Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 60


Quý Hạo ngồi bên cạnh Nguyễn Minh Trì, hắn sạch sẽ gọn gàng, quần áo màu đen có chất liệu rất tốt, không có chút nếp nhăn nào, khuôn mặt tươi tắn đẹp trai như mọi khi, chỉ có đôi mắt đen khi nhìn Nguyễn Minh Trì mới thoáng hiện ra chút ánh sáng.
Có hơi đau lòng.
Mặc kệ Nguyễn Minh Trì đã làm gì ở thế giới này nhưng trong lòng Quý Hạo, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Nguyễn Minh Trì mãi mãi là cậu bé bị bắt nạt trong đội bơi lội, ở độ tuổi đáng lẽ phải nổi loạn thì lại trở nên trầm cảm và im lặng vì hoàn cảnh xung quanh, vẻ ngoài tiều tụy hốc hác khiến người ta chỉ muốn ôm vào trong ngực che chở.
Cẩn thận nghĩ lại, Nguyễn Minh Trì ở bên cạnh hắn chưa bao giờ tệ như vậy.

Râu ria xồm xoàm, đôi mắt đờ đẫn, có khi ngồi ôm mình rất lâu, trên chiếc tàu nát này đã đói mấy ngày rồi, hắn chưa từng để cậu thiệt thòi như vậy.
Thu hồi ánh mắt, con mắt thiên ma trong bóng tối nhìn rõ mọi thứ như ban ngày, thấy “bạn cùng phòng” ngồi ở một góc khác lấy từ trong túi quần ra một miếng thịt bò khô to bằng ngón tay cái, xé gói rồi nhai từ từ.

Lại nhìn sang những nơi khác rất nhiều người đều mang theo chút đồ ăn, thậm chí có người còn móc ra một quả táo đang gặm, tuy thoạt nhìn đều là dáng vẻ nhếch nhác nhưng không để bụng mình đói.
Cũng chỉ có tên ngốc này, không biết chuẩn bị gì cho mình.
Khẽ búng tay, ngọn đèn trong cabin lập lòe rồi chợt tắt.
“Á! Sao vậy?” Ai đó hét lên.
“Ông chủ! Ông chủ! Sao đèn lại tắt?”
“Có ai không? Tôi sợ bóng tối!”
Động tĩnh trong cabin làm náo động người bên ngoài, có người mở cửa cabin nói một câu: “Đừng ồn ào, không phải chỉ tối một lát thôi sao, nếu bị bắt, từng người mấy người đều bị đuổi về, tiền cũng không trả lại.”

Lập tức, trong cabin không còn âm thanh.
Nguyễn Minh Trì từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì lớn, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua lúc đèn tắt, sau đó im lặng ôm chặt mình hơn một chút, cụp mắt bất động.
Đột nhiên, cảm giác được bên người có ai tới gần, nhiệt độ nóng bỏng thuộc về một người đàn ông, hơn nữa trong cabin của họ cũng không có một người phụ nữ nào.
Nguyễn Minh Trì đặc biệt nhạy cảm với nam giới, lập tức mở miệng: “Ai?”
Cậu đã lâu không nói chuyện, giọng khàn khàn khó nghe, hệt như bị chà xát trên giấy nhám thô.
Vừa nói, cơ bắp của Nguyễn Minh Trì căng lên, thậm chí còn chuẩn bị tấn công.
“Muốn ăn gì không?” Người đó hỏi: “Tôi có đậu phộng, nhàm chán như vậy, chúng ta trò chuyện một lát đi.”
“Cảm ơn không cần.” Nguyễn Minh Trì cảnh giác mở miệng, xê dịch sang bên cạnh, thông qua âm thanh, cậu phán đoán được người đàn ông này đang ở rất gần cậu, đã xâm nhập vào phạm vi an toàn của cậu.
“Chậc, thật là, tùy cậu vậy.” Khi người đàn ông nói, trong bóng tối có tiếng lục lọi trong túi, ngay sau đó là tiếng tách vỏ đậu phộng giòn tan.
Nguyễn Minh Trì ngửi thấy mùi đậu phộng rang khô trong không khí.
Thức ăn đã từng trong tầm tay, lúc này trở nên cực kỳ ngon miệng, k1ch thích nước bọt của Nguyễn Minh Trì trào ra, yết hầu của cậu trượt xuống, nuốt từng ngụm nước bọt.
Người nọ nhai đậu phộng nói: “Lúc trước tôi đã thấy cậu, sau đó cậu biến mất, là ở chỗ khác nhỉ, khoang hạng nhất phải không, hai trăm ngàn đó, tôi đoán cậu không thiếu đồ ăn, nhưng cậu có tiền còn nhập cư trái phép làm gì thế, ở đâu mà sống chẳng được hay do cậu phạm tội? Hay là đắc tội với ai đó?”
Nguyễn Minh Trì im lặng không nói gì.
Người nọ tự nói tiếp: “Nếu tôi có số tiền đó, tôi sẽ tự bay qua luôn, người thân trong gia đình tôi đang ở nước F, chờ tôi qua đó họ sẽ sắp xếp cho tôi.

