Trong lúc chờ đợi, bác sĩ trực ban bị ánh mắt tha thiết vờn quanh, khuôn mặt ông lạnh lùng nói: “Bệnh nhân nôn ra máu do tổn thương niêm mạc dạ dày cấp tính do uống rượu, cô là người nhà, phải không, đưa đến bệnh viện ngay.”
Mọi người sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn sang Nguyễn Minh Trì.
Bác sĩ trực ban hỏi: “Sao vậy? Cậu là con trai bệnh nhân?”
Nguyễn Minh Trì nói: “… không phải, là tôi, đụng ngã ông ấy.”
Những người khác vội vàng nói: “Đúng đúng, cậu ta đụng ngã chú ba, cậu ta đến trả tiền viện phí…”
Bác sĩ trực ban không chịu nổi, nói: “Xuất huyết dạ dày do va phải người? Làm gì có chuyện đó.
Tôi kiểm tra, bệnh nhân không có vết thương nào khác, mà chảy máu dạ dày do uống quá nhiều, nếu không chú ý giữ gìn thì đừng ỷ lại vào người khác.”
“Nhưng…” Bạn nhậu đảo mắt, còn có chút không vui, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng thật ra vợ bệnh nhân da mặt mỏng, miệng vừa lẩm người đàn ông trong nhà, vừa lật thẻ ngân hàng đi làm thủ tục nhập viện.
Bác sĩ xoay người đi xem bệnh nhân, vừa quay lại, bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn lại Nguyễn Minh Trì, Quý Hạo, còn có bốn gã đàn ông lực lưỡng say khướt.
Có người la lên một câu: “Tuy bác sĩ đã nói như vậy, nhưng đụng ngã người ta, cậu cũng không thể mặc kệ.”
Một người khác gật đầu: “Có lẽ ổng sẽ không hộc máu nếu cậu không đụng ngã.”
Người cuối cùng nói: “Xấu tính quá, nhưng tôi đã báo cảnh sát.”
Nguyễn Minh Trì định tranh luận vài câu, nhưng bị nhiều cái miệng chặn lời không nói được, cuối cùng cậu cắn răng quẹt một ngàn tiền điện thoại, lúc này mới miễn cưỡng thoát thân.
Từ trong đám người vây quanh đi ra, sắc mặt Nguyễn Minh Trì lạnh lùng bóp chặt điện thoại, tiêu một ngàn này mà khiến tim cậu rỉ máu, chỉ có thể tự an ủi mình tiêu tiền tránh họa, cố kiềm nén.
Khi đến cổng bệnh viện, tâm trạng cậu mới ổn định lại một chút, Nguyễn Minh Trì sực tỉnh nhìn về phía sau thì thấy Quý Hạo vẫn luôn đi theo sau mình, loại làm bạn thầm lặng này không hiểu sao lại đâm vào tim Nguyễn Minh Trì, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt không còn vẻ đáng ghét nữa.
Nguyễn Minh Trì đứng yên tại quảng trường bên ngoài bệnh viện, xoay người nhìn Quý Hạo, cười khổ: nói: “Cảm ơn anh.”
“Tôi chẳng giúp được gì cả.”
“Cảm ơn đã theo tôi đến bệnh viện…” Nguyễn Minh Trì mỉm cười: “Bọn họ đông người.
Tôi không thể thoát ra dễ dàng như vậy.”
Quý Hạo gật đầu mỉm cười, bởi vì hắn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Minh Trì, vừa khéo ánh mắt hắn có thể thấy cửa phòng cấp cứu rồi thấy một đứa trẻ cao bằng nửa người lao ra khỏi cửa, sau đó lục lọi trong bồn hoa tìm thứ gì.
Quý Hạo cảm nhận được sự tức giận và mất khống chế của cậu bé, nhưng bị Nguyễn Minh Trì thu hút sự chú ý thì dời mắt nói: “Để tôi đưa cậu về.”
Nguyễn Minh Trì từ chối, lần này không phải vì giữ khoảng cách, mà là thực sự không cần thiết.
Sau vụ rắc rối này cậu đã tỉnh táo hẳn, bắt một chiếc taxi và về nhà, vì vậy không cần phải làm phiền một sếp phó tiễn cậu.
Quý Hạo biết rõ đạo lý “nóng vội thì không thành công” nên cũng không ép buộc, chỉ cười đáp lại, sóng vai cùng Nguyễn Minh Trì đi về phía trước, nhìn bộ dạng này dường như Nguyễn Minh định tiễn hắn lên xe, hắn cũng thuận theo tận hưởng sự dịu dàng sau bao ngày xa cách.
Trong lòng Quý Hạo, dần dần trùng lặp giữa Nguyễn Minh Trì kiếp này với Nguyễn Tiểu Tiên kiếp trước, cầm cổ có bảy dây, tuy mỗi dây đều có âm sắc riêng nhưng lại hòa hợp với nhau, hơn nữa bề ngoài không hề thay đổi chút nào, muốn hắn phân biệt đối xử cũng rất khó.
