Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 14


“Tôi trở về sẽ kiểm tra, cậu nên mong là không có chuyện gì.” Quý Hạo trầm giọng nói, vỗ nhẹ bả vai Nguyễn Minh Trì, vừa là trấn an vừa là bảo cậu đi.
Khuông Uy Triết mím môi không vui: “Sao? Còn phải giữ lại quyền công tố?”
“Ý tôi là thế.” Quý Hạo nói thẳng.
Khuông Uy Triết cười khẩy, không nói gì nữa.
Quý Hạo đẩy Nguyễn Minh Trì ra ngoài, sau đó rút hai tờ giấy đưa cho Nguyễn Minh Trì, cậu không hiểu, hắn chỉ vào mu bàn chân của cậu.
Vết dầu từ canh đọng trên mu bàn chân, nhưng vì đi giày xăng đan nên cũng không tổn thất gì, Nguyễn Minh Trì tìm một chỗ trống ngồi xuống, khom người cúi đầu nghiêm túc lau giày.
Người xui xẻo nhất vẫn là Trương Tiến, nước tương thấm ướt đồ của anh ta, thậm chí còn nhỏ xuống cả góc áo, anh ta hung dữ nói: “Đi lấy đồ với tôi.”
Khuông Uy Triết lần lượt bị hai người quát nạt, gương mặt cậu ta không nén được tức giận, nhất là ở trước mặt fan, lạnh giọng nói: “Tôi đã nói sẽ bồi thường co cậu một bộ rồi.”
“Không, tôi chỉ cần bộ này, giặt sạch đi.”
“Cậu!” Thậm chí Khuông Uy Triết cũng muốn động thủ, nhưng cuối cùng lại nhịn, nói: “Được, phòng nào cậu nói xem.”
“1010.”
“Nhớ rồi, là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng hợp tác, một lát tôi sẽ lên ngay.”
Khuông Uy Triết nói xong lời này, cảm thấy mình diễn đủ rồi, quay đầu lại làm bộ lơ đãng nhìn về phía fan, vốn tưởng fan nhất định sẽ cảm thấy bất bình hộ cậu ta, nói không chừng còn có thể truyền lên mạng khiến một đám người mắng chửi, ai ngờ hai fan đó còn chẳng thèm nhìn cậu ta.
Tim cậu ta lỡ một nhịp, nhìn theo hướng của mấy cô gái.
Khi thấy cách đó không xa Nguyễn Minh Trì đang ngẩng đầu lên, Quý Hạo cầm khăn giấy lau cổ áo, cổ, cằm, gương mặt hai người đều không có biểu cảm gì đặc biệt, thậm chí Nguyễn Minh Trì còn lạnh lùng kháng cự, Quý Hạo không quan tâm lau tiếp, nhưng khuôn mặt chính nghĩa, hình ảnh này đúng là mẹ nó hài hòa.
Khuông Uy Triết choáng váng, huyết áp rõ ràng cao hơn một chút.
Tuy cậu ta không muốn thừa nhận, nhưng tương tác giữa cậu ta và Chu Ải không bằng hai người bọn họ, làm đại động tác gì cũng khiến người ta cảm thấy hình ảnh rất đẹp, đương nhiên không phải vấn đề do cậu ta, nhất định do giá trị nhan sắc Chu Ải chưa đủ, hiện tại fan đều quá nông cạn, chỉ nhìn mặt, Chu Ải đứng thứ ba giải thi đấu thiếu niên, vậy còn chưa đủ sao?

