Liễu Tiêu nhìn đoạn lịch sử chat dài ngoẵng này mà đực cả mặt, đầu đặc quánh, hình như vẫn chẳng hiểu gì.
Bạch Linh Linh thì đã tỏ tường, nhận xét: “Đây mới là ‘họa thủy’ chính hiệu này.”
“Nhưng không phải là ‘họa thủy’ của bổn vương.” Vua Sói Tuyết nói, “Đợi hắn đẻ xong thì sẽ đưa về Thiên cung luôn, không liên quan gì đến chúng ta.”
Bạch Linh Linh hỏi tiếp: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến đại xá hậu cung?”
Vua Sói Tuyết trả lời: “Vị quý tộc Sói tuyết này khi về Thiên cung chắc chắn sẽ kể lại trải nghiệm khi ở hậu cung Bắc Quốc. Ta nghĩ sẽ có lợi hơn nếu cho hắn thấy một hậu cung ‘bình thường’.”
“Ờ, thế nên anh bắt Lãnh Giác ở đây để sắm vai diễn cho cái ‘hậu cung bình thường’ của anh?”
Vua Sói Tuyết: “Lãnh Giác tiếp tục ở lại làm Quý phi cũng không phải không có lợi gì. Với cả vị quý tộc Sói tuyết kia sẽ không quan tâm chuyện ta sủng ái ai, hắn còn phải về Thiên cung, nên chắc chắn sẽ không coi Lãnh Giác là địch thủ. Trong cung tạm thời có thêm một vị khách thôi.”
Bạch Linh Linh nghĩ tái nghĩ hồi, nghĩ đến tên “họa thủy” từ trên trời rơi xuống này thì căm giận vô cùng: “Cái tên Thiên tử kia đúng là vô lý! Thế mà lại coi Bắc Quốc chúng ta là trung tâm chăm sóc sản phụ!”
Vua Sói Tuyết lên tiếng, “Đừng nhận xét linh tinh về Thiên tử.”
Sau khi nghe cuộc trò chuyện của hai người và đọc lại đoạn chat mấy lần, cuối cùng Liễu Tiêu cũng hiểu ra. Bé kinh ngạc nói: “Chuyện là Thiên tử sẽ đưa một con sói đang mang thai đến? Đứa bé kia là con của ai?”
Sự vụ lần này khá là quan trọng. Trước hết, hoàng cung Bắc Quốc phải vui mừng phấn khởi nghênh đón “ban thưởng” của Thiên tử cái đã. Theo lý mà nói nếu Thiên tử đã ban Sói tuyết vào cung thì theo quy cách, vị Sói tuyết này có thể ngồi luôn ghế Hoàng hậu cũng không ngoa chút nào. Song được cái là chiếu chỉ của Thiên tử đã ghi rõ “ban Quý nhân Sói tuyết”, cho nên Vua Sói Tuyết đã phong cho người mới đến này chức “Quý nhân.”
Vì là Quý nhân mà không phải Hoàng hậu nên không cần phải huy động kiệu to tám người khiêng rình rang vào cung, không cần trang trọng đến thế. Mà chỉ cần phái ô tô đến sân bay Lang Sơn đón, Quý nhân sẽ ngồi chuyên cơ tư nhân đáp xuống đó.
Với tư cách là Đội trưởng đội cận vệ hoàng cung, Liễu Tiêu đã cùng Đội trưởng đội nội thị Cáo Đỏ đến sân bay để tiếp đón Quý nhân.
Liễu Tiêu trông thấy cửa chuyên cơ mở ra, một người đàn ông tuấn mỹ chói mắt bước xuống. Y chậm rãi cất bước, dáng vẻ ung dung thư thái, phong thái sang quý lộng lẫy vô cùng, quả là người quý tộc.
Liễu Tiêu khom người giới thiệu: “Thị vệ trưởng Báo tuyết tham kiến Quý nhân.”
Quý nhân Sói tuyết nhìn Liễu Tiêu, hỏi: “Cậu là Tiêu mỹ nhân đấy phải không?”
Liễu Tiêu sửng sốt: “Quý nhân biết chuyện này ạ?”
Quý nhân Sói tuyết: “Đi thôi, đưa ta vào cung.”
