Tại một thôn làng nọ thuộc miền nam Thái Lan, có chàng thanh niên họ Lưu cử hành hôn lễ tân nương là một cô gái có biệt danh “Tiểu Thư Khỉ”.Nguyên lai, mọi người đều cho rằng “Tiểu Thư Khỉ” lả cô gái cực kỳ xấu xí, hay một nàng thân thể đầy lông, hình dạng giống y như khỉ nên mới có biệt danh này.Nhưng lúc đôi tân nhân bái đường xong cùng sánh vai nhau ra ngoài tiếp khách thỉ mọi người đều sáng mắt lên, không hẹn mà đồng thốt ra một câu tận đáy lòng:– Trời! Tân nương đẹp như tiên nữ!…Thế nhưng mọi người đối với danh hiệu “Tiểu Thư Khỉ” này lòng đầy hiếu kỳ, rất muốn tim hiểu, tra vấn thân thế của “Tiểu Thư Khỉ” ra sao.Té ra mẫu thân của “Tiểu Thư Khỉ” thời thiếu nữ từng là một hoa khôi nổi danh, số thanh niên phủ phục dưới chân cô nhiều vô kể.
Các nhân sĩ gần đó nghe danh mến mộ, đều tìm tới mong được một lần chiêm ngưỡng dung nhan.
Nhiều người tha thiết xin kết hôn.
Thậm chí một thanh niên phú gia ở nước Malaysia gần bên cũng vượt biên giới tìm đến cầu thân.
Nhưng giai nhân viện cớ không muốn lấy chồng ngoại quốc lìa xa cha mẹ, để khéo léo từ chối.Không bao lâu, giai nhân kết hôn với người bạn trai vốn là thanh mai trúc mã ở cùng làng.
Chàng thì tuấn tú đa tài, nàng thì diễm kiều mỹ lệ, thật là trời khéo tác hợp cho họ thành đôi.
Nam nữ chung quanh ai cũng hâm mộ.Chẳng mấy chốc tân nương mang thai, chồng nàng càng quan tâm thương yêu gấp bội, chăm sóc lo liệu đủ điều.
Ba mẹ chồng thảy đều vui mừng, ai cũng ưu ái lo cho nàng.Bình thường nàng rất dễ ăn, nhưng khi mang thai thì ngược lại, thức ngon mấy cũng không muốn nuốt.Chồng nàng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để ái thê thèm ăn.Hôm nọ, chồng nàng vào chợ mua được cái chân khỉ, phối hợp với các vị thuốc bắc như hoài sơn, sâm, đương quy v.v…nấu lửa riu riu, rồi bất ngờ dọn lên và đã khơi gợi được ý muốn thèm ăn trong lòng nàng.
Thấy vợ dùng rất nhiều, chồng nàng vô cùng mừng rỡ.Từ đó mỗi khi gặp phiên chợ nhóm, chàng đều mua về một cái chân khỉ, hay miếng thịt khỉ để cho vợ dùng.Hôm nọ, chồng nàng ra chợ, gặp thợ săn trói một con khỉ rao bán.
Người chồng mừng quá, mua nó đem về, nghĩ nuôi tạm vài ngày rồi sẽ giết nó cho nàng ăn.Hôm đó, cô vợ đã mang thai được 7 tháng, ngồi trên ghế dựa xem chồng giết khỉ.Con khỉ đáng thương mẩy ngày ròng rã chỉ ăn toàn chuối và hoa quả, tính ra thịt mỡ trên thân nó chưa được nửa cân, phần còn lại thì làm thuốc bổ cho thai phụ.Khỉ nhìn thấy người chồng cầm dao muốn giết mình, mắt nó tuôn lệ, chân nó quỳ xuống giống như người, hướng chủ nhân cầu xin tha mạng.Nhưng người chồng quá yêu vợ này chẳng chút động lòng, không khởi chút từ tâm, giương dao lên toan mổ tim nó.
Trong giây phút bên bờ tử vong, con khỉ nhanh nhẹn đưa tay phải chụp cán dao, tay trái nắm chặt lưỡi dao, dùng toàn lực chống đỡ cái chết, nhất quyết không buông tay.
Người chồng cố sức nhưng đâm không được, ông nghĩ thu dao về rồi đâm tiếp, chính trong khoảng ông rút dao về, do bốn ngón tay con khỉ nắm quá chặt nên đã bị đứt lìa hai phần ngón, bốn ngón chỉ còn lại bốn lóng cuối (tính từ khớp xương trở vào).
Thai phụ thấy máu tuôn như suối, ác tâm tiêu tan, không ngừng kêu chồng dừng tay: – Đừng giết nó! Đừng giết nữa! Mau đem khỉ thả đi!Con khỉ nhờ không ngừng tranh đấu, từ quỷ môn quan giành lại mạng sống trở về.
Nó ráng chịu đau đớn, đoạt cửa mà chạy, trước khi ra khỏi cổng, nó còn quay đầu nhìn về hai vợ chồng, ánh mắt đầy oán hận, rồi nó biến đi, biệt tăm biệt tích.Từ đó trở đi, cô vợ mỗi khi nghe mùi thịt thỉ phát nôn, chỉ ăn toàn rau đậu hũ.
Người nhà lo nàng không đủ chất bổ, lén bỏ nước thịt vào, nhưng nàng vừa nếm là đã nôn thốc nôn tháo.Đến kỳ lâm bồn, nàng sinh một bé gái, ngũ quan trông rất đoan chánh, chỉ là phát hiện tay tả của bé chỉ có một ngón cái và bốn đốt cuối cùa bốn ngón tay, hình dạng giống như bị dao bén chặt đứt vậy.
Cha mẹ và người thân nhìn thấy, đều thở dài, luôn mồm nói: – Lạ quá!Thái Lan theo Phật giáo, tin sâu nhân quả, mọi người không hẹn mà đồng nói: – Đây là nhân quả báo ứng, do người chồng chặt đứt bốn ngón tay con khỉ mà ra.Hôm nay, tân nương “Tiểu Thư Khỉ mặc áo cưới trắng, tay mang găng tay trắng, dịu dàng xinh đẹp cứ như tiên nữ hạ phàm.Thế nhưng đâu ai biết trong găng tay đó không còn bốn ngón tay nhỏ dài thon, mà chỉ còn bốn đốt còn thừa lại như từng bị chặt, đó là nguyên nhân của biệt danh “Tiểu Thư Khỉ”, thành là câu chuyện đồn vang đương thời..