Nhớ lại kiếp trước, hắn và bé Tiên cùng tiến cùng lùi, hiếm khi tách ra, sau đó ba bé Tiên bị bệnh phải nhập viện, hắn và bé Tiên cũng cùng nhau đi trên vỉa hè bên ngoài tòa nhà bệnh viện, nhìn chiếc xe cứu thương nhấp nháy đèn lướt nhanh qua, bắt gặp ánh mắt của đối phương trong ánh đèn lập lòe, có thổn thức cũng có may mắn và thấy được tình yêu nồng nàn sâu trong đôi mắt đó.
Quý Hạo không muốn phân tích tình cảm của mình, nhưng quả thật hắn thương yêu bé Tiên, cũng thích sự ỷ lại toàn tâm toàn ý như vậy nên cứ ngỡ thời gian quay ngược, Quý Hạo cảm nhận hơi thở gần giống hệt của người bên cạnh, hắn hiếm khi buông bỏ mọi suy nghĩ, hoàn toàn thả lỏng.
Mãi cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân vừa vội vừa lộn xộn, nhanh chóng tiếp cận thứ gì đó, Quý Hạo theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng chốc đôi mắt như muốn rách ra!
Chỉ thấy thiếu niên bị hắn để ý hồi nãy đã lao về phía Nguyễn Minh Trì, cậu bé nhe răng trợn mắt vẻ mặt hung dữ, cầm một hòn đá sắc nhọn thoăn thoắt xông tới, nhảy lên thật cao định đập vào đầu Nguyễn Minh Trì.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, thậm chí Nguyễn Minh Trì vừa mới nghe thấy tiếng động còn quay đầu lại, nếu hòn đá đập xuống, tất nhiên da thịt sẽ bị bầm tím, nói không chừng khuôn mặt của mặt Nguyễn Minh Trì cũng bị hủy hoại.
Sao có thể chứ!
Quý Hạo gần như vô thức dùng “sức mạnh của thiên ma”, khiến số liệu các phương diện về cơ thể đều tăng vọt, đặc biệt là tốc độ, chỉ trong nháy mắt hắn đã cứu được Nguyễn Minh Trì khỏi tảng đá rồi lập tức đá cậu bé đó ra ngoài.
Một loạt phản ứng này nhanh đến mức ngay cả camera giám sát chậm lại hai ba lần cũng không bắt được, giống như dịch chuyển tức thời, mắt thấy một giây trước Nguyễn Minh Trì sắp bị tấn công ngã xuống đất, một giây sau cậu đã đứng ở phía sau Quý Hạo, mà người tập kích cậu đã ngã xuống bồn hoa bên đường.
Khi định thần lại, một tiếng “ầm” nặng nề vang lên, cậu bé đó va vào bồn hoa, đau đớn r3n rỉ không đứng dậy được nữa, Nguyễn Minh Trì đứng sau lưng Quý Hạo, kinh ngạc mở to hai mắt, lúc này mới “a” một tiếng.
“Làm sao…” Nguyễn Minh Trì thò đầu ra định hỏi.
Lại phát hiện Quý Hạo cũng không nhìn cậu bé ngã xuống đất đó, mà sắc mặt nghiêm túc nhìn bầu trời, vì vậy cậu cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn.
Trong thoáng chốc, dường như có thứ gì đó đáng sợ đang từ trên bầu trời giáng xuống, ở nơi giới hạn của tầm nhìn, có một điểm đen đang dần lớn dần giống như cơn bão của lỗ đen ập xuống.
Tim Nguyễn Minh Trì đột nhiên đau nhói như bị thứ gì đó khoan vào trái tim, đào mạnh ra một lỗ thủng.
Cậu ôm lồ ng ngực định đứng yên lại bắt được cổ tay Quý Hạo, giây tiếp theo đã bị bàn tay ấy nắm chặt.
“Quý…”
Lời còn chưa nói ra, ý thức của cậu đã bị bóng tối nuốt chửng, hoàn toàn ngất đi.
Quý Hạo đành phải dời mắt, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Nguyễn Minh Trì.
Hắn thuần thục ôm người vào trong lòng, trọng lượng hơn trăm cân đối với hắn mà nói cũng không nặng hơn một cọng lông bao nhiêu.
Sau khi chắc chắn đã bảo vệ người ta xong, lúc này mới nhìn lên bầu trời lần nữa.
Vì hắn dùng sức mạnh thiên ma bị ý thức của Nguyễn thượng tiên bắt được, cho nên ý chí giáng xuống, định giết hắn à?
Ây, thật ra tình huống vừa rồi, dù hắn không dùng sức mạnh thiên ma cũng có thể cứu bé Tiên, cùng lắm thì bị thương ngoài da thôi.
Hắn chỉ theo thói quen bảo vệ người ta chu toàn nên cũng vô thức dùng hết sức lực của mình, nhưng hắn lại quên mất bé Tiên của thế giới này cũng chưa chấp nhận hắn, hơn nữa ma lực của hắn cũng không hòa lẫn vào mạch thế giới, cho nên dễ dàng bị ý thức của Nguyễn thượng tiên dò xét định đuổi hắn ra ngoài.
Đúng là phí hoài tâm trí hắn sắp xếp mà.