Chịu khó ở trong tàu mấy bữa đến nơi thì khỏe rồi, cậu định đi đâu đấy?”

“…” Lông mi Nguyễn Minh Trì run lên, rời khỏi Quý Hạo cậu có thể đi đâu đây? Sản nghiệp nhà họ Quý trải rộng khắp thế giới, cậu có thể đi đâu đây? Có lẽ cậu sẽ lang thang đâu đó, sau đó có thể sẽ chết trên đường cũng không chừng.
Giọng nói của người đàn ông rất trẻ, mang theo một chút khẩu âm kỳ quái, nhưng mùi cơ thể cũng không khó ngửi, không chỉ có mùi đậu phộng rang, còn có một mùi thơm nhàn nhạt, có tác dụng ngăn cách các loại mùi trong cabin này khiến Nguyễn Minh Trì nhớ đến khu vườn mà cậu một tay chăm sóc, trong đó trồng chất độc chết người nhưng khu vườn cũng tràn ngập hương thơm.
Khi sực tỉnh, có thứ gì đó chạm vào đùi của mình, cậu giật mình định né sang một bên thì người đàn ông nói: “Muốn ăn thịt bò khô không? Cơm trưa đến bây giờ cũng chưa đưa tới, cơm tối cũng không biết còn hay không, nói thật, canh cá chan cơm thực sự không dành cho người ăn, ngoài cái mùi tanh tưởi ra thì chẳng có mùi vị gì cả, vừa ngửi đã suýt ói.”
“Này, cậu có nghe không? Có muốn ăn hay không?”
“… Thôi, tôi không ngại tặng đồ cho cậu, mà cậu ngại đồ của tôi có độc phải không?”
Nguyễn Minh Trì nắm chặt tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Muốn… cảm ơn anh…”
Từ khi lên thuyền tới nay cậu ăn không hề ngon, đồ ăn khó ăn là một chuyện nhưng tâm trạng nặng trĩu, ép mạnh vào nội tạng nên không có khẩu vị gì.

Song mấy ngày trước, ba bữa cơm còn đúng giờ, cậu miễn cưỡng ăn một chút cũng đủ rồi, nhưng hôm nay cậu bỏ bữa sáng và bữa trưa, bản năng trong cơ thể gào thét, cậu thực sự không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thức ăn.
Thịt bò khô được đóng gói kỹ bỏ vào trong tay Nguyễn Minh Trì, cậu nắm chặt thịt bò khô, dùng đầu ngón tay miết mép rồi khéo léo xé lớp bao bì bên ngoài của miếng thịt bò khô, mùi thơm nồng của thịt bò lập tức xộc thẳng vào mũi cậu.
Cậu đưa lên mũi ngửi, rồi ngập ngừng cắn thêm một miếng nữa, ngay lập tức nhận ra đây là nhãn hiệu yêu thích của mình.
Mùi vị quen thuộc hoàn toàn đánh thức sự thèm ăn của Nguyễn Minh Trì, cậu nhai miếng thịt bò khô trong miệng, hàm răng nhai không ngừng.
Quý Hạo ở bên cạnh nhìn cậu, trông giống như một chú mèo con đang rất đói, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Xem ra hắn thật sự đã yêu thảm Nguyễn Minh Trì rồi, rõ ràng tức giận vô cùng nhưng lại không nỡ nhìn cậu chịu khổ cũng không biết đoạn đường này rốt cuộc trừng phạt ai, nhìn Nguyễn Minh Trì im lặng, tiều tụy, đói khát lại giống như mình đã trải qua tất cả.
Khi Nguyễn Minh Trì ăn xong thịt bò khô, Quý Hạo lại tiện tay lấy ra một nắm đậu phộng từ trong hư không, tùy ý tách ra hỏi cậu: “Muốn ăn đậu phộng không?”

Nguyễn Minh Trì nuốt thịt bò nhìn sang bên này, ánh mắt không có tiêu cự, nhưng dáng vẻ có chút sức sống vẫn trông hấp dẫn hơn, cuối cùng cậu ngượng ngùng gật đầu: “Cảm ơn.”
Quý Hạo đặt đậu phộng lên bàn tay nhỏ bé đang vươn tới, cố ý làm rớt một ít xuống đất, vì thế bàn tay nhỏ bé đó mò mẫm trên mặt đất, Quý Hạo cứ thế ném thêm một ít đậu phộng vào tay cậu, cuối cùng đậu phộng đầy cả hai tay không chứa thêm nổi.
Bóng tối là màu ngụy trang tốt nhất, Nguyễn Minh Trì cụp mắt bóc đậu phộng, trong mắt không giấu được sự sa sút, hương vị giòn tan của đậu phộng nổ tung trong miệng, thanh niên suy nghĩ quá nhiều cuối cùng cũng định giải tỏa một chút.
“Anh có từng làm hại ai chưa?”
Quý Hạo trả lời cậu bằng giọng điệu căng thẳng: “Không! Không hề! Tuy tôi nhập cư trái phép nhưng chưa từng phạm tội, tôi thề đó!”
“Tôi có.” Nguyễn Minh Trì nói: “Tôi từng nghĩ rằng đó là việc tôi phải làm, dù mất tất cả cũng phải làm nên tôi đã cố gắng hết sức để làm, nhưng sau khi làm xong tôi lại phát hiện dường như kết quả khác hoàn toàn với những gì tôi muốn.

