Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát

Chương 33


  Chương Dương bèn nhìn sang Trí Bảo thi thấy cậu đang gát chéo dò, đan hai bàn tay lại với nhau, như suy nghĩ chuyện gì. Chương Dương bèn hỏi.

  - Trí Bảo! Chú đang suy nghĩ chuyện gì à? Hay chú không muốn cả ba chúng ta đều là chồng cô ấy?

  Trí Bảo lắc đầu đáp.

  - Không phải! Em đang lo liệu Bảo Trâm có chấp nhận chuyện này không?

  Chương Dương lạnh lùng nói.

  - Cô ấy không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Hoặc là cô ấy chọn một trong số ba chúng ta, nếu không phải chọn hết cả ba. Chứ anh không thể để bất kỳ người nào khác nhảy vào được. Cô ấy hấp dẫn như vậy nếu buông ra thì không thiếu người nhảy vào đâu. Như vậy thì đau lắm!

  Trí Bảo gật đầu nói.

  - Anh nói cũng đúng! Cũng coi như như vậy chúng ta mới có thể đem hết cả đời yêu thương để trả lại những gì chúng ta nợ cô ấy kiếp trước vậy.

  Chương Dương và Ngọc Hải cũng đều gật đầu đồng ý. Nếu như kiếp trước họ đã làm Bảo Trâm đau khổ, thì xin kiếp này hãy để họ dùng cả đời yêu thương bù đắp đi. Nhưng mà nhân vật chính của câu chuyện thì đang ngủ say sưa, không biết rằng cuộc đời về sau của mình đều đã được ba tên đáng chém nào đó quyết định.

  Bảo Trâm thức dậy đã là 1 giờ chiều. Nhưng vừa mở mắt ra đã gặp ba khuông mặt mà cô không muốn gặp nhất. Cô thật sự muốn nhắm luôn cho rồi. Cô khàn giọng nói.

  - Ba người còn chưa đi sao?

  Chương Dương dịu dàng nói.

  - Làm sao bọn anh có thể để em lại một mình được chứ?

  Ngọc Hải cũng nói.

  - Đúng vậy! Bọn anh không an tâm.

  Trí Bảo đỡ cô ngồi dậy nói.

  - Đã 1 giờ chiều rồi. Em đã ngủ rất lâu, cũng nên thức dậy ăm chút gì đó rồi hãy ngủ tiếp nhé!

  Cô đẩy hắn ra lạnh lùng nói.

  - Các người tránh ra đi! Tôi không cần các người quan tâm. Đi hết đi!

  Rồi lê tấm thân mệt mỏi, tự động bước xuống giường vào phòng tắm. Nhìn thân ảnh mảnh mai mà quật cường của cô, cả ba người đều đau lòng không thôi.


  Một lúc sau, khi cô vừa bước xuống nhà, cả ba người đã vội kéo cô đến bàn ăn, đút cho cô từng muỗng cháo. Bảo Trâm cũng rất mệt mỏi, thật sự không còn sức kháng cự nữa rồi. Ăn xong, Bảo Trâm đúng là cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều. Cô lên phòng khách ngồi đối diện ba người, lạnh lùng hỏi.

  - Bây giờ rốt cuộc ba anh muốn gì đây?

  Cả ba người nhìn nhau, Chương Dương lớn nhất nên lên tiếng đáp.

  - Bọn anh chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn được ở bên em thôi!

  Cả hai người còn lại đều gật đầu.

  - Đúng vậy!

  Cô cười mai mỉa nói.

  - Cả ba người luôn sao?

  Chương Dương gật đầu đáp.

  - Đúng vậy! Nếu như em chọn một trong số ba người bọn anh. Bọn anh cũng sẽ đều chúc phúc. Nhưng nếu em không chọn ai thì cả ba người bọn anh đều sẽ làm chồng em!

  Cô lạnh lùng nói.

  - Nếu tôi không chấp nhận!

  Chương Dương lắc đầu nói.

  - Bọn anh sẽ không để cho em thoát. Vĩnh viễn nhốt em trong vòng tay.

  Cô lắc đầu cười khẩy.

