Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 87


Quý Hạo tỉnh rồi.
Nguyễn Minh Trì tất nhiên cũng tỉnh.
Ngay khi Quý Hạo đánh vỡ phong ấn, y được linh khí bên ngoài gột rửa, ký ức của y lần lượt trở về.
Chẳng mấy chốc y đã biết tại sao mình lại tới đây và mình đã làm sai điều gì, nhưng đáng tiếc y còn chưa kịp hối hận, mới vừa tỉnh lại đã bị uy thế của thiên ma xuất thế dọa cho chân mềm nhũn.
Nhanh lên!
Phải ra khỏi đây!
Thiên Ma xuất thế!
Lục địa Thiên Thương sắp đại loạn!
Nhưng y không thể cử động.
Một phần là do Quý Hạo mới sinh ra còn chưa biết cách kiềm chế sức mạnh của mình, y hoàn toàn bị khí thế và tu vi áp chế, không cách nào nhúc nhích.
Hơn nữa khi ký ức ùa về, y không chỉ nhớ đến mình và Quý Hạo đã ở bên nhau mấy ngàn năm mà còn nhớ tình duyên ba đời.
Làm sao y chạy thoát được?
Trong quá trình “giáo dục” Quý Hạo, trái tim của y cũng bị Quý Hạo làm xao xuyến, khi yêu đều xuất phát từ trái tim, bây giờ tỉnh táo, nhớ lại tất cả ký ức thì lại càng không thể cưỡng lại tình cảm dành cho nam nhân trước mắt.
Y phải thừa nhận rằng, y yêu hắn, càng vui mừng chờ mong khoảnh khắc Quý Hạo thực sự đứng lên như thế này.
Trái tim của y đập loạn xạ, hoàn toàn không quan tâm đ ến tiếng kêu lý trí bị bản năng chi phối, trông thấy cả người nam nhân phủ kín ma văn màu đen có sức mạnh không ai sánh bằng nhìn lại mình, thậm chí y còn sinh ra một sự sùng bái kẻ mạnh theo bản năng.
Nguyễn Minh Trì chớp mắt.
Ánh mắt của y không được tự nhiên dời khỏi đối phương, cái giá phải trả quá khoa trương, thậm chí làm cho người có chút sợ hãi, ánh mắt cũng không biết nhìn nơi nào cho phải.
Quý Hạo giẫm lên dung nham đi tới dưới vách đá, sau đó chậm rãi nổi lên, cho đến khi tầm mắt ngang tầm với Nguyễn Minh Trì rồi yên lặng nhìn y.
Vành tai Nguyễn Minh Trì ửng đỏ, không nói lời nào chỉ lấy ra một bộ quần áo từ trong nhẫn trữ vật ném cho Quý Hạo.
Quý Hạo không có nhận.
Quần áo rơi vào trên người Quý Hạo lại trượt xuống, rơi vào trong dung nham, trận pháp phòng ngự trên quần áo phát ra vài tiếng “lách tách”, ngay sau đó quần áo đã bị dung nham đốt thành tro đen.
Dung nham từ vực sâu địa ngục, đối với tu sĩ có tu vi hơi yếu kém một chút vừa chạm vào là chết ngay.
Quần áo Nguyễn Minh Trì ném tới có lẽ vô cùng tốt, ít nhất còn kiên trì được mấy hơi.
Nguyễn Minh Trì thấy mà xót, y khẽ nhíu mày, nốt ruồi son giữa hàng lông mày sáng lên động lòng người, có hơi tức giận nguýt Quý Hạo.
Quý Hạo chỉ im lặng nhìn Nguyễn Minh Trì, cũng không thèm quan tâm lúc này mình đang trần như nhộng, nhìn chằm chằm người ta vài giây, sau đó vươn tay nhéo cằm Nguyễn Minh Trì, kéo y lại, đôi mắt hơi híp lại nói: “Lần này là thật đúng không?”
Nguyễn Minh Trì quay đầu giãy dụa, nhưng không cách nào thoát ra được, sắc mặt khó coi rồi nói: “Nếu chàng không biết mình đang ở đâu, chi bằng hỏi cá chậu chim lồ ng.”
Quý Hạo cũng không để bụng câu trả lời của y, lại hỏi tiếp: “Biết kết cục dụ dỗ thiên ma không?”
Nguyễn Minh Trì ngây ra một chốc, sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Ai… dụ… chàng chứ.”