Tay Quý Hạo ôm bé Tiên hơi siết chặt, hắn có cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa bé Tiên sẽ lại có tình cảm sâu đậm với hắn, người trong lòng sẽ lại là của hắn.
Kiếp trước hắn thuận nước đẩy thuyền, kiếp này hắn chủ động đi săn, chắc chắn sẽ đạt được bằng những cách khác nhau, nhưng giây phút này hắn vô cùng hối hận.
Lâu lắm rồi mới ôm được người mềm mại thơm tho này, cũng đã lâu không được nếm thử đôi mềm mại ấy, còn có nhiều thứ nữa… Có lẽ là do tính ma nên lúc này trong đầu hắn toàn là hình ảnh kề cận da thịt, lúc này thế mà toàn chú ý những thứ không đúng đắn đó.
Quý Hạo lại ôm chặt bé Tiên, cảm nhận thế giới dần sụp đổ, ngay cả người qua đường cũng bắt đầu biến mất theo, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Không phải không thể đối kháng với ý thức của Nguyễn thượng tiên, nhưng có ý nghĩa gì chứ?
Hắn thua, bị xua đuổi, hắn thắng, ý thức của Nguyễn thượng tiên bị hắn đánh nát tán loạn, linh hồn thăng luôn, cuối cùng Quý Hạo vẫn không thoát khỏi vận mệnh BOSS cuối.
Dù trong lòng có quá nhiều suy nghĩ nhưng Quý Hạo vẫn không quên mục đích mình tiến vào, ảo cảnh thế giới nhỏ như hoa trong gương trăng trong nước, dù đẹp cách mấy cũng là giả.
Chẳng mấy chốc, lý trí nhanh chóng chiếm ưu thế, Quý Hạo buông tay ra để bé Tiên đứng ở chỗ cũ, cơ thể của hắn chậm rãi tiêu tán, mắt thấy sắp rời khỏi thế giới này.
Nhưng không ngờ, đáng lẽ bé Tiên đã hôn mê bất tỉnh, lại đột nhiên mở mắt ra, yên lặng nhìn Quý Hạo, nói: “Đừng đi.”
Quý Hạo nhìn thoáng qua bầu trời, lúc lên tiếng lại có chút thản nhiên: “Xin lỗi, kiếp sau, anh sẽ lại tìm em.”
Bé Tiên mím môi không nói gì, nhưng ánh mắt dần rõ ràng, thậm chí còn lộ ra chút lạnh lùng thanh nhã như bản thể bên ngoài, tiếp đó khí thế tăng cao liên tục, đột nhiên hào quang sinh ra, một vệt ánh sáng trắng từ trong cơ thể cậu tuôn ra rồi phóng lên bầu trời.
Vì thế thế giới nhỏ vốn đang sụp đổ lại được ánh sáng trắng này bảo vệ, giống như lòng trắng được vỏ trứng bảo vệ, toàn bộ thế giới nhỏ đều được bảo vệ, bộ phận bị tổn thương bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Cơ thể Quý Hạo đã nhạt dần chỉ còn lại cái bóng nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn Nguyễn Minh Trì, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, nhưng giây tiếp theo hắn đã điều chỉnh lại biểu cảm, đi trở về từ trong hư không, vừa khéo ôm bé Tiên đã kiệt sức vào trong ngực.
Hắn dễ dàng ôm đối phương vào lòng, vội vã quay lại bệnh viện, nói với y tá đang chạy tới: “Cấp cứu!”
…
Trước mắt là một người đàn ông đẹp trai gợi cảm, nằm tr@n truồng trên dung nham đỏ rực, bọt dung nham rực rỡ như đóa sen đang nở, người đàn ông đang ngủ say trên đóa sen.
Năng lượng của ngọn lửa trong không gian này sinh động lại táo bạo, nhưng khuôn mặt đang say giấc của người đàn ông lại bình tĩnh thanh thản như một người bình thường, giữa trán còn chưa nhuốm lên màu sắc thế tục, hệt như một đứa bé mới sinh ra còn mang vẻ thơ ngây của đứa trẻ.
Nhưng làm cho người ta sợ hãi lại là sức mạnh ẩn chứa trong thân thể này, ma văn màu tím uốn lượn trên thân thể như ẩn như hiện, hệt như vật tổ của Ma Thần thượng cổ, mang theo sức mạnh hủy diệt trời đất làm cho người thấy mà kinh hãi.
(*) Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.
Tô-tem giáo là một tập tục có từ thời kì các thị tộc
Muốn thấy ngươi mở mắt ra, ngóng trông ta như một đứa trẻ.
Lại sợ ngươi thật sự tỉnh lại, làm loạn tam giới.
“Ta nên làm gì với ngươi đây? Thiên Ma…”
…
Nguyễn Minh Trì đột nhiên mở mắt ra!
Trước mắt vẫn là màu đỏ rực, đan xen với màu trắng chói mắt, thật lâu sau cậu mới có thể nhìn rõ lúc này mình đang ở đâu.
… Đây là bệnh viện.
Lúc này mình đang nằm trên giường bệnh!.