Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi

Chương 59

Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đi nhanh đến phủ Bạch Tử. Giờ đã là nửa đêm, cổng phủ Bạch Tử đã đóng chặt. An ninh nơi này rất nghiêm, sẽ không một ai được vào trừ khi có sự cho phép của Bạch Tử đại nhân.

Liễu Tiêu hỏi Vua Sói Tuyết: “Ngài có nhắn tin bảo trước với em trai là ngài sẽ đến không ạ?”

“Ta là Đại vương, đến tuần tra lãnh thổ của mình còn phải xin phép à?” Vua Sói Tuyết nói rất chi là ngang ngược, sau đó lập tức rón rén trèo tường vào.

Liễu Tiêu cũng làm theo Vua Sói Tuyết mà trèo tường vào phủ Bạch Tử một cách linh hoạt.

Tiếc cái là hai người vừa mới đặt được cái chân xuống phủ, đã bị bảo vệ phủ Bạch Tử phát hiện.

Người phát hiện ra là bảo vệ Cú mèo chuyên canh ở tường trong phủ Bạch Tử. Nó rất thông minh, vừa phát hiện có kẻ trèo tường vào liền xòe cánh chạy đến quát to: “Á à cái lũ trộm cắp mất dạy này! Dám xông vào phủ Bạch Tử!”

Thấy Cú mèo gắt quá, Liễu Tiêu lập tức lên tiếng giải thích: “Không phải, bọn tôi không phải ăn trộm đâu…”

Còn chưa dứt lời, Vua Sói Tuyết đã tung một chưởng đánh Cú mèo ngất luôn.

“Ối Đại vương?” Liễu Tiêu kinh ngạc, “Ngài… làm thế không ổn lắm nhỉ?”

“Mồm nó to như thế rất có thể sẽ gọi thêm bảo vệ đến. Càng đông người, thân phận của bọn mình càng dễ lộ.” Vua Sói Tuyết bình tĩnh giải thích: “Đại bàng cũng bảo phủ Bạch Tử có rất nhiều bảo vệ chim trời, chúng ta phải cẩn thận.”

Vua Sói Tuyết cả Liễu Tiêu hết sức cẩn thận hành sự, trên đường cũng chỉ chạm trán với khoảng bảy – tám bảo vệ chim trời. Vua Sói Tuyết còn chưa kịp làm gì, Liễu Tiêu đã vung tay tát cho mỗi người một phát ngất luôn.

Vua Sói Tuyết ngạc nhiên: “Ta tưởng em không nỡ chứ.”

“Làm gì có ạ.” Liễu Tiêu đáp, “Em thích vợt chim để chơi lắm.”

Xem ra dù có là mèo lớn hay mèo nhỏ thì cũng có vài sở thích tương đồng. Trần đời làm gì có mèo nào không thích chơi chim!

Lúc Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết đến được phòng của Bạch Tử thì đội bảo vệ chim trời cũng rụng suýt bằng sạch.

Dầu gì Bạch Linh Linh cũng là một con sói tuyết mang dòng máu thần thánh, chẳng mấy hắn ta đã phát hiện ra có khách không mời mà đến. Không đợi Liễu Tiêu gõ cửa, Bạch Linh Linh đã mở cửa ra bảo: “Nửa đêm nửa hôm hai người đến làm gì?”

Tự dưng Liễu Tiêu không tài nào nhớ được mục đích mình đến. Bé bèn ngoảnh lại, trông thấy một đống lông chim rơi đầy đất thì đáp ngắc ngứ: “Hình như là… đến vợt chim.”

“?” Bạch Linh Linh chẳng hiểu ra sao.

Liễu Tiêu cũng thấy sai sai. Bé lúc lắc đầu, đoạn bất chợt hô lên: “A tôi nhớ rồi. Bọn tôi đến để hỏi thương tích ở mắt của Bạch Tử đại nhân.”

“Thương tích ở mắt?” Bạch Linh Linh thộn cả mặt, “Mắt có thương tích gì?”

Liễu Tiêu nhìn mặt Bạch Linh Linh một chặp, cũng cảm thấy kỳ kỳ, bèn ngoái lại hỏi Vua Sói Tuyết: “Ngài bảo em trai mình bị mù cơ mà? Nhưng mà em thấy ảnh có mù đâu, mắt long lanh có thần thế kia còn gì.”

Đầu Bạch Linh Linh tức khắc bật ra câu: Thằng anh trai khốn kiếp lại bôi bác mình.

Vua Sói Tuyết điềm nhiên giải thích với Bạch Linh Linh: “Anh với bé Tiêu đang nằm vùng ở bang ‘Tao đỉnh vl’ nọ mới bảo ấy…”

Bạch Linh Linh ngạc nhiên hết sức: “Nằm vùng? Làm gì?”