  - Tôi có lợi gì cho các anh chứ. Muốn sắc không sắc, muốn tiền không tiền, muốn quyền thế không có quyền thế. Tôi không thể giúp ích được gì cho các người. Nếu nói các người hứng thú với thân thể tôi, thì các người cũng đã có được rồi. Vì sao các người còn không buông tha cho tôi chứ?

  Giọng nói cô mang đầy u uất, nghẹn ngào. Khiến cả ba người đều thấy tim đau như cắt. Chương Dương nói.

  - Xin lỗi em. Đêm qua là bọn anh say quá, không làm chủ được mình. Nhưng mà tất cả chỉ đều là bọn anh quá yêu em thôi. Bọn anh không thể mất em được! Bảo Trâm. Bây giờ em có muốn đánh muốn chửi gì bọn anh cũng nguyện cam lòng. Chỉ cần em đừng xua đuổi bọn anh nữa. Cho bọn anh được dùng cả đời này để chăm sóc cho em. Được không?

  Ngọc Hải vội nói.

  - Đúng đó! Bảo Trâm! Chúng ta yêu em chỉ vì em là em thôi. Không vì bất cứ nguyên nhân nào cả. Chúng ta muốn được bên em.


  Trí Bảo cũng gật đầu.

  - Phải đó! Chúng ta đều thật lòng yêu em. Dù em là một người xấu nhất thế giới, hay chỉ là một người ăn xin thì chúng tôi đều sẽ không bao giờ thay đổi. Mãi mãi yêu em!

  Trước sự kiên định của ba người, Bảo Trâm cũng không biết phải như thế nào? Cô có nên thử một lần tin tưởng không? Nhưng nếu lỡ như vài năm sau, họ lại chán chê cô rồi. Thì lúc đó có phải bi kịch kiếp trước lại tái diễn không? "Không! Mình không muốn những nỗi đau kiếp trước sẽ lại lặp lại. Mình không thể tin tưởng bọn họ. Mình không thể..."

  Cô cắn chặt môi, cho nước mắt không tuông trào. Cố gắng lấy lại sự kiên định. Cô lắc đầu.

  - Không! Tôi sẽ không bao giờ tin các người. Tôi cũng sẽ vĩnh viễn không yêu các người...

  Trí Bảo đứng lên, đi lại bên cạnh cô quỳ trước mặt tha thiết nói.

  - Bảo Trâm! Anh biết kiếp trước anh đã gây ra cho em nhiều đau khổ. Nhưng kiếp này, anh rất yêu em, anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em. Em tin anh một lần có được không? Coi như cho anh có cơ hội chuộc lại lỗi lầm kiếp trước mà anh đã gây ra cho em. Em muốn hành hạ anh thế nào anh cũng cam tâm tình nguyện. Bảo Trâm à! Anh rất yêu em! Anh không thể mất em được!

  Rồi gục đầu vào lòng cô, ôm cả người dưới cô vào lòng. Chương Dương và Ngọc Hải cũng quỳ xuống hai bên, mỗi người nắm một tay của cô cũng tha thiết nói.

  - Bảo Trâm! Anh cũng vậy! Nếu như kiếp trước anh đã vô tình phụ tấm chân tình của em. Thì kiếp này em hãy cho anh xin dùng cả đời để yêu em. Chỉ mình em thôi.

  - Còn anh nữa! Nếu kiếp trước anh là một thằng chồng khốn nạn, hèn hạ đã bỏ rơi hai mẹ con em. Thì em cũng cho anh xin kiếp này được dùng cả đời để bù đắp lại. Em muốn anh làm gì cũng được. Chỉ cần em để anh được bên em là anh mãn nguyện rồi. Bảo Trâm à! Anh rất yêu em!

  Bảo Trâm vô cùng kinh ngạc.

  - Tại... tại sao các người lại biết?

  Trí Bảo đáp.