Liễu Tiêu đưa Quý nhân Sói tuyết lên xe, rồi theo Cáo Đỏ vào xe ngồi đối diện với Quý nhân Sói tuyết. Quý nhân Sói tuyết mở lời: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Theo quy định thì là đến điện phụ của Lang Sơn Tuyết Điện.” Liễu Tiêu đáp.
“Đến đấy à…” Quý nhân Sói tuyết nói như có vẻ hoài niệm, “Lang Sơn Tuyết Điện…”
Liễu Tiêu: “Vâng, chính là nó.”
Quý nhân Sói tuyết nhướn mày hỏi: “Cậu đích thân đưa ta đến thị tẩm Đại vương mà không thấy ghen à?”
Liễu Tiêu nhớ đến cảnh Tuy Tuy khóc thảm thiết lúc nửa đêm, đáp lời: “Thực ra thị tẩm Đại vương không phải chuyện nhẹ nhàng đâu. Ngài cố gắng nha.”
Quý nhân Sói tuyết sửng sốt khi nghe vậy: “Thật hay giả thế?”
“Không phải giả đâu ạ.” Cáo Đỏ trả lời, “Đến cả hồ ly tinh cũng thị tẩm đến mức gào khóc xin tha nữa đấy.”
Quý nhân Sói tuyết khó tin cực kỳ: “Là tộc hồ ly tinh nổi tiếng quyến rũ, giỏi trong việc này nhất đấy á?”
“Chứ còn gì nữa! Nếu không thì cũng chẳng có chuyện phải mở hạng mục thị tẩm nhóm. Không mở thì hồ ly tinh đó cũng không bị phạt đi nghĩa vụ ở biên giới. Có điều là Đại vương đã khai ân, khoan dung cho cậu ấy.” Cáo Đỏ kể bằng vẻ mặt rất chi là uy tín.
Quý nhân Sói tuyết hít sâu một hơi: “Đỉnh vl!”
Liễu Tiêu đưa Quý nhân Sói tuyết đến điện phụ của Lang Sơn Tuyết Điện. Quý nhân Sói tuyết ghé mắt quan sát bốn phía, cất lời: “Nơi này thật là…” Nói đến đây bỗng chựng lại không nói tiếp nữa.
Cáo Đỏ rời đi trước.
Quý nhân Sói tuyết lên giường ngồi xuống, Liễu Tiêu đứng bên cạnh.
Quý nhân Sói tuyết hỏi: “Sao cậu vẫn ở đây?”
Liễu Tiêu: “Bất kể Đại vương lật thẻ ai thì tôi cũng sẽ ở đấy.”
Thực ra chủ yếu là Liễu Tiêu lật thẻ, chứ có ai lật đâu.
Liễu Tiêu muốn chơi với ai thì sẽ lật người đó.
Quý nhân Sói tuyết hít sâu hơi nữa: “Đỉnh vl!”
Cũng không rõ là bảo Vua Sói Tuyết đỉnh hay là bảo Liễu Tiêu đỉnh nữa.
Một lát sau, Liễu Tiêu lại hỏi: “Tôi ngồi được không ợ?”
“Ngồi đi.” Quý nhân Sói tuyết bảo.
Liễu Tiêu liền ngồi thụp xuống, nom èo uột như không xương, cái đuôi phía sau vẫy qua lại.
Trông dáng ngồi không ra thể thống gì của Liễu Tiêu, Quý nhân Sói tuyết hết nhịn nổi phải hỏi: “Cậu ngồi kiểu đấy à?”
“Tôi là mèo mà.” Liễu Tiêu đáp.
Quý nhân Sói tuyết không cãi được, thầm bảo: Chó và mèo đúng là không có tiếng nói chung.
Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng giọng của Cáo Đỏ cũng vang lên: “Đại vương giá đáo!”
Quý nhân Sói tuyết chậm rãi đứng dậy để chuẩn bị nghênh đón Đại vương, liếc sang thấy Liễu Tiêu vẫn ngồi như vũng nước ở dưới, nghĩ bụng: Đúng là chiều quá hóa hư! Xem ra Bạch Hiểu Hiểu cưng chiều nó thật!
Vua Sói Tuyết sải bước vào phòng. Quý nhân Sói tuyết hạ người làm lễ: “Tham kiến Đại vương.”
Vua Sói Tuyết nhìn y, lên tiếng hỏi: “Cậu tên là gì? Thuộc chi nào của tộc Sói tuyết thần thánh?”