Quý Hạo híp mắt, lại hỏi: “Vậy biết kết cục giam giữ thiên ma không?”
“…”
Nguyễn Minh Trì còn chưa kịp trả lời, Quý Hạo cũng không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nói: “Món nợ này, chúng ta phải tính từng cái một.”
“Chàng định tính thế nào?” Nguyễn Minh Trì nhìn Quý Hạo cũng thôi giãy dụa, ai ngờ phải lòng Quý Hạo trong thế giới ảo cảnh, y phát hiện cho dù là lúc này mình cũng không sợ Quý Hạo.
Quý Hạo không nói gì, buông hàm dưới mà bắt lấy cổ tay Nguyễn Minh Trì, sau đó dẫn theo y bay ra ngoài.
Nguyễn Minh Trì vội la lên: “Quần áo…”
Tuy Quý Hạo không lên tiếng nhưng ma văn màu đen ở trên cơ thể lan ra, nhanh chóng bao lấy cơ thể, sau dó hóa thành một bộ đồ đen, mái tóc đen phía sau tung bay theo gió.
Hai người bay ra từ trong núi lửa, Quý Hạo hơi phân biệt phương hướng thì mang theo người bay nhanh đi.
Nguyễn Minh Trì cũng không giãy dụa, để mặc Quý Hạo dẫn y bay, một lúc sau mới hỏi một câu: “Đi đâu vây.“
Mặt Quý Hạo lạnh tanh cũng không trả lời y.
Nguyễn Minh Trì thở dài: “Đừng có giận em nữa, em chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương chàng.”
Quý Hạo cười gằn: “Em làm ta bị thương được à? Em chỉ biết lừa người.”
Nguyễn Minh Trì nói: “Đúng, em lừa chàng, chàng lợi hại như vậy, em chỉ có thể dùng những biện pháp này mới có thể khiến chàng hiểu được, quy tắc của thế gian này, không thể làm mọi việc như chàng muốn.”
“Ồ.” Quý Hạo không nói nữa mà tốc độ bay càng nhanh hơn, hóa thành sao băng, đảo mắt đã ngàn dặm, nhìn phương hướng này rõ ràng là đi về lục địa Trung Ương.
Hai người yên lặng bay mấy tiếng, mặt Quý Hạo lạnh như phủ băng, chẳng nói chẳng rằng.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới, vén sợi tóc từ trên trán hắn vén đến sau tai.
Quý Hạo quay đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì thu tay lại, nhìn thẳng, nói bằng chất giọng thanh nhã: “Quý Hạo, trái tim của em đã phải lòng chàng.

Nguyễn Minh Trì em, thích chàng.”
Tốc độ bay nhanh đột nhiên dừng lại.
Quý Hạo lần này thật sự nhìn về phía Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì và Quý Hạo nhìn nhau, ánh mắt chậm rãi đảo qua khóe mắt và đuôi lông mày của Quý Hạo, nhẹ giọng nói: “Bây giờ nghĩ lại, em đã mê đắm chàng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mới có thể trông giữ bên cạnh chàng suốt bao nhiêu năm tháng một cách mê muội, đáng tiếc chàng vẫn ngủ say, em rất cô đơn nên mới liều lĩnh vào thức hải của chàng.

Lời bày tỏ của Nguyễn Minh Trì mười lăm tuổi với đàn anh trong thế giới nhỏ là thật, lời bày tỏ của diễn viên nghèo túng Nguyễn Minh Trì với sếp tổng cũng là thật, thế giới thứ ba em càng lo được lo mất, yêu chàng vô cùng.”
“Quý Hạo, nếu chàng oán em, trừng phạt em cũng được, nhưng chàng đừng rời bỏ em.”
“Nguyễn Minh Trì, thích chàng.” Nguyễn Minh Trì nói xong, kiên định nhìn Quý Hạo, tuy lời nói mềm mỏng như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn ngay thẳng chính trực như trước, ánh mắt rõ ràng, chỉ có điều bàn tay đang nắm lấy cổ tay Quý Hạo đang mạnh lên từng chút một.
Quý Hạo giơ tay, im lặng sờ lên mặt Nguyễn Minh Trì, Nguyễn Minh Trì nhắm mắt lại, áp mặt vào đó, phát ra tiếng than thở.
Y lại thủ thỉ: “Thế giới trong tranh em xin lỗi, lúc ấy em bị rối, mọi thứ rối tung lên, quên hết mọi thứ, thậm chí quên mất bản thân mình, tạo thành tình hình phức tạp như vậy, em xin lỗi.”

