Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 29


Nguyễn Minh Trì không có tham vọng gì đối với vai nam chính, quan trọng phải biết loại nhân vật này không đến lượt công ty của họ, càng không tới lượt cậu, cho nên cậu mở nam bốn trước.

Là một thành viên của đội game tính tình vui vẻ thích cười, là em út vừa có thể chiến vừa có thể dễ thương, thiết kế nhân vật rất được yêu thích.
Lại nhìn nam ba là lá chắn của đội, thiết lập là main tanker chỉ muốn làm chiến sĩ, mỗi lần trước khi vào trận đều háo hức muốn lên đồ chiến sĩ, nhưng đều bị mọi người ngăn cản, nhất định phải lên full khiên, trong lúc thi đấu thỉnh thoảng lên đồ chiến sĩ để làm dáng, vô cùng tươi sáng là một nhân vật gây ấn tượng.
Hai vai này thật ra rất hay, tuy không hợp với tính cách của Nguyễn Minh Trì thì cậu cũng có thể diễn, nếu chưa có quyết định nội bộ, cậu cảm thấy với thực lực của mình, có lẽ còn có cơ hội.
Cuối cùng, Nguyễn Minh Trì nhìn sang nam chính.
Đây là một, hả?
Nguyễn Minh Trì nhìn kỹ lại lần nữa.
Đây là cậu bé từ một thành phố nhỏ ôm hoài bão đến một thành phố lớn, tính cách cậu nghiêm túc, làm việc chăm chỉ lại có thể chịu đựng gian khổ, khi còn là một thiếu niên đã ký nhầm công ty, lãng phí tuổi trẻ năm năm, ngay khi cậu chấm dứt hợp đồng với chiến đội ban đầu, chuẩn bị về quê thì gặp được vận mệnh trong chiến đội Mộng Ảo.
Đó là một đội đầy nhiệt huyết và mạnh mẽ, mỗi người đều có câu chuyện riêng và cũng có lý do liều mạng của mình, bọn họ đều có những thiếu sót, nhưng đều bổ sung cho nhau, trở thành đội ngũ mạnh nhất.
Để phối hợp với đội, nam chính đã chọn làm support, từ kháng cự đến chấp nhận, có thể hỗ trợ có thể chiến đấu, cuối cùng trở thành nòng cốt của đội.
Nhân vật này, vì sao lại thoáng thấy bóng dáng của mình?
Tính cách nghiêm túc?
Rất có tài hoa?
Sai lầm tuổi trẻ?
Tài hoa trỗi dậy!
Tim Nguyễn Minh Trì đập mạnh, yết hầu trượt xuống, trong đầu ong ong, cũng không nói rõ mình đang nghĩ gì, nhưng giờ phút này trái tim cậu đập vô cùng dữ dội, lần đầu tiên phát hiện một ngã rẽ có thể thay đổi vận mệnh của mình đã lặng lẽ xuất hiện!
Cho nên cuối cùng Nguyễn Minh Trì không chỉ học thuộc lời thoại của nam ba, nam bốn, mà còn học thuộc lời thoại của nam chính, thậm chí vô thức phỏng đoán tâm trạng của nam chính, tìm kiếm một cách diễn giải phù hợp.

Chớp mắt đã đến tối, Nguyễn Minh Trì dùng phần mềm giao hàng gọi thức ăn cho hai người, vừa ngồi trong phòng khách nghiên cứu nhân vật, vừa chờ bạn cùng phòng mới của mình trở về.
Bảy giờ, không có động tĩnh.
Tám giờ, người phụ nữ hàng xóm đón con trai về nhà, tiếng quát mắng vang vọng cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.
Chín giờ, người đàn ông của nhà bên cũng về, lúc thay giày đá giá giày xuống cầu thang, vừa vào nhà đã đánh nhau với vợ.