“Điều tra chân tướng vụ ám sát.” Vua Sói Tuyết đáp.

Bạch Linh Linh: “Đây là chuyện của cảnh sát mà?”

“Không sai.” Vua Sói Tuyết trả lời, “Nhưng anh thích tự lực cánh sinh tra vụ này.”

“Có mà anh rỗi hơi đếch có việc gì làm thì có.” Bạch Linh Linh nói.

Vua Sói Tuyết không để vào tai, kể tiếp: “Anh với bé Tiêu đến làm trợ lý cho Ragdoll tinh.”

“Ragdoll tinh?” Bạch Linh Linh thoáng chau hàng mày, “Chuyện này thì liên quan gì đến em ấy?”

“Ông chủ của cậu ta chính là ‘Tao đỉnh vl’. Chú không biết à?” Vua Sói Tuyết hỏi ngược lại.

Bạch Linh Linh có phần ngạc nhiên: “Làm sao mà tôi biết được, tôi cứ tưởng là ‘Công ty giải trí Toàn Là Mèo chứ?”

“Ông trùm đứng sau Công ty giải trí Toàn Là Mèo là anh Cam Bự.” Vua Sói Tuyết nói, “Mà thôi, cái này không quan trọng.”

“Sao không quan trọng?” Bạch Linh Linh vẫn rất quan tâm đến chuyện có thể khiến Ragdoll tinh bị anti fan dòm ngó.

Vua Sói Tuyết kể tiếp: “Bọn anh nhìn thấy cỏ mèo của chú ở chỗ Ragdoll tinh.”

Bạch Linh Linh giật mình: “Anh bảo gì cơ?”

Liễu Tiêu phụ họa: “Phải đó, phải đó, còn có cả cá lồng đèn nữa.”

Nhắc đến “Cá lồng đèn” khiến mặt Bạch Linh Linh thoáng ửng hồng: “Mấy người nửa đêm nửa hôm đến nhà tôi để kể chuyện hoa cỏ cá kiếc? Các người nên đến chợ hoa hay chợ hải sản hơn là đến đây đấy.”

Vua Sói Tuyết lên tiếng: “Anh lo chú bị lừa thôi. Ragdoll tinh không phải hạng tốt lành gì đâu.”

Bạch Linh Linh nghe thế thì như bị đá một phát vào mông, vừa bực mình vừa ngượng. Hắn ta lớn tiếng cãi: “Anh quen em ấy được bao lâu mà bảo em ấy không tốt?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Thế chú quen nó được bao lâu mà bảo nó tốt?”

Bạch Linh Linh gân cổ đốp lại: “Liên quan quái gì đến anh!”

Thấy Bạch Linh Linh như đang mang nặng tâm sự, Vua Sói Tuyết bèn quay sang bảo Liễu Tiêu: “Mình đi lâu quá cũng không ổn, đã hứa với anh Cam Bự sẽ trông nom Ragdoll tinh 24/7 rồi. Hay là em về trước đi, lát ta sẽ về sau.”

Liễu Tiêu gật đầu, ngoan ngoãn đi về trước.

Đợi Liễu Tiêu về rồi, Vua Sói Tuyết mới bắt đầu hỏi chuyện Bạch Linh Linh: “Liên quan đến vụ chú đi lạc lúc trước phải không?”

Bạch Linh Linh sửng sốt: “Anh… anh bảo gì…?”

“Chú đi lạc được đưa về cái thì tự dưng quay sang thích mèo.” Vua Sói Tuyết nói, “Còn bắt đầu học cách trồng cỏ mèo nữa.”

“Tôi…” Bạch Linh Linh nghẹn họng không cãi lại được.

Ngày xưa có một lần Bạch Linh Linh bị lạc, lúc ấy cả nhà ai cũng lo sốt vó. Nếu sự vụ xảy ra sớm hơn, khi mà vẫn còn là hình sói thì ok bởi sói tuyết mang dòng máu thần tộc có thể mặc sức tung hoành không e dè gì. Với lại nếu là hình sói thì mọi người cũng dễ dàng tìm kiếm hơn. Song khi đó lại đúng vào giai đoạn yếu nhất của tộc sói bọn họ – giai đoạn mới tu thành hình người. Lúc Bạch Linh Linh mới biến hình người thì yêu lực không ổn định nên cực kỳ yếu ớt, nguy cái đúng đến tuổi dậy thì ẩm ương phản nghịch của Bạch Linh Linh. Sau khi cãi nhau với gia đình một trận, chàng ta liền dỗi mẹ dỗi cha rồi khăn gói bỏ nhà ra đi. Đi rồi vẫn cứ lo ngay ngáy, sợ cả nhà tìm được mình nhanh quá nên là chạy một mạch vào nơi rừng sâu núi thẳm ít người bén mảng, ai dè bị đám linh cẩu quây tập thể.