Quý Hạo nhìn y, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng đẩy y ra một chút rồi nói: “Lại là chiêu trò gì nữa đây.”
Nguyễn Minh Trì chân thành bày tỏ muốn xoa dịu cơn nóng giận của Quý Hạo, nhưng nhận về một câu trả lời không hề tin, sắc mặt y lập tức tái nhợt, thân mật nói: “Không phải chiêu trò gì cả mà là thực lòng.”
“Chứng minh như thế nào?”
“Em… có thể thề với thiên đạo! Thiên đạo trên cao, ta Nguyễn Minh Trì thề rằng nếu những câu vừa rồi là có nửa câu giả dối thì sẽ bị sét đánh, thần tiêu đạo tổn!”
Nguyễn Minh Trì nói rất chân thành, hơn nữa còn phát ra lời thề độc nhất với thiên đạo, nhưng hiển nhiên Quý Hạo cũng không quá tin tưởng.
Quý Hạo không trả lời, chỉ liếc trái nhìn phải, nói: “Giết cái tên già kia có thể chậm lại một chút, ta vừa mới thức tỉnh trong thế giới rộng lớn thật sự này, em làm hướng dẫn viên du lịch dẫn ta đi khắp nơi xem, còn thật hay giả thì tự ta sẽ có phán đoán.”
“Chàng muốn giết ai.” Nói tới việc muốn giết người, sắc mặt Nguyễn Minh Trì thay đổi, có chút không đồng ý.
“Thần Vương.” Quý Hạo nói.
Đôi mắt của Nguyễn Minh Trì bỗng nhiên mở to: “Không phải ông ấy đã…”
“Chẳng qua lão sợ bị ta giết nên chạy trốn trước, đúng là nực cười, nếu lão không vu oan cho ta, hà cớ gì phải tìm lão gây phiền phức.” Quý Hạo nói xong, nheo mắt lại: “Sao, tinh thần chính nghĩa của em lại muốn ngăn cản ta nữa?”
Nguyễn Minh Trì mím chặt môi, không nói gì nữa.
Nguyễn Minh Trì chân chính không có một tính cách duy nhất như trong thế giới ảo cảnh, y không tu đạo Vô Tình, thực ra y khác một trời một vực với người lạnh lùng như băng ở thế giới trong tranh đó.
Nguyễn Minh Trì là một quân tử ôn nhuận như ngọc, ăn nói giỏi giang, thông minh chính trực nhưng lại căm thù với “cái ác” sâu sắc, thỉnh thoảng sẽ có vài thủ đoạn rất bạo lực gọn lẹ, nhưng đa phần y là một quân tử nhẹ nhàng, thanh nhã cao thượng.
Hơn nữa thế giới này bao la đẹp đẽ, giữa các môn phái đều có dây mơ rễ má, Nguyễn Minh Trì có thể trở thành người đứng đầu chính đạo cũng là nhờ một phần kỹ năng ngoại giao.
Y rất thông minh, biết mình nếu không muốn ăn khổ thì phải giảng hòa với Quý Hạo.
Hơn nữa, y thực sự yêu Quý Hạo, hai người đã ở bên nhau hàng ngàn năm, còn có gì chưa từng nói, còn có cái gì chưa từng làm.
Việc này chẳng phải là để xoa dịu người bạn đời đang mất kiểm soát à.
Nguyễn Minh Trì thổ lộ tình cảm của mình lại thề với thiên đạo, cuối cùng kéo Quý Hạo trở lại từ bờ vực mất kiểm soát, bầu không khí giữa hai người lúc này mới dịu đi.
Nguyễn Minh Trì nắm tay Quý Hạo, dẫn hắn đáp xuống đất, lấy ra một đệm cói đặt dưới tàng cây cao chót vót, khi Quý Hạo ngồi xếp bằng xuống, y quỳ một gối trên đất, nhẹ nhàng chải mái tóc dài màu đen cho Quý Hạo.
Y nói: “Trước đây em không biết cách buộc tóc, trong môn phái có những đồng tử khéo tay, chải một lần em liền thi pháp cố định, trừ khi có yến tiệc bằng không em sẽ để một kiểu tóc nhiều năm.