Nguyễn Minh Trì nghe tiếng khóc thảm thiết của người phụ nữ, lặng lẽ báo cảnh sát.
Chín giờ rưỡi, cảnh sát đã rời đi nhưng bạn cùng phòng mới của cậu vẫn chưa về.
Nguyễn Minh Trì thật sự đói đến mức ngực dán vào lưng bèn mở túi ra, đối mặt với chiếc quạt “vù vù”, ăn cơm nguội và khoai tây chiên, nửa đêm tỉnh dậy vì đau bụng, loạng choạng uống thuốc dạ dày, đổ mồ hôi nằm trên giường chờ cơn đau qua đi, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ lại được.
Sáng hôm sau, cậu lấy đồ ăn thừa của ngày hôm qua để trong tủ lạnh, trộn lẫn với cơm rang thịt kho, đồ ăn buổi sáng toàn dầu mỡ, buồn nôn tới buổi trưa.
Cậu bị đau dạ dày.
Hôm nay Nguyễn Minh Trì ôm bụng trở lại công ty, bằng mặt không bằng lòng nói chuyện với người quản lý đôi câu, sau đó ôm đồ thử vai ngày mai trở về nhà, mới vừa vào nhà gió lạnh đã ập vào mặt.
“Gâu gâu gâu!” Đậu Đậu lao ra cửa vẫy đuôi nhe răng trợn mắt, cũng không biết hung dữ hay là hoan nghênh cậu.
Nguyễn Minh Trì đẩy Đậu Đậu ra bằng mũi chân, nói một câu: “Chó ngốc.”
Cậu lại ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong nhà đã thay đổi.
Trong ba giờ kể từ khi cậu đi ra ngoài rồi trở lại, trong phòng khách đã có thêm một chiếc điều hòa tủ đứng màu trắng, máy điều hòa đang hoạt động, hơi mát trong phòng khiến lỗ chân lông người ta nở ra.
Nguyễn Minh Trì nhướng mày, thầm nghĩ chủ cho thuê có lương tâm thật, biết được nỗi khổ của người thuê nhà, nhưng tiền điện của máy điều hòa tủ đứng cũng rất cao, dù Nguyễn Minh Trì vô cùng luyến tiếc nhưng vẫn chọn nút tắt.
Cậu ném quần áo lên giường, đi vào nhà vệ sinh, đi ngang qua phòng bếp phát hiện có thêm một lò vi sóng trong đó… Đó là thứ tốt, người trẻ như cậu ăn uống thất thường nên có thứ này rất tiện lợi, vì một lò vi sóng là đủ để giải quyết rất nhiều vấn đề.
Đây là mặt trời mọc ở phía tây, chủ nhà bị chạm mạch à?

Nguyễn Minh Trì tính toán một chút, tiền điện lò vi sóng cậu có thể trả được.

Hâm nóng lại đồ ăn chào đón người bạn cùng phòng mới ngày hôm qua sẽ là đồ ăn của cậu ngày hôm nay.
Mở tủ lạnh ra, mắt Nguyễn Minh Trì bỗng mở to.
Tủ lạnh rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mùi khó chịu kỳ lạ mỗi khi cậu mở tủ lạnh ra đã biến mất không thấy tăm hơi, vách tủ lạnh sạch sẽ ngăn nắp, bên trong chất đầy rau tươi và đồ ăn đóng hộp, bên cửa còn có nước khoáng gọn gàng khiến ai nấy nhìn vào cũng thấy an tâm.
Mãi cho đến khi thấy những thứ này, Nguyễn Minh Trì mới nhận ra rằng người mua những thứ này chắc chắn không phải chủ nhà mà là bạn cùng phòng mới mà cậu chưa từng gặp bao giờ.
Nguyễn Minh Trì ấm lòng, khẽ mỉm cười, lấy hộp cơm thừa từ hôm qua ra cho vào lò vi sóng.
“Đinh” một tiếng.
Lò vi sóng dừng lại, Nguyễn Minh Trì mở cửa lò, bưng thức ăn bốc khói nghi ngút ra.
Dù đã tắt điều hòa nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn mát mẻ nên Đậu Đậu cũng không cáu kỉnh như vậy, ngồi xổm ở mép bàn ăn nheo mắt nhìn cậu, nếu mãi không cho nó ăn thì sẽ “gâu” một tiếng, thịt ném dưới chân thì cạp một miếng, vừa dữ vừa ác.
Mấy ngày nay trời nóng, Nguyễn Minh Trì trằn trọc trên giường không ngủ được, cuối cùng ra ngoài kiểm tra đồng hồ điện, ghi chép cẩn thận rồi mới bật điều hòa.
Khi gió lạnh phả vào mặt, cậu không khỏi cảm khái, từ xa hoa trở nên tiết kiệm thật sự rất khó.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng đến ngày phỏng vấn.
Sáng sớm Nguyễn Minh Trì thức dậy, cẩn thận rửa mặt, kiểm tra kỹ xem có dính gì trên răng không, cuối cùng thay bộ quần áo do công ty quản lý lựa chọn.
Một bộ quần áo thể thao đen trắng khá phù hợp với hình tượng nhân vật trong phim, sau ngực đều in logo màu đỏ bắt mắt.