Con ngươi Khuông Uy Triết đảo một vòng, ý xấu cũng không ít, rời đi lại trở về cầm khăn lau nhà, giúp nhân viên phục vụ lau sàn nhà.
Hai sasaeng fan liền bắt đầu kêu “A a a, em trai hiểu chuyện quá.” Tạm thời giành lại chiến thắng, sắc mặt lúc này mới khá hơn một chút.
Dù mặt cậu ta không tỏ vẻ gì, nhưng trái tim lại như có đinh đâm vào, vừa sâu vừa đau.
Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì bên này đã trở về phòng, hắn lại lên tiếng: “Chắc chắn không sao chứ? Trong thời gian công tố đều có hiệu lực.”
Nguyễn Minh Trì lắc đầu.
“Trận đấu ngày mốt, cởi giày ra kiểm tra lại.”
Nguyễn Minh Trì ngoan ngoãn ngồi ở chân giường, cởi giày ra cẩn thận cảm nhận, bên cạnh truyền đến động tĩnh, Quý Hạo ngồi xổm bên cạnh cậu, nghiêm túc quan sát, không hiểu sao Nguyễn Minh Trì đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, vành tai hơi nóng lên, thả chân xuống.
Quý Hạo nhướng mày: “Hả?”
“Không sao.” Nguyễn Minh Trì trả lời.
“Vậy thì tốt.” Bộ dáng rõ ràng nhẹ nhõm của Quý Hạo làm lỗ tai Nguyễn Minh Trì càng nóng hơn, trong lòng càng dâng lên cảm giác ấm áp khó hiểu, cảm giác xa lạ khiến cậu có chút bối rối luống cuống.
“Dùng nước nóng rửa đi.”
“Hả?”
“Trên dép có dầu, lau không sạch.”
Nguyễn Minh Trì hoàn hồn, mang giày xăng đan chạy vào phòng tắm.
Nước trong phòng tắm chảy ào ào, nước ấm dội qua mu bàn chân, gột rửa cảm giác nhớp nháp khó chịu.

Nguyễn Minh Trì cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn chân, trong hơi nóng bốc lên, nỗi lạnh lẽo trong lòng cậu dường như cũng thoáng vơi đi.

Ngày hôm sau, họ lại gặp Khuông Uy Triết ở trung tâm huấn luyện, tầm mắt vừa chạm đã tách ra ngay, cho đến lúc khởi động trước khi tập buổi sáng, tất cả đội viên đều tập trung ở một nơi thoáng đãng bên hồ bơi, vừa quỳ áp mu bàn chân, vừa nghe huấn luyện viên đội tập huấn nói.
Tổng huấn luyện viên cầm một cuốn sổ bước vào, đọc: “Danh sách tham dự giải trẻ toàn quốc mà đội các cậu giúp các cậu đăng ký đây, tôi sẽ đích thân kiểm tra lại lần nữa, điểm đến tên nghe cho kỹ, có vấn đề gì thì tìm tôi, người không được gọi tên cũng nhớ tìm tôi.

Trương Tiến, 800 mét…”
“Khuông Uy Triết, 200 hỗn hợp, 400 hỗn hợp, thanh niên nhóm A.”
Khuông Uy Triết lười biếng đáp lại: “Có!”
“Nguyễn Minh Trì, 100 tự do, thiếu niên nhóm B.”
Nguyễn Minh Trì trả lời: “Có.”
“Quý Hạo, 200 hỗn hợp, 400 hỗn hợp, thanh nhiên nhóm A.”

Khuông Uy Triết đột nhiên quay đầu lại, cách ngàn núi vạn biển nhìn Quý Hạo, hắn cảm giác được ánh mắt của cậu ta cũng ngẩng đầu nhìn, biểu cảm thản nhiên, giây tiếp theo ánh mắt dời đi, Quý Hạo lại nhìn Chu Ải.
Chu Ải cũng đang nhìn Nguyễn Minh Trì.
Thật trùng hợp, Quý Hạo và Khuông Uy Triết đụng độ, Nguyễn Minh Trì và Chu Ải cũng đụng độ.
Chỉ là so với ánh mắt phức tạp của Khuông Uy Triết, ánh mắt Chu Ải nhìn về phía Nguyễn Minh Trì đơn thuần hơn rất nhiều, có tò mò, đương nhiên cũng có phân thắng bại, nhưng nhiệt huyết tưới lên tảng băng Nguyễn Minh Trì hoàn toàn không thể cháy nổi, chẳng mấy chốc nhiệt huyết đã bị đông lạnh thất bại quay về.
Quý Hạo trông thấy cảnh này có cảm giác rất thành tựu, hệt như đóa hoa hắn trồng ra chỉ nở rộ với mình, nhất là ở thành phố A xa lạ này, hắn cảm nhận được đối xử khác biệt rõ ràng của Nguyễn Minh Trì đối với mình và những người khác.
Cho nên lúc xuống nước huấn luyện, Nguyễn Minh Trì bơi ra ngoài trước, Quý Hạo bơi theo sau nhìn ngón chân màu hồng nhạt căng thẳng biến thành từng hạt châu như mã não lăn trong bọt khí màu bạc, nhất thời lòng đùa giỡn nổi lên, đạp nước hai ba lần tiến lên phía trước, nắm lấy mắt cá chân không đủ một nắm tay đó.
“?” Nguyễn Minh Trì bơi được một nửa, ngoi lên nhìn hắn.