Kỳ thực đám linh cẩu không biết Bạch Linh Linh là sói tuyết, bởi bấy giờ yêu khí trên người Bạch Linh Linh rất yếu, mang cơ thể con người và không hề có sự linh hoạt của một yêu quái. Thấy bị quây tập thể, Bạch Linh Linh bèn dốc hết sức chạy thục mạng, chẳng ngờ lại bị trượt chân lăn thẳng xuống vách núi.

Phúc bảy mươi đời là cậu ta là sói tuyết mang huyết mạch thần tộc nên ngã xuống từ vách núi cao như thế mới không chết. Lúc tỉnh dậy, Bạch Linh Linh mới hay thị giác và khứu giác của mình đã bị thương tổn. Mắt nhìn thì mờ, mũi cũng chẳng ngửi thấy mùi gì. Bác sĩ bảo đây là di chứng của việc đầu đập vào đá.

Người cứu cậu ta hình như là một cậu nhóc, song Bạch Linh Linh lại chẳng nhìn được rõ mặt mũi của người ta. Cậu nhóc kể rằng đã nhặt được cậu trên núi nên đã đưa cậu về nhà. Cậu nhóc và Bạch Linh Linh có phần giống nhau, đều là người kiệm lời, song lại cực kỳ dịu dàng. Và chính sự dịu dàng ấy đã sưởi ấm trái tim Bạch Linh Linh. Hồi đầu hai người ở chung, cậu nhóc thấy Bạch Linh Linh ăn gì cũng thấy không ngon nhưng vẫn luôn đều đặn hỏi Bạch Linh Linh: “Anh muốn ăn gì?”

Bạch Linh Linh đáp: “Tôi muốn ăn dê nướng cả con.”

“Bee???!!! —— biee mieo mieo —— meooooo…” Cậu nhóc hô lên, “Thật ra em là mèo yêu.”

Bạch Linh Linh hỏi: “Nhóc là mèo hả?”

Cậu nhóc khựng chốc lát mới đáp: “Anh có ngửi được mùi mèo trên người em không?”

Bạch Linh Linh tiếc nuối lắc đầu: “Giờ tôi không ngửi được gì cả.”

“Ồ.” Cậu bé gật đầu.

“Cũng không nhìn rõ.” Bạch Linh Linh gắng nheo mắt lại để nhìn rõ khuôn mặt của cậu nhóc, song chỉ có thể thoáng thấy làn da trắng nõn như tuyết của cậu nhóc chứ không nhìn được gì khác, “Nhóc là mèo trắng à?”

Cậu bé ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc là thế.”

Sau khi thị giác bị tổn thương thì thính giác của Bạch Linh Linh như lên một tầm cao mới. Cậu ta nhúc nhích tai, hỏi: “Nhóc đang nhai cỏ à?”

Cậu nhóc nuốt đánh ực một cái: “Ưm… vâng.”

“Mèo ăn cỏ ư?” Bạch Linh Linh hỏi.

Cậu nhóc ho khan hai tiếng mới đáp: “Vâng. Em… em là mèo ragdoll, dạ dày yếu nên phải ăn cỏ mèo thường xuyên.”

Bạch Linh Linh nhớ kỹ điều này. Cậu nhóc lại hỏi Bạch Linh Linh có nhớ người nhà mình không. Lúc ấy Bạch Linh Linh đang dỗi gia đình nên không muốn kể thật, bèn nói là thất lạc hết rồi.

Nhà cậu bé thu lưu Bạch Linh Linh một thời gian. Về sau mẹ kế của cậu bé chê Bạch Linh Linh là người tàn phế, không muốn nuôi cậu ta nữa, thế là vứt Bạch Linh Linh đến trước cửa Trung tâm bảo trợ xã hội. Sáng sớm ngày ra, người ở trung tâm vừa mở cửa đã thấy một người nằm chình ình ở đấy thì vội vã đưa vào khám. Không khám không sao, khám một phát thôi mà hãi quá chừng. Vừa thử máu đã phát hiện đây là sói tuyết mang dòng máu thần tộc, người nọ hoảng quá lập tức báo cảnh sát. Và thế là Bạch Linh Linh đã được đón về nhà.

Bạch Linh Linh trở về tộc Sói tuyết thần thánh của mình. Bác sĩ trong tộc bảo Bạch Linh Linh tạm thời bị mất giác quan là hiện tượng bình thường khi hóa thành người, tương tự như trục trặc máy tính thôi, đạp mấy phát là ngon ngay ấy mà. Thế là cha mẹ Bạch Linh Linh lập tức cho Bạch Linh Linh một trận đạp nhớ đời, cuối cùng đạp cho Bạch Linh Linh lành lặn luôn.