Khi còn bé đã có người nói cho tôi biết, đừng làm điều sai trái, làm sai sẽ bị trừng phạt, khi lớn lên cũng có người nói với tôi, đừng phạm sai lầm, làm sai sẽ có quả báo, những điều này tôi đều biết vì vậy tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, điều mà tôi thực sự muốn làm sao có thể sai, tôi cũng chắc chắn sẽ không hối hận…”
“Tách!”
Đốm lửa nhỏ đột nhiên sáng lên xuất hiện ở góc cabin, nhưng ánh lửa đột nhiên sáng lên còn chưa kịp chiếu sáng cabin thì đột ngột tắt ngấm.
Nguyễn Minh Trì nheo mắt, tiếp tục: “… Nhưng sự thật chứng minh sai lầm chính là sai lầm, cho dù có hàng ngàn lý do, khi làm sai điều gì thì phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình…”
“Tách!”
Lại là một tiếng vang, vẫn là đốm lửa nhỏ đột nhiên sáng lên, kèm theo tiếng mắng chửi: “Đệt, sao lại không đánh lửa được?”
Có người gầm nhẹ: “Anh làm gì vậy? Ở đây không được hút thuốc!”
“Cút sang một bên, ông đây không hút thuốc, châm lửa một chút thì sao?”
“Tách!”
Lại một tiếng vang.
Lần này, ánh lửa toát ra lập tức chiếu sáng cabin chật hẹp tối tăm.

Ánh sáng mang đến ấm áp, Nguyễn Minh Trì trong ánh sáng lờ mờ nhìn sang người đàn ông bên cạnh, ngay sau đó cơ thể đột nhiên căng thẳng.
Bên người không có một ai!
Cách cậu không xa là một đống dây thừng thô to, xếp chồng lên nhau lộn xộn, thậm chí trên đó còn có mấy cái lưỡi câu và mảnh sắt không thể nào ngồi được.
Mà mùi thơm tươi mát xua tan mùi hôi thối cũng tiêu tán trong khoảng thời gian ngắn này, nhưng Nguyễn Minh Trì vẫn cảm nhận một chút quen thuộc trong mùi hương còn sót lại.
Nguyễn Minh Trì sững sờ chừng hai giây, đầu óc quay cuồng, cố gắng tìm kiếm người vừa đến bên mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nhưng nhìn thoáng qua, bất kể khoảng cách hay tư thế của người bên cạnh đều không thể ở trong tình huống một giây trước ngồi ở bên cạnh cậu, một giây sau rời đi xa như vậy.
Ngọn lửa yếu dần nhưng trong lòng Nguyễn Minh Trì lại run lên, không chắc mình vừa mới nảy sinh ảo tưởng nào đó, cho đến khi cậu thấy đậu phộng chất đống dưới chân, còn có túi đựng thịt bò khô bị xé rách.
Một ý nghĩ khủng khiếp nương theo bóng tối đột nhiên ập đến.
Tách!
Tách!
Tiếng bật lửa vàng lên không ngừng, kèm theo tiếng chửi bới của người đàn ông, bật lửa bị hư hoàn toàn.
Trong cabin cũng không còn một tia sáng.
Nguyễn Minh Trì mở to mắt, hệt như nhìn thấy ma, trước mắt và trong đầu lặp đi lặp lại chỉ còn lại một hình ảnh.
Trên túi bao bì thịt bò trong suốt màu trắng có in chữ “C” màu vàng, hoàn toàn giống với loại thịt bò khô nhãn hiệu C có thể mua ngoài chợ, nhưng ở một góc C in chữ J.
Đây là đại diện đặc biệt của nhà họ Quý.
Thương hiệu C đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ phục vụ giới quý tộc, để thỏa mãn khẩu vị khác nhau của giới quý tộc, hãng đặc biệt cung cấp thịt bò theo thói quen của từng gia tộc, cũng cung cấp các bộ phận khác nhau của bò.
Nghĩ kỹ lại, thịt bò rất mề , tuy rằng phơi chế thành thịt khô, nhưng nhai cũng không tốn quá nhiều thời gian, cậu ăn một cách trôi chảy, mùi vị hệt như ở nhà, cậu không thể tưởng tượng được trong cabin này lại có người lấy được đồ ăn đặc biệt của nhà họ Quý.
“Vừa rồi là ai cho, ai cho tôi thịt bò khô?” Nguyễn Minh Trì chịu đựng cảm giác sợ hãi khó nói, run giọng hỏi..

Bình Luận (0)
Comment