Nguyễn Minh Trì nhìn mình trong gương, do dự một chút, cuối cùng lấy ra một chiếc băng bảo vệ trán màu đen, quấn quanh cổ tay, chuẩn bị ra cửa.

Vừa đóng cửa, ánh mắt cậu rơi vào tủ điều hòa không khí trong phòng khách, nhờ nó mà cậu mới đầy năng lượng đến buổi thử vai ngày hôm nay.
Địa điểm thử vai cách công ty cũng không xa, thực ra công ty quản lý của bọn họ chỉ cách tòa nhà có năm công ty điện ảnh và truyền hình đó một con phố, đây là một giới giải trí văn hóa, có rất nhiều ngôi sao hạng nhất và hạng hai mở studio ở đây, mỗi ngày đều có fan tới đây mong chờ được bất ngờ gặp thần tượng.
Mỗi khi như vậy, những nghệ sĩ bé nhỏ như bọn họ lại cảm thấy ghen tị không sao tả xiết.
Bộ phim Thiên Địa định quay lần này xem như sản xuất rất nhỏ, thậm chí mục tiêu chỉ nhắm vào phim mạng, vốn không có khả năng hot lại thuộc dự án mà diễn viên nổi tiếng cũng không thèm ngó tới, nhưng lại là cơ hội thăng tiến khó có được cho những diễn viên vô danh như bọn họ tích cực tranh giành.
Nguyễn Minh Trì chỉ dám mơ ước nam chính, nhưng mục tiêu thực sự của cậu hôm nay là nam số bốn.
Một thiên tài đáng yêu, tự tin và kiêu ngạo.
Để phù hợp với thiết lập nhân vật, sau khi đến điểm thử vai, Nguyễn Minh Trì tháo tấm bảo vệ quấn quanh cổ tay ra đeo lên trán, giơ điện thoại di động lên để chụp ảnh tự sướng liên tục điều chỉnh biểu cảm của mình, nhất là ánh mắt.

Vì tự tin nên phải đủ sáng sủa, nhưng cũng vì kiêu ngạo nên phải có chút phách lối, khi cười lên có lẽ sẽ để lộ răng ra nên nhất định phải lộ răng nanh…
Sau khi điều chỉnh như thế này một lúc, cười đến mặt có chút mệt mỏi.
Bản thân Nguyễn Minh Trì cũng không phải là người thích cười, từ nhỏ đã trải qua quá nhiều chuyện khiến cậu khó có thể cười một cách hồn nhiên như vậy, thậm chí lúc nói chuyện với người khác cũng không thích đối diện với người có tính công kích quá mạnh nên sẽ theo thói quen lảng tránh, tuy cậu thích dùng từ quái gở để hình dung bản thân, nhưng cậu cũng tự biết rõ là do mình tự ti.
Sống trong hoàn cảnh phức tạp như vậy, thuộc tầng lớp thấp nhất, ngay cả tiền thuê nhà tháng sau cũng không trả nổi, làm sao không khiến cậu tự ti cho được.
Ngoại trừ ngoại hình, cậu không có chút tương đồng nào với nhân vật này cả.
Nhưng cậu vẫn phải đóng vai này.
Đặt điện thoại xuống, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Quý Hạo đứng ngay trước mặt mình, hắn áo phông trắng, quần tây màu be, nghiêng người nói chuyện với nhân viên công tác gì đó.