Quý nhân Sói tuyết đáp: “Em tên Măng Tuyết Nhi (măng trong tuyết), thuộc chi Vĩnh Hà, vì trận chiến Tuyết Hà loạn lạc trăm năm trước mà lưu lạc lên thủ đô Thiên Gia. Ngày hôm nay được trở lại Bắc Quốc thế này đúng là vui mừng khôn xiết.”
Vua Sói Tuyết: “Được rồi, Quý nhân cũng đã mệt, đi nghỉ sớm đi. Bổn vương còn chính vụ phải làm.”
Nói rồi, Vua Sói Tuyết quay sang gọi Liễu Tiêu: “Bé Tiêu về với ta, đừng quấy rầy Quý nhân nghỉ ngơi.”
“Vâng, Đại vương.” Bấy giờ Liễu Tiêu mới từ thể lỏng chuyển sang thể rắn, đứng dậy rời đi cùng Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết ôm Liễu Tiêu về điện chính mà “anh anh em em”, còn Quý nhân mới đến lại giường đơn chiếc bóng. Chỉ có điều nó cũng quá là phù hợp với phong cách độc sủng Báo tuyết của Vua Sói Tuyết nên chẳng ai trong hậu cung lấy làm lạ cả.
Liễu Tiêu nép người vào cánh tay Vua Sói Tuyết, bỗng hỏi: “Vị Quý nhân Sói tuyết đó…”
“Sao em?” Vua Sói Tuyết hỏi bé.
Liễu Tiêu nói chậm rì: “Quý nhân Sói tuyết đó hỏi em lúc trong xe là có thấy ‘chua’ không?”
[1] Từ gốc là từ chua, có nghĩa là ghen, nhưng chỗ này Tree để là chua cho hợp với câu tiếp theo nha các ông.Vua Sói Tuyết không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Chua gì cơ?”
“Thì là… trong cung có thêm Quý nhân mà em còn phải đích thân đưa đến điện phụ thị tẩm, hỏi em có thấy ‘chua’ không.” Liễu Tiêu chậm rì giải thích, “Câu hỏi này lạ lắm.”
“Ừm, đúng là lạ thật.” Vua Sói Tuyết bật cười, vuốt mặt Liễu Tiêu, “Bé Tiêu quá là ngọt, chứ chua ở chỗ nào?”
Liễu Tiêu bỗng bảo, “Nhưng trước kia em đã từng đấy.”
“Ơi?” Vua Sói Tuyết chừng như khá bất ngờ.
Liễu Tiêu nói tiếp, “Lúc ngài cho Tuy Tuy đến điện phụ thị tẩm ấy, em thấy không vui.”
Vua Sói Tuyết: “Đó là lỗi của bổn vương.”
“Không… Giác nhi bảo, không đố kỵ mới là đức tính của người làm phi. Em ghen tị là em sai.”
Vua Sói Tuyết bảo: “Giờ em không còn là phi tần nữa rồi.”
“Vâng, phải ạ.” Liễu Tiêu đã sáng tỏ thông suốt, nhoẻn cười nói: “Nhưng giờ em không còn không vui nữa rồi.”
“Ừ?” Vua Sói Tuyết thoáng phần ngạc nhiên, “Không còn ư?”
“Vâng ạ.” Liễu Tiêu đáp, “Vì em biết dù có thế nào đi nữa Đại vương cũng vẫn sẽ ở bên em.” Giọng điệu bé tràn ngập sự lạc quan và nhẹ nhõm.
Vua Sói Tuyết cũng cười, xoa đuôi Liễu Tiêu: “Em biết là được rồi.”
Liễu Tiêu nằm trong lòng Vua Sói Tuyết, vui vẻ ngủ thiếp đi.
Một lát sau, Vua Sói Tuyết đứng dậy, nhẹ nhàng ra phòng ngoài, thấy Cáo Đỏ đang đứng ở đó. Vua Sói Tuyết nhìn Cáo Đỏ, Cáo Đỏ chỉ cúi đầu im lặng.
Hồi lâu sau Vua Sói Tuyết mới lên tiếng: “Khanh đã từng hầu qua Vua Sói triều trước Bạch Thanh Tứ…”
“Vâng…” Cáo Đỏ cúi gằm mặt đáp.