Nhưng ở thế giới trong tranh, em học được nhiều thứ.

Nếu em chải đau thì chàng phải nói cho em biết.”
Quý Hạo im lặng hưởng thụ cảm giác tê dại khi tay lướt qua tóc, lắng nghe những lời thủ thỉ khe khẽ sau tai, lửa giận trong lòng càng lúc càng nhỏ.
Dẫu sao hắn cũng không thể nào giận Nguyễn Minh Trì thật.
Bạn đời đã ở bên nhau hàng ngàn năm, cả hai đã hoàn toàn quen thuộc với nhau từ lâu, hiểu được điểm mấu chốt của nhau, tất nhiên cũng biết cách làm thế nào an ủi người yêu của mình.

Huống chi, sau khi hắn khôi phục trí nhớ cũng biết vì sao Nguyễn Minh Trì dần dần mê đắm mình, thậm chí còn bị hắn dụ vào trong thức hải, dẫn đến việc sinh ra một thần thức tên là “Quý Hạo”, cuối cùng trở thành chủ nhân của cơ thể thiên ma.
Giống như đạo lý “con gà có trước, hay quả trứng có trước”, những chuyện trong quá khứ rốt cuộc là ai đúng ai sai dường như đã không thể phân biệt được, hắn và Nguyễn Minh Trì đã tan vào nhau rồi, cả hai đều biết rõ không ai có thể rời bỏ đối phương.
Những sợi tóc được chải từng chút một, cuối cùng búi lên, thực ra những sợi tóc này cũng giống như cơ thể của Quý Hạo là sinh linh bẩm sinh, chẳng qua là một hình thức thể hiện sức mạnh nếu hắn muốn thì cũng có thể tự búi lên mà không cần người khác chải chuốt như vậy.
Vậy nên Quý Hạo mặc cho Nguyễn Minh Trì buộc tóc cũng là ngầm đồng ý chấp nhận y tha thứ cho y.
Làm sao Nguyễn Minh Trì có thể không biết chứ.
Cuối cùng khi y buộc xong mái tóc dài, hai tay chậm rãi hạ xuống, ôm Quý Hạo từ phía sau.
Ánh nắng rực rỡ.
Ánh sáng trắng lấp lánh xuyên qua ngọn cây để lại những dấu vết loang lổ trên cơ thể hai người, nam tử áo trắng ôm chặt lấy nam nhân vĩ ngạn phía trước, sau đó vùi đầu vào cổ đối phương, cọ qua cọ lại một cách trìu mến.
Những lời thân mật thốt ra từ đôi môi của nam tử áo trắng…
“Quý Hạo, em thích chàng…”
Ngọn lửa cuối cùng trong lòng Quý Hạo đều tan hết, hắn thở dài một hơi, khẽ nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ lại đầu Nguyễn Minh Trì mà bảo: “Làm nũng mà cũng không biết ngượng chút nào.”
Nguyễn Minh Trì cười khẽ: “Dáng vẻ xấu xí nào mà chàng chưa từng thấy?”
“Đây là lần đầu tiên chân thân của ta và em gặp nhau, có nhiều khía cạnh mà ta chưa từng thấy trước đây.”
“Trong ảo cảnh em trông như thế nào thì em có dáng vẻ đó…”
“Kém xa.” Quý Hạo nói như vậy, cẩn thận nhìn Nguyễn Minh Trì.
Tướng mạo không thay đổi, tuấn mỹ thanh tú, hào hoa phong nhã không ai sánh được, hơn nữa nốt ruồi son ở giữa mày làm tăng thêm một chút thần tính cho vẻ ngoài của Nguyễn Minh Trì cũng càng thêm hấp dẫn động lòng người.
Nhưng trải nghiệm trong thế giới ảo cảnh rốt cuộc chỉ là một quá trình hỏi lòng, vậy nên trong thế giới bức tranh cuối cùng, tuy Nguyễn Minh Trì xuất hiện ấn đọa tiên, nhưng thế giới hiện thực lại không có.
Thế giới trong tranh phản chiếu tâm hồn của Nguyễn Minh Trì, chỉ có tam giới, ma tộc nhân tộc vẫn như cũ, mà Thần Đình đã trở thành tiên tộc ở thế giới trong tranh.
Nguyễn Minh Trì đầy kính sợ với Thần Đình, thậm chí còn có chút khao khát, vì vậy ở thế giới trong tranh đã trở thành người đứng đầu tiên giới nên mới có chuyện đọa tiên.
Thực ra ở trong lục địa Thiên Thương thực sự, các chủng tộc không chỉ giới hạn nhân thần ma, còn có rất nhiều di tộc thượng cổ, huyết thống cổ xưa hiếm có nhưng mạnh mẽ và thiên ma trời sinh như Quý Hạo.

