Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi

Chương 42

“Ừ, giờ trong cung đang truyền tai nhau là cậu ở đền không chịu hối cải, còn tiêu hết tận nửa triệu mỗi tháng, xa hoa phung phí.” Lãnh Giác nói, “Nhưng tôi nghĩ chỉ là tin đồn thôi.”

Liễu Tiêu nhớ lại mấy hóa đơn mà mình đã ký: “Hình như… không phải tin đồn đâu…”

“Beee?”

Liễu Tiêu thật chẳng ngờ tuy bé không còn trong cung nữa mà trong cung vẫn bàn tán về bé.

“Sao mà đến tận nửa triệu thế nhỉ?” Liễu Tiêu có nghĩ nát óc cũng không tin mình đã tiêu nhiều tiền như thế. Bé suy nghĩ mấy ngày rồi quyết định đến tìm Phương Trượng hỏi cho ra lẽ.

Vịt Vàng và A Diệp nói, “Chúng tôi đi cùng người.”

“Hai người đi làm gì?” Liễu Tiêu nói, “Mình em đi là được rồi.”

“Người định cứ thế này mà đến tìm phương trượng hả?” Vịt Vàng hỏi.

“Vâng, sợ gì chứ? Phương trượng là người mà, yếu lắm.” Liễu Tiêu đáp, “Khéo còn không đánh lại được con ngỗng ý chứ.”

Nhắc đến chuyện không đánh được một con ngỗng, Vịt Vàng cả A Diệp lập tức cúi gằm mặt vì xấu hổ.

Liễu Tiêu đi một mình đến tìm phương trượng.

Nhưng chẳng ngờ lúc bé đến phòng của trụ trì thì chẳng thấy Phương Trượng đâu. Liễu Tiêu bèn chạy qua hỏi thăm thì được nhân viên văn phòng đáp rằng: “Trụ trì vừa ra ngoài chuẩn bị việc tiếp giá rồi, ngài tìm trụ trì có việc gì thế để khi nào trụ trì về tôi báo lại ổng?”

Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo: “Thôi không cần đâu, để tôi tự tìm ổng.”

Liễu Tiêu một lần nữa thể hiện đúng tố chất của một kẻ săn mồi hàng đầu. Bé nhảy thoăn thoắt qua những bức tường rồi nhanh nhẹn chạy nhảy, chẳng mấy chốc đã dò được hơi thở của Phương Trượng. Bé lần theo dấu vết và đến một khu vườn yên tĩnh bên ngoài đền.

Liễu Tiêu vốn muốn đi vào, song lại thấy cổng vườn đã bị khóa. Có điều khóa nào có cản được bước chân Liễu Tiêu, mà thứ khiến Liễu Tiêu phải dừng là một tấm bia đá dựng bên ngoài cổng có khắc hai chữ “Tháp Bắc”.

“Tháp Bắc?” Liễu Tiêu nghĩ ngợi, “Đây là tháp Bắc mà phương trượng bảo có ma đấy đúng không?”

Vừa nghĩ đến có ma, lông tơ toàn thân Liễu Tiêu đã dựng đứng cả lên: “Thôi bỏ đi… lần sau tìm ổng vậy.”

Liễu Tiêu chạy như bay về am đường của mình. Bé vừa mới đến cửa, A Diệp đã vội nhào ra đón: “Thế nào thế nào rồi? Đã hỏi cho ra lẽ chưa?”

“Éc…” Liễu Tiêu gãi đầu: “Chưa hỏi được á.”

Vịt Vàng nghe thế thì hoan hỉ bảo: “Thế thì thôi người ạ, thật ra năm trăm nghìn tệ cũng chẳng đáng là bao đâu. Tin này của người vừa sốt xình xịch trên diễn đàn chưa được bao lâu đã bị tin ‘Thái hậu tuy đang cấm túc nhưng vẫn donate cho streamer hai mươi triệu’ đá bay rồi.”

Liễu Tiêu kinh hãi tột độ: “Hai mươi triệu? Thái hậu donate cho streamer hai mươi triệu??? Thiệt hay giả vậy trời? Sao ngài ấy lại làm thế chứ?!”

“Chắc do bị cấm túc chán quá ấy.” A Diệp bảo, “Nếu tôi mà bị cấm lâu như thế tôi cũng mò lên xem livestream.”

Vịt Vàng cạc cạc cười to: “Đây là chuyện vui đấy!”

“Sao lại vui?” Liễu Tiêu không hiểu hỏi lại.

Vịt Vàng giải thích: “Giờ cả mạng đều đang hóng vụ Thái hậu donate cho streamer chứ nào còn quan tâm chuyện người tiêu năm trăm nghìn nữa. Này không vui thì là gì?”

“Nhưng vụ tiêu năm trăm nghìn chẳng minh bạch tẹo nào,” Liễu Tiêu không cam lòng, “Nhất định phải điều tra rõ.”

Ấy nhưng trước khi Liễu Tiêu kịp gặp Phương Trượng để hỏi rõ ràng thì đoàn hộ tống Đại vương đã đến đền Thiên Đế.

Là vua của một quốc gia, vì thế mà đội ngũ hộ tống của Vua Sói Tuyết đương nhiên là cực kỳ hoành tráng, toàn bộ người trong đền Thiên Đế cũng có mặt đầy đủ và đứng thành hai hàng để tiếp đón, và tất nhiên là không thể thiếu hoa và thảm đỏ. Các thầy tu cầm hoa và chuông rồi đứng ở hai bên rì rầm tụng kinh. Vua Sói Tuyết ngồi trên kiệu vua, nhìn các thầy tu tụng kinh nghiêm trang hai bên, nhất thời cảm thấy mình như nhân vật chính của một lễ tang vậy.