“Nhanh lên.” Da mặt Quý Hạo rất dày, vẻ mặt vô tội: “Nhóc bơi chậm quá.”
“…” Nguyễn Minh Trì lại lặn xuống nước, tăng tốc.
Quý Hạo đợi một giây, lại đuổi theo, lần này gãi lòng bàn chân của cậu, chân Nguyễn Minh Trì đột nhiên co lại, lệch cả người vì ngứa, nhưng cậu cũng không dừng lại.
Quý Hạo buồn cuồi, còn định giở trò cũ, hắn vừa mới vươn tay, Nguyễn Minh Trì đã đá vào mu bàn tay hắn một cái, đau điếng người.
“Quý Hạo! Nguyễn Minh Trì!” Ở trên bờ huấn luyện viên hét lên: “Lên đây!”
Hai người lên bờ, cả người ướt sũng đứng cạnh nhau chắp tay sau lưng bị phê bình, huấn luyện viên vô cùng đau đớn: “Mấy cậu bao nhiêu tuổi rồi? Con gái học mẫu giáo của tôi còn không chơi trò trẻ con này mà mấy cậu còn một hai ba lần! Ngày mai thi đấu rồi, biết lo chút đi! Phạt đứng nửa giờ, nhiệm vụ huấn luyện hôm nay không hoàn thành, không được xuống nước!”
Phạt đứng nửa giờ.
Mặc quần bơi.
Hai tay chắp sau lưng, còn cầm kính bơi và mũ bơi, những giọt nước từ trên đầu uốn lượn lăn xuống, nước nhỏ giọt khắp sàn nhà.
Mọi người đến rồi đi đều nhìn cả hai, huấn luyện viên tới làm việc nhìn thấy cảnh này còn mỉm cười, nhỏ giọng nói một câu: “Nghịch ngợm à? Chịu phạt đi.”
Quý Hạo ngượng ngùng nở nụ cười, nói với Nguyễn Minh Trì: “Xin lỗi, lỗi do anh làm phiền nhóc, trở về đấm lưng cho nhóc nhé.”
Nguyễn Minh Trì cúi đầu nhìn xuống một chỗ trên mặt đất, không nhúc nhích, chỉ có lông mi dài ẩm ướt khẽ run.

Cảnh tượng giờ phút này, đối với cậu mà nói, không khác gì nhục nhã trước mặt mọi người, nhưng lạ là cũng không có gì tức giận lắm, mà cũng không cảm thấy xấu hổ.
Hai người phạt đứng nửa giờ, còn phải hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hôm nay, khi nước lên, trong bể bơi đã không còn ai, huấn luyện viên đội huấn luyện bị buộc phải ở trong hội trường liên tiếp nhìn đồng hồ, lại quở trách lần nữa: “Chẳng có kỷ luật gì cả, sao lại vào đây được?”
Quý Hạo nói: “Là em quấy rầy nhóc ấy.”
Huấn luyện viên vẫn giữ vững lập trường: “Một mình cậu có thể tự làm ầm ĩ? Còn nhạt nhẽo như vậy nữa thì về nhà đi!”
Huấn luyện viên lại dạy dỗ vài câu, cuối cùng cũng hết giận.