Nhân thần ma cũng chỉ là các chủng tộc thường thấy ở lục địa Thiên Thương mà thôi, thỉnh thoảng có chút xung đột thì đánh nhau quy mô nhỏ, kết hôn giữa nhân ma lại càng phổ biến.
Cho nên thế giới hiện thực không có chuyện đọa tiên.
Trong thế giới thực, tính cách của Nguyễn Minh Trì ngày càng hay thay đổi, rõ ràng xảo quyệt hơn rất nhiều biết cách phòng ngừa trước khi xảy ra chuyện, biết xoa dịu cơn giận của Quý Hạo, thậm chí còn bỏ giá làm nũng với Quý Hạo, đây là chuyện chỉ có Nguyễn Tiên Nhi mới có thể làm được.
Quý Hạo cũng không quá thích “sự ngốc nghếch” của Nguyễn Tiên Nhi, nhưng lại thích cái “thật” của cậu đối với mình nên Nguyễn Minh Trì lộ ra dáng vẻ của Nguyễn Tiên Nhi thì thầm bên tai hắn, trong lòng Quý Hạo nóng lên, ôm chặt Nguyễn Minh Trì vào lòng.
Hắn cúi đầu nhìn Nguyễn Minh Trì trong lòng.
Nguyễn Minh Trì cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn.
Nguyễn Minh Trì ngồi trên đùi Quý Hạo đã thành thói quen tự nhiên, cũng không cảm thấy điều này có gì kỳ quái, chỉ nắm lấy vạt áo hắn hỏi: “Hết giận chưa?”
Quý Hạo cười: “Còn giận, chỉ chải tóc thôi cũng không thể nào nguôi ngoai.”
Nguyễn Minh Trì chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Vậy em phải làm sao bây giờ?” Miệng y nói, song ngón tay đã nhấc vạt áo của Quý Hạo nhưng lại quên mất, bộ đồ này là do Quý Hạo dùng sức mạnh biến ảo mà thành, y không có luồn vào được.
Quý Hạo híp mắt: “Nguyễn thượng tiên lại muốn dụ dỗ ta à?”
Nguyễn Minh Trì đỏ mặt, lại nói: “Sờ không được à?”
“Được chứ…”