Vua Sói Tuyết lại hỏi: “Vậy khanh có thấy Quý nhân Sói tuyết trông giống…”
Cáo Đỏ càng cúi thấp đầu hơn: “Lão nô… lão nô nào dám ngẩng đầu nhìn mặt Quý nhân!”
Nhìn phản ứng này của Cáo Đỏ thì Quý nhân Sói tuyết đích thị là Bạch Thanh Tứ rồi, không sai đi đâu được.
Cáo Đỏ là lão yêu đã phục vụ qua hai đời Vua Sói Tuyết và rất khôn khéo. Ngay từ lúc ở sân bay, chỉ cần nhìn lướt qua y đã nhận ra vị Quý nhân Sói tuyết này chính là Vua Sói Tuyết Bạch Thanh Tứ năm đó. Song Cáo Đỏ đã che giấu rất tốt, bày ra vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ bất kỳ sơ suất nào.
Là con cháu hoàng thất nên Bạch Hiểu Hiểu cũng đã từng chạm trán với Bạch Thanh Tứ, nhưng đều là trông thấy từ xa nên không thể quen thuộc với Bạch Thanh Tứ như người hầu thân cận Cáo Đỏ được. Vậy nên khi Vua Sói Tuyết thấy nghi ngờ về thân phận của Quý nhân Sói tuyết, hắn liền tìm Cáo Đỏ để chứng thực. Và câu trả lời của Cáo Đỏ cũng đủ để xác minh vấn đề.
Vua Sói Tuyết càng thêm đau đầu: Tay “Quý nhân Sói tuyết” này đúng là củ khoai nóng phỏng tay!
Thiên tử quả là người thích giao cho người ta những vấn đề hóc búa!
Vua Sói Tuyết lại hỏi Cáo Đỏ: “Trong cung có bao nhiêu người đã từng theo hầu Bạch Thanh Tứ như khanh?”
Cáo Đỏ trả lời: “Năm đó, sau khi Bạch Thanh Tứ bị luận tội thì hầu hết các quan nội thị đều đã bị thanh trừ sạch sẽ. Duy chỉ có lão già từng hầu Minh hậu khi đó. Nhưng giờ Minh hậu cũng đã không còn, người có khả năng quen Bạch Thanh Tứ e là chỉ còn lão nô. Tất nhiên, Bạch Tử đại nhân hẳn cũng đã từng gặp Bạch Thanh Tứ. Ngoài ra chắc không còn ai nữa đâu ạ.”
Vua Sói Tuyết khẽ gật đầu: “Ta biết rồi.”
Chắc Thiên tử cũng nghĩ như này. Giờ hậu cung Bắc Quốc không còn ai biết Bạch Thanh Tứ nữa trừ Cáo Đỏ và anh em Vua Sói Tuyết. Mà ba người này tuyệt nhiên sẽ không nói năng lung tung.
Vua Sói Tuyết dặn dò: “Khanh năng đến chuyện trò với Quý nhân Sói tuyết, đừng để hắn ở một mình trong cung đến trầm cảm.”
“Vâng ạ.” Cáo Đỏ đáp.
“Cẩn thận đừng để triều thần nhìn thấy hắn.” Vua Sói Tuyết nghĩ giây lát, “Nhất là Từ ngự sử.”
“Vâng thưa Đại vương.” Cáo Đỏ cũng khá lo lắng chuyện này: Từ ngự sử thích nhất là khấu các, lúc nào cũng chỉ lăm le tìm cơ hội để xông vào cung, nói năng cũng không kiêng nể gì, và quan trọng nhất là lão đã quá quen Bạch Thanh Tứ. Năm đó lão là người tiên phong trong cuộc luận tội thanh trừ Bạch Thanh Tứ. Lão có thể chỉ trích Bạch Thanh Tứ về bất kỳ việc gì Bạch Thanh Tứ làm khiến Bạch Thanh Tứ tức đến độ chỉ muốn chém bay đầu lão. Tiếc là không thể giết được người của Ngự sử đài.
Có lần Từ ngự sử còn noi theo các hiền nhân muốn ngồi trên quan tài để khuyên can. Ai dè quan tài to quá nên không qua được kiểm tra an ninh của tàu điện ngầm. Vâng, tuy Từ ngự sử phiền muốn chết nhưng được cái lão lại là quan thanh liêm và nghèo kiết xác, đến nỗi ngày nào cũng phải chen chúc trên tàu điện ngầm để lên triều.