Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi

Chương 6

Đợi đến lúc Liễu Tiêu chơi game xong và chuẩn bị đi gặp Đại vương thì quan nội thị được phân riêng cho Liễu Tiêu bỗng đến báo, “Ngài vừa được phong ‘Mỹ nhân’, còn chưa đi bái kiến Minh hậu thì chỉ sợ sẽ thành thất lễ.”

“Hở? Minh hậu?” Liễu Tiêu ngớ người.

“Minh là tước vị của đương kim Hoàng thái hậu ạ.”

Cho nên, Minh hậu chính là đương kim Hoàng thái hậu.

Quan nội thị Vịt Vàng đã sớm thu xếp xong, hầu Liễu Tiêu vận trang phục của phẩm “Mỹ nhân” vào rồi đưa bé lên kiệu.

“Sao lại phải ngồi kiệu?” Liễu Tiêu nói, “Em chạy nhanh lắm! Chắc chắn nhanh hơn đi kiệu nhiều!”

Vịt Vàng đáp lời: “Bởi vì đi chậm thì mới cao quý, tao nhã thưa người.”

Liễu Tiêu cũng cạn lời: Nghe bảo trong cung có rất nhiều quy củ, giờ xem ra chẳng sai chút nào….

Chẳng bao lâu Liễu Tiêu đã đến điện Thanh Tước, nơi ở của Minh hậu. Trước đại sảnh của điện Thanh Tước có một bức tượng Khổng tước màu xanh rất to, sống động như thật, bởi nên mới có cái tên này.

Liễu Tiêu bước vào đại sảnh, run rẩy nơm nớp bái kiến Minh hậu, ngẩng đầu nhìn lên, bất giác lóa cả mắt. Thì ra Minh hậu đẹp đến vậy, khuôn mặt người mỹ lệ cao sang, tuy mái tóc đã đổ bạc nhưng dung mạo vẫn như đôi mươi, một khi mỉm cười, chỉ sợ sẽ hút ngay hồn phách của người đối diện.

Liễu Tiêu nghĩ thầm: Minh hậu quả thực rất đẹp, nhưng ngực có hơi lép.

“Đứng lên đi.” Minh hậu nói, “Tiêu mỹ nhân.”

Liễu Tiêu sững sờ: Ối Minh hậu không những ngực lép, mà giọng cũng y hệt đàn ông á…..

Minh hậu lại nói: “Ngây người gì đấy?”

Liễu Tiêu kinh ngạc không thôi, ngắc ngứ đáp: “Không ạ…”

“Đừng có nói láo với bổn cung.” Minh hậu híp mắt nói, không giận tự uy.

Liễu Tiêu rùng mình, run như cầy sấy, chợt nhớ tới lời dạy của Liễu Minh: “Học ăn học nói không bằng học gói xu nịnh”, Liễu Tiêu bèn nhanh nhảu nói: “Dạ con chỉ nghĩ giọng nói của Thái hậu cực kỳ đôn hậu, tấm lòng của người cũng rất bao la…”

Minh hậu cười nói: “Ta hiểu. Con mới vào cung nên không biết, thực ra ta là đàn ông.”

“Dạ?” Liễu Tiêu ngẩn tò te, đàn ông cũng đẻ con được hở?

Liễu Tiêu sốc toàn tập, liền nịnh nọt ba lăng nhăng: “Vậy thì, Thái hậu quả là một người mẹ anh hùng!”

Minh Hậu nghe thế thì cười phá lên: “Đương kim quốc vương không phải ta sinh.”

“Dạ…” Bấy giờ Liễu Tiêu mới hơi bình tĩnh được chút, “Là thế ạ…”

“Không cần câu nệ, ngồi đi.” Minh Hậu chỉ vào cái ghế bên cạnh.

“Tạ Thái hậu.” Liễu Tiêu ngồi xuống trên ghế sa lông mềm mại, đuôi cũng tự nhiên nhổng lên.

Ánh mắt của Minh hậu bất giác rơi xuống cái đuôi to lông xù đó, cất tiếng: “Cái này trông xinh quá, cho ta sờ cái nhé.”

Liễu Tiêu gật đầu. Minh hậu duỗi tay vuốt cái đuôi to, khá hài lòng nói: “Về sau năng đến thỉnh an, cho ta sờ đuôi nhé.”

Liễu Tiêu giật mình, vội đáp: “Vâng, thưa Thái hậu.”

“Nếu nghĩ chạy tới chạy lui rách việc thì cứ cắt quách cái đuôi này rồi gửi cho ta cũng được.” Minh hậu cười, kéo đuôi Liễu Tiêu một cái.

Liễu Tiêu co rụt người vì đau, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cừu non của Minh hậu thì chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, run lên cầm cập.

Minh Hậu thả đuôi Liễu Tiêu, cười tươi rói: “Trêu con thôi, đừng sợ nhé.”

Liễu Tiêu vừa run vừa đáp: “Con không sợ.”

Minh Hậu trò chuyện thêm với Liễu Tiêu đôi câu thì thả cho bé về. Liễu Tiêu đồng ý lui xuống. Vừa về chưa được bao lâu, Vua Sói Tuyết cũng đến điện Thanh Tước thỉnh an Minh hậu.

Thấy Vua Sói Tuyết tới, Minh hậu hàn huyên đôi câu, bỗng hỏi: “Nghe nói hậu cung sắp có người mới?”

Vua Sói Tuyết gật đầu: “Đúng vậy.”

Minh hậu nói tiếp: “Thế sao không thấy ngài đi duyệt?”

“Ta không tính sẽ duyệt trực tiếp, luôn cảm thấy sẽ khó tránh khỏi vì sở thích cá nhân mà thành thiên vị.”

Minh hậu nghĩ mà buồn cười: “Chuyện của hậu cung không phải là theo sở thích cá nhân của ngài thì là gì?”

“Các triều đại trước cũng bởi quân vương vì sở thích của mình mà không thể đối xử công bằng với các phi tần, nên mới dẫn đến họa ganh đua. Chính vì vậy mà bổn vương muốn cải cách đổi mới.” Vua Sói Tuyết trả lời.

“Cải cách thế nào?” Minh hậu tỏ vẻ nghi ngờ.

“Trước mắt thì sẽ xếp hạng tước vị theo điểm thi. Để công bằng, ta đã yêu cầu nội cung công bố hệ thống chương trình học và hệ thống thi cử, để mỗi hậu phi đều có thể theo dõi và quyết định tăng hay giảm tước vị theo kết quả thi cuối kỳ.” Vua Sói Tuyết đáp, “Hy vọng tất cả mọi người sẽ học hành chăm chỉ, cố gắng phấn đấu để đạt được kết quả tốt hơn. Đồng thời không ngừng cải thiện bản thân để không phụ sự kỳ vọng mà bổn vương dành cho họ.”

Minh hậu sốc không nói nên lời, mãi lâu sau mới rặn ra được câu: “Này… đúng là năng lượng khá tích cực đấy.”

Do có rất nhiều người mới đến, quan nội chính Cáo Đỏ và Mèo mắt xanh cũng bận tối tăm mặt mày. Mèo mắt xanh vừa ngoay ngoáy ghi chép, vừa mở miệng buôn dưa lê: “Không biết có bao nhiêu mỹ nhân ghi danh rồi? Liệu có bắt đầu cung đấu không nhở?”

Cáo Đỏ lắc đầu nói: “Nội Đình Tư sẽ sắp xếp tám môn học bắt buộc cho phi tần. Cứ mỗi tuần sẽ kiểm tra một bài nhỏ, mỗi tháng kiểm tra một bài lớn, ngày thường hứng lên thì lại kiểm tra. Tôi tin họ không có tinh lực mà cung đấu đâu.”

Tin tức về việc hậu cung sắp thực hiện chế độ thi cử rất nhanh truyền đến cung Báo tuyết.

Liễu Tiêu sốc bay màu: “Làm phi mà cũng phải thi á? Này hợp lý sao?”

“Ôi dồi chủ tử à, người còn than thở nỗi gì nữa?” Quan nội thị Vịt Vàng nói, “Người là được tuyển thẳng vào cung, ăn ngay con tước vị “Mỹ nhân” ngon nhức nách, người không biết ngoài kia có bao nhiêu kẻ GATO với người đâu! Hiện tại người là người có tước vị cao nhất trong hậu cung đó!”

Liễu Tiêu cũng sửng sốt: “Thật á? Nhưng em đã làm gì đâu?”

“Người làm rồi đấy chứ,” Vịt Vàng cạc cạc cười lớn, “Người làm với Đại vương rồi đây thây.”

Mặt Liễu Tiêu thoắt đỏ thoắt trắng, “Cũng có làm gì đâu, chỉ ngủ một đêm thôi mà.”

Vịt Vàng lại cười cạc cạc, “Thế là hơn bao người rồi đó!”

“Nhưng những người khác cũng có thể ngủ mà!” Người hầu A Diệp có phần lo lắng, kéo Liễu Tiêu đến bảo: “Phải rồi, chủ tử, người vẫn chưa đến chỗ Đại vương ‘quét mặt’ đâu đúng không? Người đi nhanh lên đi, hôm nay ngài ấy gặp nhiều mỹ nhân thế khéo quên người rồi ý chứ! Người phải đi điểm danh!”

Liễu Tiêu nghe vậy, lòng cũng thấy hụt hẫng.

Nhưng bé cũng ngại quá chừng, phải điểm danh như nào mới tự nhiên đây.

Có điều bé cũng chỉ do dự một xíu, lúc sau đã đi ra ngoài, Vịt Vàng hỏi với theo: “Có cần hỏi quan nội thị khác xem Đại vương đang ở đâu trước không ạ?”

Liễu Tiêu liếc quan nội thị Vịt Vàng một cái, bé nói: “Em là báo tuyết.”

“Thì sao?” Vịt Vàng hoang mang style.

“Em là một tay săn mồi hàng đầu,” Liễu Tiêu nói, “Đừng nói là tìm sói tuyết trong cung, có tìm con gà trong cũng cũng chỉ là chuyện nhỏ.”

Nói rồi, Liễu Tiêu bèn nhảy vọt lên mái nhà và bắt đầu dò hơi bằng khứu giác của mình. Bé lướt trên mái nhà như giẫm trên đất bằng, Vịt Vàng lắc đít chạy bạch bạch theo sau, nhưng có đuổi kịp bằng niềm tin và hy vọng. Chạy được nửa đường nó còn bị ngã lăn quay ra đất, ba máu sáu cơn tự đánh vào chân mình: “Cái đồ chân bẹt này, tức chết ông vịt rồi!”

Đương lúc Vịt Vàng đấm ngực giậm chân trách bàn chân có màng bẹt dí của mình, thì Vua Sói Tuyết lại đang thảnh thơi làm việc trong cung điện ngoài trời ở vườn hoa.

Vua Sói Tuyết đang phê tấu chương, hai tai đột nhiên dựng đứng.

Chẳng mấy chốc, một cái đuôi to dài trắng muốt rủ xuống từ trên mái nhà, đung đưa như nhành cây trước gió.
Bình Luận (0)
Comment