Nguyễn Minh Trì chỉ cảm thấy xúc cảm trong lòng bàn tay thay đổi, nhất thời lỗ tai càng đỏ hơn, trong mắt cũng hiện lên ánh nước.
“Chờ một chút…”
Nguyễn Minh Trì là viện trưởng “Bất Tư Lượng” của Tiên Sơn, tương đương với hiệu trưởng đại học như Bắc Đại Thanh Hoa, địa vị xã hội ghê gớm, trên người cũng không thiếu các loại tiên khí.
Trong người y mang theo một tiểu viện đã qua luyện chế, giơ tay ném nó ra ngoài thì mọc lên từ một chỗ dưới đại thụ cao chót vót này.
Tiểu viện chỉ cao hai tầng, tầng dưới là phòng ở, tầng trên là thư phòng và phòng luyện đan, trước sau nhà đều là ruộng thuốc, thậm chí còn trồng một ít trái cây, trên giá bò đầy dưa leo.
Lúc bình thường có thể sinh tồn nơi hoang dã, thời khắc mấu chốt còn có thể lấy ra đập người, tuyệt đối là thứ có thể dùng du lịch tại gia giết người cướp của… khụ! Ờm, cực phẩm.
Nguyễn Minh Trì nhìn tiểu viện, nói: “Em biết chàng vừa mới tỉnh lại còn có nhiều chỗ lạ lẫm, chúng ta trở về phòng, ta và chàng từ từ nói chuyện.”
Tất nhiên Quý Hạo sẽ không giải thích việc mình biết về thế giới này còn nhiều hơn Nguyễn Minh Trì, hắn đứng dậy đi vào phòng, đương nhiên cũng không đơn giản chỉ trò chuyện tâm sự với Nguyễn Minh Trì.
Dù sao, đây cũng là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên giữa chân thân của họ.
Ngày đó, cấm chế của tiểu viện, hình như có tiếng rên thảm phát ra.
Sau này.
Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì cùng nhau ngắm trời mọc trăng lặn, cùng nhau trồng hoa trồng thuốc, luyện dược trong phòng luyện đan ở lầu hai, cùng nhau thảo luận về trận pháp bùa chú, hai người sống trong tiểu viện này ba tháng.
Mãi cho đến khi quan hệ giữa hai người hoàn toàn khôi phục, sát khí của Quý Hạo cũng dần tiêu tán, lúc này Nguyễn Minh Trì mới thu hồi tiểu viện, hai người kết bạn bay về trung tâm lục địa, nơi có Thần Đình.
Lục địa Thiên Thương không chỉ rộng lớn mà còn có kết cấu ổn định, ngay cả Quý Hạo cũng chỉ có thể xé rách hư không trong phạm vi nhỏ, chẳng bằng bay trên mây dạo chơi vui vẻ, mãi đến ba tháng sau mới đến cửa Thần Đình.
Không ai biết ngày hôm đó thiên ma tiến vào vương cung Thần Đình như thế nào, nhưng khi người khác phát hiện, gần như toàn bộ vương cung Thần Đình đã bị phá hủy hơn phân nửa, Thần Vương đáng lẽ đã chết bị thiên ma đá một cước chết tươi trên đất.

Ba ngàn thế giới mới biết được, Thiên Ma xuất thế, Thần Vương dĩ nhiên đã đổi người.

Song hiển nhiên thiên ma không có hứng thú với chức vị Thần Vương, cho đến khi cướp sạch bảo khố của Thần Vương, sau đó cùng một người bay về nhân giới.
Có người nhận ra, đồng hành với Thần Vương là người đứng đầu nhân tộc “Bất Tư Lượng” của Tiên Sơn, Nguyễn Minh Trì.
Sau đó, “Bất Tư Lượng” tuyên bố với ba ngàn thế giới, người đứng đầu nhân tộc Nguyễn Minh Trì kết thành đạo lữ với thiên ma Quý Hạo.
Ba ngàn thế giới, đều đến chúc mừng.
Ngày đại hôn, hai người bỏ lại ngàn vạn khách khứa, trở lại nơi ở của Nguyễn Minh Trì, hai người mặc hỉ phục liếc nhau.
Quý Hạo nói: “Quá trình tu luyện của ta và em cứ từ từ, mai sau này còn dài lắm, em có dự định gì không.”
Nguyễn Minh Trì cười nói: “Ma tôn có ý định gì chăng?”
Đôi mắt Quý Hạo híp lại: “Thế giới thứ nhất, ta học tập mười lăm năm ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa từng trải thì đã bị lừa ‘xuyên sách’, em có tính bù đắp cho ta không?”
Nguyễn Minh Trì cười nói: “Được, chàng đến đó đi, lần này em đi tìm chàng.”
Quý Hạo gật đầu toan hành động, song Nguyễn Minh Trì giữ chặt tay hắn, nói: “Chàng tạm thời phong ấn ký ức, lần này em đi tìm chàng, yêu chàng, chiều chàng, được không?”
“Được.” Quý Hạo nhắm mắt lại, phong tỏa ký ức, đưa thần thức của mình vào trong Huyễn Cảnh Châu.
Nguyễn Minh Trì chậm một bước, thần thức còn chưa rời khỏi thân thể nhìn Quý Hạo, y cười hôn lên môi hắn một cái, thần thức cũng theo sát mà tiến vào thế giới ảo cảnh.
Một mối tình mới lại bắt đầu.
Lần này, thành Nguyễn Minh Trì chiều chuộng Quý Hạo, trăm tuổi vô lo..

Bình Luận (0)
Comment