  - Trong một lần vô tình anh đã đọc được những dòng chữ cuối em đã ghi trong nhật ký. Cho nên anh biết em đã trải qua một kiếp. Nhưng anh cũng không biết em đã trải qua chuyện gì? Nhưng mà hôm qua, em uống say đã chỉ từng người bọn anh mà nói cả rồi. Dù kiếp này bọn anh không có làm gì có lỗi với em cả, nhưng mà bọn anh vẫn muốn dùng cả đời này để chuộc tội với em. Vì những sai lầm mà kiếp trước bọn anh đã gây ra. Bảo Trâm! Em hãy cho bọn anh cơ hội nhé!

  Hai người còn lại cũng tha thiết gật đầu. Bảo Trâm như người vừa trong cơn chiêm bao mới tĩnh giấc. "Tại sao lại như vậy chứ? Họ đây là thật lòng sao? Mình phải làm sao đây? Có nên tin tưởng họ không?"

  Đính đoang...

  Đột nhiên, có tiếng chuông gọi cửa, làm cả bốn người đều giật mình. Bảo Trâm vội đứng lên, mở cửa bước ra. Thì thấy một người đàn ông khoảng hơn 50, trong có vẽ quý phái. Bên cạnh ông ta còn có một chiếc ô tô đời mới sang trọng nữa. Cô ngạc nhiên hỏi.

  - Xin hỏi Bác tìm ai ạ?


  Ông ta nhìn cô một lúc rồi mới từ tốn, hiền hòa nói.

  - Cháu có phải là Bảo Trâm không?

  Cô lại càng ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp.

  - Dạ đúng ạ! Bác tìm cháu có việc gì không ạ? Hình như cháu chưa hề gặp Bác?

  Ông định nói thì Chương Dương đã đứng ở cửa lên tiếng.

  - Bảo Trâm à! Khách quý đến nhà thì mời vào trong đi em. Bác ấy không chừng là bạn của mẹ đó.

  Ông ấy nhìn thấy Chương Dương rồi nhìn sang Bảo Trâm, sau đó cười cười gật đầu.

  - Đúng vậy! Cậu ấy nói đúng. Bác là bạn của mẹ cháu.

  Bảo Trâm lập tức mở cổng mời ông ta vào. Lúc Bảo Trâm bước ra cả ba người đã ghé vào cửa sổ quan sát rồi. Thấy ông ta, Trí Bảo đã vội nói cho hai người kia biết ông ta là ai. Chương Dương lớn nhất bèn ra cửa bảo Bảo Trâm mời ông ta vào. Gì chứ cha vợ phải tiếp đãi chu đáo chứ?

  Ông ta bước vào nhà, lại nhìn thấy thêm hai chàng trai khôi ngô tuấn tú nữa. Trong khí chất của cả ba người đều không tệ, khẳng định là nhân trung long phượng gì đây? Họ lễ phép chào ông, rồi ân cần mời ông ngồi xuống. Trí Bảo cùng Ngọc Hải cũng kéo Bảo Trâm ngồi xuống ghế luôn, rồi đi xuống bếp tự động pha trà rót nước mời khách. Bảo Trâm hắc tuyến đầy đầu. "Mình là chủ nhà hay là họ vậy chứ?"

  Cô gượng tươi cười hỏi ông.

  - Dạ xin hỏi bác tìm mẹ cháu có việc chi không ạ? Mẹ cháu đã đi du lịch ngày mai mới về. Có gì bác có thể nói với cháu, khi nào mẹ về cháu sẽ nói lại ạ!

  Ông cười hiền lành nói.

  - À không có gì! Mẹ cháu cũng đã nói cho bác biết là bà ấy đi du lịch. Nhưng vì nghe nói cháu cũng chỉ ở nhà một mình, nên bác định sang nhà xem cháu có gì cần giúp đỡ không thôi. Dù sao cháu cũng là con gái, ở nhà một mình cũng không an toàn. Có người dòm ngó cũng an tâm một chút.

  Bảo Trâm cũng tươi cười đáp lại.

  - Dạ! Cháu xin cảm ơn sự quan tâm của bác ạ! Cháu cũng có chút công phu nên việc ở nhà một mình cũng không có gì đáng ngại. Với lại cháu cũng đã 18 tuổi rồi. Cũng nên tự lập cho quen mới phải. Đâu suốt ngày luôn đòi mẹ bên cạnh được ạ!

