Thiên tử nổi giận khỏi nói uy lực cỡ nào. Dầu gì Thiên tử cũng là bậc quân uy, giận một cái có thể đầu rơi máu chảy, thây phơi ngàn dặm chứ đùa.
Vua Sói Tuyết hơi giật mình, có phần kinh ngạc trước phản ứng của Thiên tử. Hắn vốn tưởng Thiên tử chỉ coi Bạch Thanh Tứ là đồ chơi thôi, chứ không sao gã lại tàn phá Bạch Thanh Tứ đến tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần như thế? Bây giờ nghĩ lại, có vẻ Vua Sói Tuyết chưa đủ hiểu về Thiên tử rồi. Tuy Thiên tử tra tấn Bạch Thanh Tứ nhưng không hề nghĩ là mình đang tra tấn. Nói không chừng Thiên tử còn tưởng đây là một trò chơi rất thú vị, là quá trình mà ai ai cũng sẽ sung sướng khi chơi.
Haizz!
Lòng dạ Thiên tử khó mà phỏng đoán!
Vua Sói Tuyết cũng thấy hối hận, nghĩ mình không nên nói tuốt tuột giả thiết ra như thế. Nếu Vua Sói Tuyết biết mười mươi Thiên tử thích Bạch Thanh Tứ thì hắn cũng chả nói thằng toẹt vầy đâu. Song giờ hối hận thì được tích sự gì, lời ra đến miệng còn tút lại được chăng?
Có điều Vua Sói Tuyết nghĩ, Bạch Thanh Tứ chính là như vậy.
Nếu Bạch Thanh Tứ cứ hư tình giả ý mà đàng hoàng hầu hạ ở Thiên cung thì việc sống lâu trăm tuổi nào phải vấn đề khó khăn. Thế nhưng Bạch Thanh Tứ lại chọn cách chó cùng rứt giậu, và một khi bại lộ thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Bạch Thanh Tứ làm đúng như dự liệu của Vua Sói Tuyết. Hắn dùng liên hoàn kế từ mang thai giả đến chết giả, cực kỳ liều lĩnh và mạo hiểm, mang theo tâm lý được ăn cả ngã về không. Kỳ thực hắn ta là người lo lắng hơn ai hết.
Nhưng chuyện Vua Sói Tuyết bảo Bạch Thanh Tứ “dịch dung” thì không phải. Mà Bạch Thanh Tứ đã “phẫu thuật thẩm mỹ”, gọt xương đổi dung mạo vĩnh viễn để “kim thiền thoát xác” làm sói một lần nữa.
Bạch Thanh Tứ thấp thỏm nằm trong phòng, vẫn giả vẻ thiểu năng. Song người hầu cũng chẳng dám lơ là vì hắn là một kẻ thiểu năng.
Tiếng bước chân quen thuộc vọng đến từ bên ngoài, là tiếng bước chân mà Bạch Thanh Tứ quen thuộc hơn ai hết. Chỉ thoáng nghe thấy thôi Bạch Thanh Tứ đã sởn hết cả da gà, dấy lên nỗi sợ theo bản năng.
Thiên tử đẩy cửa bước vào.
Bạch Thanh Tứ lập tức nhắm mắt không nhìn gã.
Thiên tử bước đến bên giường, ngắm người đang nằm. Gã nhìn kỹ, dáng người là giống nhau, nhưng khuôn mặt thì đã khác xưa rất nhiều.
Thiên tử khẽ khàng ngồi xuống, nói với người hầu: “Các ngươi ra ngoài đi.”
Người hầu vâng dạ rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người khiến Bạch Thanh Tứ càng thêm khó chịu.
Thiên tử khẽ buông tiếng thở dài: “Em đừng sợ.”
Bạch Thanh Tứ chậm rãi mở mắt, không có biểu cảm gì, vẫn giả ngu giả ngơ tính lừa qua ải.
Thiên tử bảo tiếp: “Em không giống Quý nhân Sói tuyết.”
Bạch Thanh Tứ nhìn Thiên tử bằng ánh mắt đờ đẫn.
“Nhưng chẳng sao đâu. Ta vẫn sẽ yêu thương em như em ấy.” Thiên tử dịu dàng bảo, “Em biết người ta yêu nhất là Quý nhân Sói tuyết mà, phải không?”