Thật ra ông cũng lo lắng, hơn nửa tháng huấn luyện, đội viên hàng đầu của các tỉnh đội đều đưa đến chỗ ông, cuộc thi ngày mai coi như là kiểm tra giữa kỳ để kiểm tra kết quả, ông lo đến mức miệng đều lở loét, ông có nói chưa?

Ông lạnh lùng liếc hai người một cái, phất tay áo rời đi.
Quý Hạo dầu muối không ăn, chờ mọi người đi thì quay lại nhìn Nguyễn Minh Trì, người này tuy lạnh lùng quái gở, nhưng lại nghiêm khắc lễ phép, hôm nay cậu bị giữ lại dạy dỗ, sợ cậu sẽ chịu không nổi.
Quả nhiên Nguyễn Minh Trì cụp mắt, vẻ mặt không vui.
Đúng là Quý Hạo có chút hối hận, nhìn bộ dáng xa cách của Nguyễn Minh Trì, đột nhiên có cảm giác khi giúp vũ khí nâng cấp, do bản thân dùng sai nguyên liệu, chẳng những không thể tăng cấp mà còn tụt xuống một cấp.
Ôi, sớm biết thế không gây rối rồi.
“Xin lỗi mà.” Quý Hạo lại nói, cẩn thận dỗ dành, trong lòng đang băn khoăn không biết tìm đâu ra yêu nhiều hơn để tẩm bổ dây đàn này.
Quý Hạo mất tập trung nên không nhìn thấy Nguyễn Minh Trì khẽ lắc đầu, lúc hai người đi ra ngoài một trước một sau cách nhau một mét, ai cũng không nói chuyện.
Nguyễn Minh Trì đi ở phía trước, vào phòng tắm để tắm rửa trước, cậu tắm có hơi chậm, lúc đi ra lại phát hiện trong phòng thay đồ im ắng, không một bóng người.
Cậu chậm rãi đi đến tủ quần áo, nhìn trái nhìn phải, lại cẩn thận lắng nghe, quả thật không có âm thanh nào, Quý Hạo không ở trong phòng tắm, trong phòng thay đồ cũng không có ai.

Người bình thường lượn lờ quanh mình đột nhiên biến mất, thoáng chốc Nguyễn Minh Trì lại cảm thấy có chút tủi thân.
Vốn cũng không phải lỗi của cậu, vì sao hắn còn tức giận bỏ đi trước?
Khóe miệng mím chặt, mặc quần áo, sức lực so với bình thường mạnh hơn một chút, cuối cùng khi đóng cửa lại còn đóng rất mạnh, phát ra tiếng “rầm” thật lớn.
Giống như sấm sét, từng tiếng vang vọng khiến Nguyễn Minh Trì rịn ra một lớp mồ hôi sau lưng.
Mặt cậu lạnh lùng đeo ba lô trên lưng, cúi đầu lao ra khỏi phòng thay đồ, đèn hành lang bên ngoài không biết đã tắt từ lúc nào, cuối hành lang dài chỉ còn chút ánh sáng, Nguyễn Minh Trì muốn nhanh chóng bước vào trong ánh sáng, nhưng không hiểu sao bước chân lại do dự, trong đầu cậu đầy những suy nghĩ lung tung, không biết Quý Hạo đang tức giận vì điều gì, cũng không biết trở về phòng nhìn thấy Quý Hạo nên làm cái gì bây giờ, chất vấn? Thờ ơ? Hay sao cũng không quan trọng?
Lần đầu tiên trong đời Nguyễn Minh Trì được nếm mùi rối rắm.
Nhưng cuộc đời cũng giống như hành lang này, dù giây phút ấy có tăm tối đến đâu, chỉ cần vẫn cất bước và tiến về phía trước, thì sẽ đến được nơi tươi sáng.
Nguyễn Minh Trì đứng ở cửa, ánh nắng vàng ánh lên người cậu, có người con trai phủ trong ánh sáng chờ ở nơi đó.
Quý Hạo đi tới, trong tay còn cầm một bình nước, đưa tới trước mặt cậu nói: “Uống chút nước đá, dập lửa, đừng có giận được không.”.

Bình Luận (0)
Comment