  Nhìn cách sử sự và lời nói của cô, ông không khỏi nhíu mày. "Dù đã 18 tuổi nhưng cũng không thể quá hiểu đời như thế? Con bé đã trải qua những chuyện gì mà lại có thể chững chạc trầm lắng đến thế?" Ông lại càng đau lòng. Đều là lỗi ở ông.

  Bảo Trâm có phần hơi nghiêm nghị một chút. Bởi trong thâm tâm cô luôn bài xích những người sang trọng. Cho nên vừa gặp ông ta cô cũng không có mấy cảm tình. Nói là bạn của mẹ, không chừng chính là ông bác sĩ ấy. Nên cô vẫn giữ thái độ xa lạ và luôn khách sáo đối với ông ta.

  Không khí có vẽ hơi gượng gạo. Trí Bảo bèn tươi cười rót nước cho ông ta và Bảo Trâm. Đồng thời cũng tự giới thiệu với ông.

  - Xin mời bác dùng trà ạ! Cháu xin tự giới thiệu, cháu là Trí Bảo là bạn học của Bảo Trâm cũng đồng thời là con nuôi của mẹ cô ấy.

  Rồi quay sang Chương Dương và Ngọc Hải.

  - Còn đây là Chương Dương anh bà con cô cậu với cháu. Đây là Ngọc Hải là bạn thân của anh Dương. Hai người họ cũng đều là... bạn rất thân với Bảo Trâm đấy ạ!

  Hai người đều vui vẽ gật đầu chào ông. Ông cũng gật đầu chào lại, cũng tự giới thiệu mình.


  - Còn bác là Huỳnh Thiên Ân bạn thân của mẹ Bảo Trâm.

  Rồi nhìn Chương Dương nói.

  - Cậu Dương này hình như tôi nhớ có gặp cậu ở đâu rồi thì phải?

  Chương Dương cười nói.

  - Nếu cháu nhớ không lầm thì bác đây là bác sĩ Huỳnh Thiên Ân, chủ tịch bệnh viện Thiên Ân. Lúc trước bệnh của ba cháu cũng là do bác cứu chữa. Ba cháu cứ nhắc bác mãi không thôi.

  Ông nghi hoặc hỏi.

  - Ba cháu là...

  Chương Dương liền đáp.

  - Ba cháu là Đoàn Văn Thanh, lúc trước là giám đốc công ty Thanh Nhàn. Nhưng nay đã về hưu dưỡng lão rồi ạ!

  Ông Ân ngẫm một lúc rồi nói.

  - Thanh Nhàn...

  Rồi gật gật đầu nói.

  - Thảo nào nhìn cậu quen mặt như vậy, thì ra cậu là con của ông Thanh. Đúng là giống hệt ba cậu khi còn trẻ. Mà cậu nói tên cậu là Chương Dương lẽ nào chính là chủ tịch trẻ đầy tài năng của tập đoàn Chương Dương vừa mới thành lập đây sao?

  Chương Dương mỉm cười khiêm tốn nói.

  - Dạ đúng là cháu ạ! Nhưng tài năng thì không dám, tất cả đều nhờ có bạn bè và các tiền bối giúp đỡ thôi ạ! Ví như bạn của cháu Ngọc Hải đây ạ! Nếu không có cậu ấy thì cháu cũng không làm nên trò trống gì đâu ạ!

  Ngọc Hải tươi cười nói.

  - Cậu lại khiêm tốn rồi! Mình làm sao so với cậu chứ?

  Rồi nhìn sang ông Ân nói.

  - Dạ chào bác. Cháu là Ngọc Hải là bạn thân, là tổng giám đốc, cũng là trợ lý của Chương Dương đấy ạ! Cậu ấy nói vậy chứ không nhờ cậu ấy cháu cũng không thể ngồi ở vị trí này được đâu.

  Cả bốn người đàn ông cùng trò chuyện vui vẽ, chỉ có mình Bảo Trâm là đang suy tư nghĩ về điều gì đó.

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment