Nhóc Bọ cạp dẫn Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đi một vòng công ty để làm quen, nhiệm vụ ngày đầu tiên coi như xong.
Ngày hôm sau, Giám đốc đến tìm bọn họ: “Nếu các chú đã quen với hoàn cảnh thì làm một nhiệm vụ để luyện tay trước đi!”
Và thế là tổ đội nhóc Bọ cạp, Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu nhận nhiệm vụ đầu tiên – đi đòi nợ.
Ba người theo thông tin nhận được đến căn nhà bị tạt sơn đỏ chóe rồi vặn hết công suất loa mồm: “Trả tiền —— trả tiền —— trả tiền…”
Ấy nhưng cửa nhà nọ vẫn đóng chặt, không có động tĩnh gì.
Nhóc Bọ cạp lại ngoác mồm hét to: “Nếu còn không trả tiền bố mày sẽ đập cả lò nhà mày đấy!”
Vừa dứt lời, cánh cửa mở ra, một con Gấu đen tinh khổng lồ xuất hiện.
“Mày sủa gì cơ?” Gấu đen hằm hằm nhìn nhóc Bọ cạp.
Nhóc Bọ cạp hết hồn hết vía chui tọt ra sau lưng Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu, hô lên: “Em là hạng tôm tép thui. Hai anh lớn này mới là đại ca em, có gì cứ nói với hai ảnh nha.”
Dù có là Liễu Tiêu, người đã kinh qua hàng trăm trận chiến cũng không nghĩ mình sẽ thắng được Gấu đen. Nói thật đến cả hổ hàng real cũng chưa chắc có cửa thắng gấu đen!
Cuối cùng nhóc Bọ cạp cũng hiểu sao Giám đốc lại bảo con nợ này khó nhằn!
Gấu đen liếc một mèo một chó và một bọ cạp bé như cái kẹo trước mặt, khinh khỉnh nhếch miệng nói: “Giờ gà giò cũng học đòi làm thu nợ thuê rồi à?”
Liễu Tiêu đành phải bảo: “Đại ca Gấu tinh,
người thanh tiếng nói cũng thanh ——”
Gấu đen lập tức ngoác miệng rồi gầm một tiếng, âm thanh cứ phải gọi là rung đất động trời. Nhóc Bọ cạp sợ đến nỗi hóa cả về nguyên hình rồi co ro dưới đất, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Liễu Tiêu cũng thoáng sững sờ.
Gấu đen khinh miệt liếc Liễu Tiêu: “Mày coi, dù giọng không ‘thanh’ nhưng người vẫn ‘thanh’!”
Vua Sói Tuyết hỏi: “Vậy đại ca là định không trả tiền phải không?”
“Ờ đấy!” Gấu đen nói đến là có lý chẳng sợ, “Giỏi thì dùng bạo lực mà đòi!”
Vua Sói Tuyết nói: “Ok đã hiểu, làm phiền rồi.”
Nói rồi Vua Sói Tuyết liền kéo Liễu Tiêu đi. Nhóc Bọ cạp cuống cuồng chạy theo.
Cả ba vào một quán trà sữa gần đó và gọi đồ uống. Nhóc Bọ cạp vẫn giữ nguyên hình ngồi trên bàn, vừa ngoắc hai cái càng vừa nói: “Sao đã đi rồi? Còn chưa trả nợ mà!”
Vua Sói Tuyết cầm giấy nợ mà Giám đốc đưa cho lên xem: “Khoản vay lâu thế này chứng tỏ là chưa ai đòi nợ thành công, đằng này bọn anh mới đến nên không đòi được cũng là lẽ đương nhiên. Cứ đối xử như bình thường là được.”
“Đối xử bình thường cái con củ cẹc!” Nhóc Bọ cạp xông máu não, “Sao tui lại vớ phải đại ca hèn ỉ.a như hai ông vậy chớ! Anh vừa mới đến không tính thể hiện tí để kiếm chỗ đứng à? Nếu không cái loại quản lý ô dù như anh đíu ai thèm phục đâu!”
Vua Sói Tuyết hỏi vẻ tò mò: “Không phục thì sao nào?”
“Éc…” nhóc Bọ cạp cạn lời.
Liễu Tiêu không hiểu cho lắm, dù sao Vua Sói Tuyết nói gì cũng đúng nên bé nói theo Vua Sói Tuyết: “Không phục thì sao nào?”
“Chẳng sao cả.” Vua Sói Tuyết tự hỏi tự kết luận.
“Chẳng sao cả.” Liễu Tiêu gật mạnh đầu, cho Vua Sói Tuyết một cái tán thành chắc chắn.
Nhóc Bọ cạp điên cả tiết, vỗ mạnh cái càng xuống mặt bàn mà quát: “Team khác sẽ coi thường chúng ta!”
“Sau đó thì sao?” Vua Sói Tuyết lại hỏi.
“Thì sao?” Và Liễu Tiêu lại lặp lại.
“Thì…” nhóc Bọ cạp bị hai người họ quay như chong chóng, mãi sau mới đáp được: “Thì bị bắt nạt chứ sao?”
Vua Sói Tuyết bật cười: “Anh mày lại muốn xem đứa nào dám bắt nạt đấy. Chú không biết sức chiến đấu của vợ anh à? Tuy vợ anh không đánh được gấu đen, nhưng chẳng lẽ không xử được mấy con côn trùng độc?”
Nhóc Bọ cạp lập tức khuất phục trước logic của Vua Sói Tuyết: “Chuẩn đét! Đồng nghiệp của em đều là côn trùng độc, mà khắc tinh của hầu hết côn trùng độc chính là mèo! Chúng ta có mèo thì sợ cái đếch gì!”
“Ừ.” Vua Sói Tuyết gật gù, “Tuy chúng ta không địch nổi ngoại địch, nhưng chúng ta có thể xử lý nội bộ. Đây là một phương pháp quản lý hữu hiệu đấy!”
Vua Sói Tuyết lại phát biểu những lời ngu ngốc, song Liễu Tiêu không thấy nó có vấn đề gì, bé gật đầu phụ họa: “Là một phương pháp quản lý hữu hiệu!”
Thế là nhóc Bọ cạp bị tẩy não thành công: “Ố mài gót sếp à sếp quá là thông minh luôn!”
Vua Sói Tuyết ra vẻ khiêm tốn: “Thường thôi, thường thôi.”
Liễu Tiêu cũng nói: “Thường thôi.”
Vua Sói Tuyết quay sang bảo Liễu Tiêu: “À bé Tiêu này, lát mình về, mặc kệ ai khịa mình em cũng đừng cãi lại nhé.”
“Sao lại thế?” Liễu Tiêu ngạc nhiên, “Ngài thấy em nói vụng quá hở?”
“Ừm…” Vua Sói Tuyết cười bảo, “Nhưng nói nhiều làm gì cho mỏi mồm, em cứ đấm thẳng chúng nó là xong.”
Nghe vậy Liễu Tiêu gật đầu ngay: “Vâng! Này là sở trường của em!”
Trước giờ nhóc Bọ cạp luôn bị coi thường trong bộ Vật độc, nay cảm thấy cơ hội được vênh mặt sắp đến thì phấn khởi vô cùng, nói: “Để trông đầu mấu hơn thì em kiến nghị anh Tiểu Tiêu nên hóa thành nguyên hình! Như thế sẽ càng kích thích bản năng sợ hãi của bọn nó. Anh hóa hình xong chỉ cần ngồi ở đó đố thằng nào dám đến cà khịa!”
Liễu Tiêu toan đồng ý, song Vua Sói Tuyết đã lên tiếng ngăn cản: “Anh không đồng ý.”
“Vì sao?” nhóc Bọ cạp hỏi.
Tất nhiên Vua Sói Tuyết không thể nói vì Liễu Tiêu là báo tuyết chứ không phải mèo, lộ nguyên hình thì có mà toang. Vua Sói Tuyết đành nói kiểu khác: “Hóa nguyên hình thì thành khỏa thân còn gì? Tuy anh mày là ‘chạn vương’ nhưng không thể để vợ mình khỏa thân nơi công cộng được.”
Nhóc Bọ cạp nghĩ ngợi một hồi, “Thế em giờ là khỏa thân nơi công cộng hở?”
Vua Sói Tuyết: “Hình như là thế.”
Nhóc Bọ cạp chợt thấy ngượng chết đi được.
Ba người thương lượng và quyết định sẽ về bộ Vật độc sau khi ăn trưa ở nhà hàng xong. Đám động vật trong bộ Vật độc biết ba người phải đi đòi nợ Gấu đen tinh thì đều mong ngóng được xem trò hề của người mới.
Thấy ba người đã về, đám có độc này lập tức sáp lại gần cười hỏi: “Sao rồi sao rồi? Đòi được chưa?”
Vua Sói Tuyết định trả lời, song còn chưa kịp mở miệng, Liễu Tiêu đã xông lên biểu diễn bộ quyền pháp tám chiêu thức của mèo tộc. Con rết tinh hỏi chuyện bất ngờ bị uýnh thì tính cắn lại, ai dè Liễu Tiêu linh hoạt quá, mỗi lần nó định cắn thì thứ mà nó nhận lại là một cái tát trời giáng. Bấy giờ Rết tinh mới sực nhớ ra câu ‘chọc mây chọc gió chứ đừng chọc chó chọc mèo’, nó tức tốc chạy trốn, không ngờ mèo còn nhanh hơn cả nó, loáng cái nó đã bị đè bẹp dí trên đất.
Con rết tinh đành rớt nước mắt gào khóc xin tha: “Hu hu mèo đại ca xin tha mạng cho em tha mạng cho em!”
Liễu Tiêu nhìn thoáng qua Vua Sói Tuyết, Vua Sói Tuyết lên tiếng: “Nếu nó đã thành tâm hối cải thì tha cho nó đi. Chúng ta cùng công ty, nên hòa thuận với nhau thì hơn.”
Liễu Tiêu nghe lời thả rết ra, đám côn trùng độc còn lại thấy thế tức tốc giải tán. Về đến nơi, con nào con nấy đều xuýt xoa: “Con mèo này dữ quá!”
Vua Sói Tuyết nói với Liễu Tiêu: “Sao đã ra tay rồi? Ta nói khi nào chúng nó khịa mình em mới đánh mà?”
Liễu Tiêu ngớ cả ra: “Thật ra khả năng nghe hiểu ngôn ngữ của em không được tốt lắm, không biết như nào là nói khịa. Nhưng em thấy nó cười đểu quá nên tưởng nó đang khịa mình ấy.”
Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi giây lát, đoạn bảo: “Kỳ thực em nghĩ không sai…”
Trong lúc ba người đang nói chuyện bên này thì Giám đốc hằm hằm đi đến hỏi: “Nghe bảo chúng mày đã không hoàn thành nhiệm vụ còn về đánh đồng nghiệp?”
Vua Sói Tuyết: “Ai nói?”
Giám đốc mỉm cười: “Cho hỏi chúng mày hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
“Chưa.” Vua Sói Tuyết thành thật đáp.
Giám đốc nói tiếp: “Vậy cho hỏi chúng mày có đánh đồng nghiệp không?”
Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi: “Tôi đâu có đánh.”
Nhưng Liễu Tiêu lại thành thật giơ tay nhận lỗi: “Tôi đánh!”
Vua Sói Tuyết bất lực thở dài.
Giám đốc nghiêm giọng quát: “Chúng mày láo quá rồi đấy! Nhiệm vụ không hoàn thành được thì tao không trách, nhưng nhất định phải nhận ra khuyết điểm của bản thân và nghiêm túc kiểm điểm! Đằng này chúng mày còn láo xược đến mức đánh cả đồng ngiệp!”
Liễu Tiêu định xin lỗi, song đã bị Vua Sói Tuyết ra hiệu ngăn lại. Vua Sói Tuyết lên tiếng: “Tôi đọc hồ sơ thấy trước đây có không ít người đi đòi nợ khoản này và đều thất bại. Cho hỏi họ có kiểm điểm không?”
Giám đốc không ngờ thằng quản lý thực tập mới đến này lại dám trả treo mình như thế, tức càng thêm tức: “Đương nhiên là phải kiểm điểm. Sao? Chúng mày muốn tao đưa bằng chứng kiểm điểm à? Đây là xã hội đen, đéo chơi kiểm điểm thông thường đâu! Lũ kia là bị kiểm điểm bằng côn! Chúng mày cũng muốn ăn gậy đúng không?”
“Không.” Vua Sói Tuyết đáp.
Giám đốc: “Mày nói không mà được à?”
“Ờ.” Vua Sói Tuyết đáp.
Giám đốc cười gằn: “Mày nghĩ mày là ai?”
Vua Sói Tuyết: “Này thì dễ, người có quan hệ chứ ai.”
Giám đốc nghẹn họng.
Giám đốc trở về gọi ngay cho anh Cam Bự để kể khổ, bảo chó mèo mới đến này quá hỗn, không sao làm việc được. Anh Cam Bự nói: “Không đòi nợ được thôi đúng không? Thế đã là gì! Lần trước ở bộ Điện ảnh bọn nó còn làm mất cây ATM di động của mình anh còn chưa nói gì đâu! Hai thằng đó là đích thân Khổng Tước quân nhờ vả đấy! Thôi chú cố gắng nhẫn nhịn nhé!”
Giám đốc suýt thì nhồi máu cơ tim mà đứt.
Giám đốc không giao việc cho đội của Vua Sói Tuyết nữa mà để họ ngồi xơi bánh uống trà hưởng điều hòa trong văn phòng. Vốn Giám đốc muốn ra oai phủ đầu với người mới, song giờ gã hết hy vọng rồi. Khỏi cần chúng nó gọi dạ bảo vâng với mình nữa, chỉ cần đừng có gây thêm chuyện là được. Với cả gã cũng muốn thăm dò xem thằng “Tiểu Bạch” này có phải là chó thật không. Giờ nghĩ lại, ô dù của nó là Khổng Tước quân đấy. Dù có là lợn hay chó đều phải bứng lên bàn thờ mà thắp hương! Điều tra con cak gì nữa!
Vua Sói Tuyết còn bảo rằng: “Ngày nào bọn tôi cũng ngồi văn phòng chơi thế này hình như không được hay lắm thì phải?”
Giám đốc cười xu nịnh: “Nào có nào có. Tục ngữ có câu: ‘Có việc cũng không làm’. Ai bảo đến công ty là để làm việc? Đến là để chơi, ok. Hai vị đại ca thấy điều hòa ổn chưa? Hay ngồi ghế có cấn gì không, để em bảo anh Cam Bự chuẩn bị ổ chó cả mèo đến cho hai anh có thể chợp mắt trong lúc làm việc nhé?”
Liễu Tiêu ngạc nhiên hết sức: “Thì ra làm văn phòng là như này? Tôi không biết gì luôn! Hâm mộ nhân viên văn phòng ghê!”
Vua Sói Tuyết trả lời: “Cũng không có gì khó chịu, chỉ là ngày nào cũng uống trà đọc báo như này có hơi chán, muốn kiếm chút việc làm cho đỡ buồn thôi… Ừm… nhưng không muốn ra ngoài đâu, ngồi điều hòa thích hơn. Tốt nhất là việc gì ngồi làm được ấy, không có deadline, có thể làm từ từ được.”
Giám đốc cực kỳ cực kỳ muốn khẩu nghiệp hai thằng ranh con này, nhưng gã không thể. Gã mỉm cười đáp: “Ây da vừa khéo bên này có một việc đúng ý đại ca…” Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Giám đốc bèn cho Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu và nhóc Bọ cạp đến kho lưu trữ để phân loại hồ sơ: “Việc này không vội, các vị cứ từ từ làm.”
Đây chính là việc mà Vua Sói Tuyết muốn làm. Vua Sói Tuyết nhận được quyền quản lý phòng hồ sơ và hệ thống lưu trữ thì bắt đầu tìm kiếm nhân viên giống thích khách xà yêu. Và hắn đã tìm thấy.
“Nhân viên số 19833889 bộ Vật độc của ‘Tao đỉnh vl’. Họ tên: Một con rắn siêu dài.” Vua Sói Tuyết ngẫm nghĩ, “Này hẳn là nó rồi.”
Nhấp vào tệp hồ sơ thì thấy ảnh chân dung là một màu xám xịt.
Vua Sói Tuyết quay sang hỏi nhóc Bọ cạp: “Chú em biết ‘Một con rắn siêu dài’ này không?”
Nhóc Bọ cạp nói: “Hình như có biết chút ít… a nhớ rồi, ảnh giải nghệ rồi hay sao ấy.”
“Giải nghệ?” Vua Sói Tuyết hỏi, “Tại sao?”
“Nghề này của bọn em làm gì có tại mới chả sao.” Nhóc Bọ cạp nói, “Thì là rửa tay gác kiếm hoặc tổ tiên vẫy gọi thôi.”
“Giải nghệ khi nào?” Vua Sói Tuyết hỏi.
Nhóc Bọ cạp đáp: “Hồ sơ không ghi hở?”
Vua Sói Tuyết xem kỹ lại, thấy có ghi thật, thời gian là nửa năm trước. Vua Sói Tuyết mở hồ sơ nhiệm vụ của “Một con rắn siêu dài” và nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Quyến rũ Bạch Linh Linh.
“?” Vua Sói Tuyết nghệt cả ra.
Kéo xuống dưới thì thấy ghi kết quả nhiệm vụ là: Thất bại. Lý do: Phủ Bạch Tử canh gác quá nghiêm ngặt, không thể tiếp cận Bạch Linh Linh.
Ô tiếp theo, nhiệm vụ thứ hai: Đến phủ Bạch Tử xin việc, đợi trúng tuyển vào chân người hầu của Bạch Linh Linh thì quyến rũ hắn.
Kết quả nhiệm vụ: Thất bại. Lý do: Phủ Bạch Tử không tuyển con hàng xấu xí.
Ô tiếp nữa, nhiệm vụ thứ ba: Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong thì tiếp cận Bạch Linh Linh, trở thành bạn tâm giao của Bạch Linh Linh và quyến rũ hắn.
Kết quả nhiệm vụ: Thất bại. Lý do: Bạch Linh Linh vừa liếc phát đã biết ngay cái mặt này là được đập đi xây lại.
“Một con rắn siêu dài” đã tự mình tổng kết nhiệm vụ và bày tỏ về triển vọng của giai đoạn tiếp theo như sau: Tiên sư cha cái thằng quái thai mười hai lỗ đít âm binh cô hồn ôn hoàng dịch vật Bạch Linh Linh! Bố đ*t cả lò nhà mày!
Đánh giá của lãnh đạo trực tiếp: Nhân viên này có vấn đề về tinh thần, đề nghị cho nghỉ hưu non.