Bạch Thanh Tứ vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Thiên tử tiếp tục: “Trẫm có thể cho em mọi thứ em muốn.”
Lúc Thiên tử nói câu này, gã đã nắm chặt bàn tay Bạch Thanh Tứ. Khoảnh khắc nắn bóp, gã biết bàn tay mà mình đang siết là của ai.
Thiên tử nhìn sâu vào mắt Bạch Thanh Tứ.
Bạch Thanh Tứ cũng nhìn lại Thiên tử, hồi lâu sau lên tiếng: “Anh biết rồi à.”
Thiên tử nghe xong chỉ thấy toàn thân như bị kim chích, đau đến rã rời, đau đến mức buộc phải nhắm mắt: “Quả nhiên là vậy!”
Bạch Thanh Tứ thở dài, rụt tay cho vào trong chăn, vẫn nằm yên như cũ: “Bạch Hiểu Hiểu nhìn ra à? Tôi bảo rồi, tôi ghét nó.”
“Em ghét nó?” Thiên tử nói, “Vậy ta sẽ giết nó.”
Bạch Thanh Tứ thoáng ngạc nhiên nhìn Thiên tử.
Nhưng đôi mắt Thiên tử lại sáng rực lên: “Ta tống nó vào ngục rồi. Chỉ cần một câu nói của em, ta sẽ giết nó.”
Một câu nói, một mạng người ra đi.
Loại quyền lực này đối với người bình thường chính là nỗi sợ tột đỉnh, nhưng với một vài kẻ khác, nó lại ước vọng cả đời hướng tới. Song với Bạch Thanh Tứ, nó chỉ còn là nỗi hoài niệm sâu cay.
Bạch Thanh Tứ thoáng sựng, kế đó bật cười: “Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, đừng nên nuốt lời.”
Lúc này, Bạch Linh Linh và Liễu Tiêu cũng đã đến Thiên cung. Bạch Linh Linh lấy thân phận Tử tước của Bắc Quốc để cầu kiến Thiên tử. Người hầu lập tức đưa Bạch Linh Linh và Liễu Tiêu vào cung.
Bạch Linh Linh đi theo người hầu, mở lời: “Không biết anh trai tôi đã đến chưa nhỉ?”
“Đến rồi ạ.” Người hầu trả lời.
Bạch Linh Linh hỏi tiếp: “Vậy giờ anh ấy đang đâu?”
Người hầu cười cười, nói kiểu mập mờ: “Lát nữa ngài sẽ biết ngay thôi.”
Nghe giọng điệu của gã, Bạch Linh Linh thầm bảo không ổn.
Liễu Tiêu theo sát phía sau, ngắm nghía vườn hoa bên đường, cảm thán: “Hoa này đẹp quá.”
Người hầu cười nói: “Vâng, đây là hoa thược dược, là loài hoa Quý nhân Sói tuyết thích nhất.”
“Ồ. Đẹp quá.” Liễu Tiêu ngắm nghía những bông hoa nở rộ, ngưỡng mộ quá mà khó kìm được muốn nôn.
Người hầu thảng thốt kêu lên: “Trời ơi xin ngài đừng nôn lên hoa thược dược!”
Liễu Tiêu bèn ngoảnh đầu nôn hết lên người tên hầu.
Thế là Liễu Tiêu phải đi theo người hầu đến phòng thay đồ. Thấy vậy, Bạch Linh Linh nói ngay: “Thế thì đi cùng đi. Chứ đợi ở đây một mình chán lắm.”
Và rồi cả ba lại kéo nhau đến phòng thay đồ. Người hầu đương chuẩn bị thay quần áo, Bạch Linh Linh phía sau đã tiến lên đánh mạnh vào gáy khiến gã gục xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Liễu Tiêu sốc văn hóa: “Bạch Tử đại nhân làm gì thế?”
Bạch Linh Linh đáp: “Có chuyện rồi. Tôi ở đây câu giờ, cậu mau đi tìm anh trai tôi đi. Ta sẽ liên hệ qua điện thoại.”