Bạch Linh Linh lành lặn xong thì chỉ chăm chăm muốn quay lại tìm cậu nhóc Ragdoll đó, song lại chẳng hề có manh mối gì để tìm. Sau đó cha mẹ Bạch Linh Linh nói về sau cậu phải kết hôn với sói tuyết, không được tơ tưởng ai khác. Bởi lẽ đó mà Bạch Linh Linh đã bí mật sai người hầu đi tìm tung tích cậu bé kia rất nhiều lần nhưng đều bị cha mẹ âm thầm ngăn trở.

Bạch Linh Linh tuyệt vọng chỉ có thể ngày ngày chăm cỏ mèo, ôm thức ăn cho mèo, xem phim về mèo để an ủi chính mình.

“Đợi đến lúc cha mẹ không cản được nữa thì đã qua quá nhiều năm rồi.” Bạch Linh Linh đau xót bảo, “Tôi gần như đã từ bỏ hy vọng.”

Nghe xong câu chuyện này, Vua Sói Tuyết chẳng hề thấy hứng thú tẹo nào, thậm chí còn muốn ngáp dài cái. Hắn hỏi: “Thế sau thì sao? Sao chú tìm được con Ragdoll này?”

“Người làm của tôi tìm thấy.” Bạch Linh Linh bảo, “Người làm bảo chính là em ấy.”

Vua Sói Tuyết chau mày: “Người làm bảo đúng thì là đúng?”

“Bọn tôi có một tín vật đính ước.” Bạch Linh Linh vừa nói vừa lấy ra một miếng ngọc bội, “Miếng ngọc này vốn là một cặp, là món quà chào đời mà mẹ tôi tặng, bảo sau này tặng cho con dâu của bà. Lúc ấy người tôi chẳng có gì, chỉ có đôi ngọc này. Tôi đã đưa cho cậu nhóc một miếng. Kỳ thực khi ấy tôi đã quyết định sau này em ấy sẽ là vợ của tôi.”

“Sau đó thì sao?” Vua Sói Tuyết hỏi.

“Lúc đầu người làm bảo Ragdoll tinh chính là người mà tôi muốn tìm nên tôi bèn liên hệ bộ phim ‘Vị quân vương Sói bá đạo và chàng phi Mèo tuyệt mỹ’ ngỏ ý làm cố vấn lễ nghi. Trong đoàn phim, tôi thấy Ragdoll tinh cũng có miếng ngọc này nên mới khẳng định là em.”

“Ồ.” Vua Sói Tuyết gật đầu, “thế chú hỏi nó chưa?”

Bạch Linh Linh đáp: “Hỏi rồi.”

Vua Sói Tuyết: “Nó trả lời sao?”

“Em ấy thừa nhận người năm đó là mình, còn bảo năm ngoái nhà bị bọn thổ phỉ linh cẩu cướp, cha mẹ bị giết, em thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa, chỉ có thể làm streamer kiếm cơm qua ngày. May mắn ở hiền gặp lành, thành hiện tượng mạng, được ký hợp đồng với công ty và giờ được làm ngôi sao.” Bạch Linh Linh thoáng khựng, rồi nói tiếp: “Đại khái là thế.”

Vua Sói Tuyết chau mày: “Bị thổ phỉ cướp, sau đó làm streamer?”

“Cụ thể thế nào thì không rõ. Chuyện này là bóng ma tâm lý của em ấy, tôi vừa hỏi sâu hơn thì em ấy đã khóc rồi.” Bạch Linh Linh bất lực bảo, “Nên tôi cũng không dám hỏi nữa. Anh biết đấy, mèo ragdoll khá là nhát mà, yếu ớt lắm.”

Vua Sói Tuyết: “Nghe cũng khá là…”

“Khá là đau thương đúng không?” Bạch Linh Linh kể lại mà cũng cảm động không thôi.

“Khá là giống lừa đảo.” Vua Sói Tuyết nói vẻ lạnh nhạt, “Anh nghĩ chú bị lừa cả tình lẫn tiền rồi.”

Bạch Linh Linh bị nói thế thì nổi giận đùng đùng: “Anh còn nói tôi? Chắc cái đồ báo tuyết họa thủy kia nhà anh thì tốt đẹp hơn đấy? Đã dám gian lận thi cử thì chưa chắc đã chung thủy được đâu!”

Nói cái khác không sao, nhưng lại nói xấu báo tuyết của hắn thì đúng là việc Vua Sói Tuyết ghét nhất. Cơ mà Bạch Linh Linh cũng đời nào không cay thằng nói xấu người tình trong mộng của mình chứ?

Thế là không có gì bất ngờ hết, hai chú sói tuyết này đã bắt đầu lao vào choảng nhau.

——
Bình Luận (0)
Comment