Bởi thân phận cao quý nên khi Vua Sói Tuyết đến đền Thiên Đế thì bắt buộc phải cấm đường và giải tán dân chúng trước. Liễu Tiêu không thể đến gần, nhưng trái tim thì một lòng khao khát hướng đến, thế là bé bèn nhảy lên một trạc cây cao gần đó để ngắm nhìn từ xa. Bé trông thấy Vua Sói Tuyết đang ngồi ngay ngắn trên cỗ kiệu mạ vàng.

Trang phục của Vua Sói Tuyết trắng như tuyết, và màu da của ngài cũng trắng như tuyết.

Liễu Tiêu lại sực nhớ đến những câu thơ vẫn hằng quẩn quanh trái tim của bé:

Mặt trăng tròn vành vạnh,

Mây trắng trong mỏng manh

Người đẹp Thiên Sơn ấy,

Sáng trong lanh lợi nhiều.

Vua Sói Tuyết chính là người đẹp chốn Thiên Sơn đó đó.

Trái tim Liễu Tiêu bỗng đập thổn thức khôn nguôi.

Ngay khoảnh khắc ấy, Vua Sói Tuyết bỗng chợt ngẩng đầu và nhoẻn miệng cười nhìn về phía Liễu Tiêu.

Trái tim Liễu Tiêu điên cuồng đập loạn, suýt thì lăn thẳng từ trên cây xuống mà ngã chổng vó.

Phải mất một lúc lâu sau Liễu Tiêu mới bình tĩnh lại được, và bấy giờ bé lại cảm thấy mình đang tự mình đa tình.

Ở khoảng cách xa là thế sao Đại vương có thể thấy mình được chứ, bé nghĩ. Song bé vẫn phấn khích vô cùng.

Vua Sói Tuyết đến đền Thiên Đế, sau khi tắm gội dâng hương xong thì được Phương Trượng đưa vào phòng hội nghị. Các thầy tu và nội thị đều đã đợi sẵn để nghe sai sử, Phương Trượng cũng ngồi quỳ trước mặt Vua Sói Tuyết để hầu chuyện. Vua Sói Tuyết hỏi: “Phải rồi, thầy có thể cho bổn vương xem chi tiết chi phí sinh hoạt trong tháng của Liễu Tiêu không nhỉ?”

Phương Trượng sợ hết cả hồn, chẳng ngờ Vua Sói Tuyết sẽ hỏi chi tiết chi tiêu thế này, lão nghĩ: Cho cục cưng cục vàng của mình tiêu tiền xả láng là chuyện hiển nhiên mà nhở? Cho tiêu xong lại hỏi chi tiết thế thì quá là kẹt sỉ đấy! Đại vương như thế là không được rồi.

Phương Trượng ho khan mấy tiếng rồi đáp: “Đại vương đột nhiên muốn xem, bần tăng chưa chuẩn bị xong ạ.”

“Sao kia? Tính làm riêng một bản sao kê cho bổn vương xem à?” Vua Sói Tuyết hỏi.

“Dạ không, không phải thế…” Phương Trượng vội vàng phân bua, “Chỉ là… dạo này bận rộn việc tiếp đón cho nên… cho nên không nhớ rõ…”

“Không nhớ ghi chép?” Vua Sói Tuyết bật cười.

Phương Trượng vội vàng lắc đầu: “Không phải, chỉ là trong đền đều là người nghiệp dư nên không chuyên nghiệp lắm…”

“Không sao”, Vua Sói Tuyết xua tay, “Bổn vương đã dẫn theo một đội kiểm toán chuyên nghiệp đến để giúp thầy kiểm tra sổ sách rồi.”

Mặt mũi Phương Trượng phút chốc tái mét cả đi: “Đội kiểm toán chuyên nghiệp???”

Vua Sói Tuyết gật đầu, “Phải.”

Phương Trượng thực không ngờ đến Vua Sói Tuyết đến đền bái thần mà còn kéo theo cả đội kiểm toán đến nữa: “Đại vương cũng… cũng thiệt là, đến dâng hương thôi còn mang cả kiểm toán đến…”

Mà không một ai ngờ, rằng trên nóc nhà nơi mà trụ trì và Vua Sói Tuyết đang nói chuyện với Vua Sói Tuyết có một bé báo tuyết lông to xù đang nằm rạp ở đó.

Liễu Tiêu ở trên cây ngắm Vua Sói Tuyết hẵng còn chưa thấy đủ, bèn chạy theo thẳng đến đây để ngắm trộm Đại vương, rồi vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Phương Trượng và Đại vương.

“Xem ra Đại vương rất là quan tâm đến vụ năm trăm nghìn…” Liễu Tiêu càng thêm áy náy, nghĩ: Sao mình mới ra ngoài một tháng mà đã tiêu của Đại vương nhiều tiền thế chứ? Chắc Đại vương bực lắm.

Thấy đội kiểm toán sắp được ra mặt vung tay hành nghề, Phương Trượng vội vã nói ngay: “Hay là Đại vương đến tháp Bắc dâng hương trước đi, để lỡ giờ thì không hay đâu.”

Vua Sói Tuyết gật đầu, “Cũng được.”

Liễu Tiêu nghe thấy Đại vương muốn đến tháp Bắc thì lại càng kinh hãi hơn nữa: Đó là nơi bị ma ám mà? Sao lại để cho Tiểu Bạch Tự đến đó chứ?!
Bình Luận (0)
Comment