Nguyễn Minh Trì nhíu chặt mày, nghiêng đầu sang một bên.
Nhưng hình ảnh trong nháy mắt đó vẫn in sâu vào trong đầu cậu.

Quý Hạo đang tán gẫu với người khác cũng không thèm nhìn mình, có lẽ do quá chú tâm vào công việc, không còn hứng thú với cậu nữa nên đôi mắt thiếu đi vẻ dâm tà, playboy thoáng chốc biến mất ngay lập tức.
Thế là sức hút của Quý Hạo cuối cùng cũng lộ ra.

Trẻ tuổi, đẹp trai, cao ráo, vai rộng chân dài, dù ở trong giới giải trí cũng là một người có điều kiện xuất sắc, huống chi hắn còn là phó tổng giám đốc một công ty điện ảnh, dù chỉ là hạng hai, nhưng vẫn như cũ nhiều tiền làm cho người ta động tâm.

Nguyễn Minh Trì chớp mắt nhìn, tuy nghĩ đến những thứ này, nhưng cũng không thấy hối hận chút nào, vì cậu đã từng thấy một mặt xấu xa ghê tởm của Quý Hạo.

Cho dù người này có giả làm người đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không bao bao giờ quên được khuôn mặt đắc thắng nói cậu rằng: “Nếu cậu không nghe lời tôi thì đừng nghĩ tiếp tục sống trong cái giới này nữa”, cái khuôn mặt đáng bị ăn đòn đó.
Cậu sẽ không quên, cả đời này cũng sẽ không quên.
Cho nên trong mắt người khác, dù Quý Hạo là “con rùa vàng” thì trong mắt cậu cũng chỉ là “rác rưởi” mà thôi.
Sau khi nói về buổi thử vai hôm nay với thư ký Trương thì định rời đi.
Hắn không phải đạo diễn cũng không phải biên kịch, mà chỉ treo danh hiệu nhà sản xuất, loại tuyển chọn sơ bộ này không cần một người giàu có như hắn lãng phí thời gian nên vừa nói xong, hắn đã bước vào thang máy.
Từ đầu tới cuối, hắn không hề liếc Nguyễn Minh Trì một cái.
Khác với kiếp trước, tóm tắt sơ qua về mối tình kiếp này vô cùng hỏng bét, hơn nữa Nguyễn Minh Trì đã lớn rồi, thanh niên ở tuổi này đã có nhận thức riêng, sẽ rất khó thay đổi thái độ.
Thế nên bắt đầu từ tình bạn, theo lối mòn “tình đồng đội cạnh tranh nhiệt huyết” hoàn toàn không thể áp dụng với Nguyễn Minh Trì của thế giới này.
Nhưng không phải không có cách.
Chủ ý của Quý Hạo rất nhiều, cách này dùng không được thì dùng cách khác, luôn có một cách sẽ chạm tới trái tim Nguyễn Minh Trì.
Song Quý Hạo cũng có chút ý nghĩ khác.
Có lẽ do tính tình độc chiếm quấy phá, kiếp trước hắn được Nguyễn Minh Trì yêu trông nom cậu trăm năm, kiếp này nếu Nguyễn Minh Trì lăn giường với một người khác, chắc chắn hắn không hề vui vẻ gì.

Thế nên Quý Hạo mới chọn cách phiền phức nhất, không những phải hàn gắn quan hệ với Nguyễn Minh Trì, mà còn phải hàn gắn đến trên giường.
Hơn nữa còn có thân phận nào cưng chiều một người hơn là làm người yêu, cưới nhau được 25, 50 năm, mấy chục năm nắm tay cùng nhau trải qua mưa gió đủ đường, tất nhiên hắn sẽ dành cho cậu yêu thương trọn vẹn nhất..

Bình Luận (0)
Comment