“Ok.” Liễu Tiêu gật đầu, mặc quần áo của người hầu theo chỉ huy của Bạch Linh Linh rồi chạy vụt đi.
Thiên cung to và hoành tráng hơn nhiều hoàng cung Bắc Quốc. Thêm lại Liễu Tiêu mới đến lần đầu nên mù tịt đường, muốn tìm Vua Sói Tuyết cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tuy nhiên, ngoài việc chán ăn hay cáu bẳn thì mấy ngày qua thính giác của Liễu Tiêu đã trở nên cực bén nhạy. Thiên cung nhiều người ra vào, muôn hoa muôn cỏ, mỗi thứ đều có mùi đặc trưng, tất cả quyện vào nhau rồi xộc vào mũi Liễu Tiêu.
Ấy nhưng hương thơm thanh mát lạnh lẽo độc nhất vô nhị của Vua Sói Tuyết lại tựa trăng sáng xuyên mây, chiếu sáng cõi lòng Liễu Tiêu.
Không cần bất kỳ ai chỉ, Liễu Tiêu theo bản năng lần hơi thở của Vua Sói Tuyết mà đi đến, hoàn toàn không cần chỉ dẫn.
Bé tức tốc lao về hướng của Vua Sói Tuyết một cách khẩn thiết, hơn bất cứ ngày nào giây nào phút nào.
Không có một giây tạm ngừng hay do dự.
Liễu Tiêu chạy đến trước một hòn non bộ.
Nếu là bình thường, có thể Liễu Tiêu sẽ không phát hiện được mùi hương tỏa ra từ hòn non bộ. Nhưng giờ đây Liễu Tiêu cực kỳ mẫn cảm, bé nóng nảy vòng quanh hòn non bộ.
Hòn non bộ phủ đầy rêu xanh, nom không có gì đặc biệt.
Song Liễu Tiêu nhạy bén cảm nhận được: Vua Sói Tuyết chắc chắn ở bên trong.
Nhưng làm sao vào được đây?
Nhất định có cơ quan.
Cơ quan ở đâu?
Liễu Tiêu cáu kỉnh bất thường: Vứt méow cơ với chả quan đi!
Liễu Tiêu nhảy vọt lên đập mạnh xuống hòn non bộ. Sau hai cú vỗ từ bé, trên mặt đá xuất hiện một lỗ nhỏ.
Liễu Tiêu trông thấy một tia sáng yếu ớt chiếu ra từ khe thủng, hương thơm thanh mát của Vua Sói Tuyết càng đậm đà hơn, khiến lòng dạ Liễu Tiêu càng thêm nóng bỏng: “Tiểu Bạch Tự, Tiểu Bạch Tự ơi? Ngài có ở trong đó không?”
“Sao lại là em?” Thanh âm Vua Sói Tuyết vọng đến, “Sao em lại đến đây?”
“Em tới cứu ngài á.” Liễu Tiêu sốt ruột hô lên, “Nhưng phải cứu kiểu gì?”
Vua Sói Tuyết khẽ thở dài, bảo: “Trong bể có một bông sen xanh, em rút nó lên.”
Liễu Tiêu tức tốc lao tới cái bể bên cạnh hòn non bộ rồi với tay nhổ bông sen xanh. Bé nhổ mạnh đến mức khiến bông hoa suýt bật cả gốc.
Theo chuyển động của bông sen, cánh cửa ẩn trên hòn non bộ cũng từ từ rộng mở.
Liễu Tiêu vội vàng chạy vào trong, thấy có một cái thang để leo xuống bên dưới. Liễu Tiêu không thèm đếm xỉa gì hết mà trèo thang leo xuống, lại thấy một buồng giam hẹp bằng đá. Vua Sói Tuyết đang ngồi bên trong, tay chân bị xích sắt cùm chặt.
Trông thấy Vua Sói Tuyết, những bất an nóng nảy trong lòng Liễu Tiêu không những không thuyên giảm mà càng trở nên cháy bỏng.
“Đại vương!” Liễu Tiêu nhào lên người Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết mỉm cười: “Sao vậy bé? Ta không sao.”
Liễu Tiêu cũng chẳng rõ mình bị sao nữa. Bé ôm chầm Vua Sói Tuyết, cơ thể dần nóng lên.