Thay Mộ Dung Khanh đắp lại chăn cho tốt, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng trong chốc lát, lúc này mới dứt khoát xoay người rời đi.
Hạ Hầu Dịch rời đi khi nào, Mộ Dung Khanh không biết, buổi tối nàng ngủ rất ngon, vừa tỉnh lại, thần thanh khí sảng, hoàn toàn đem chuyện tối qua vất ra sau đầu.
Nếu như không phải đi ra ngoài sân nhìn thấy cái chăn mỏng đạt trên ghế, nàng hoàn toàn đem chuyện tối qua Hạ Hầu Dịch đột nhiên tới chơi quên đi.
Sau khi nhớ tới, Mộ Dung Khanh nhíu nhíu đầu lông mày, vẫn chưa làm việc gì.
Sau khi tắm rửa, Mộ Dung khanh dẫn Hồng Diệp cùng Lục Tâm hia người đi tới chỗ lão phu nhân, bbooif bà dùng bữa sáng.
Sau khi ăn điểm tâm xong, hạ nhân dâng trà.
Lão phu nhân uống hai hớp liền đem ly trà đưa cho Kim mụ mụ ở bên cạnh, "Khanh nhi, hôm nay ở phủ thân vương có mở hội ngắm hoa, ngươi lưu lại nhân tiện đi cùng ta."
"Tốt." Mộ Dung Khanh cười đáp ứng.
Đến hôm nay Mộ Dung Tuyết còn bị nhốt tại từ đường, có thể đi chỉ có Mộ Dung Khanh còn có nhị tiểu thư Mộ Dung Lệ cùng tứ tiểu thư Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên vốn là nữ nhi của nhị nương, từ nhỏ thân thể đã không tốt, mấy ngày hôm trước lại bệnh nặng một hồi, Mộ Dung Khanh cũng là vài ngày chưa thấy nàng rồi.
Hôm nay Mộ Dung Yên nhưng thật ra rất khó được lộ mặt, mặc một bộ y phục tơ tằm màu hồng phấn trên có hoa văn hồ điệp màu lam, làn váy màu trắng sữa tán hoa hơi nước. Tương xứng với vẻ mặt kiều kiều on nhu, khiến người thương yêu.
Chỉ là khuôn mặt tái nhợt, chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay.
"Nhị nha đầu, đi thôi. Tứ nha đầu, thân thể ngươi không tốt, hay là đừng ra gió, đợi ngươi khỏe một chút, sau này tổ mẫu mang bọn ngươi ra ngoài dạo một chút."
"Vâng, lão phu nhân." Mộ Dung Yên yêu kiều ôn nhu nói, rồi sau đó đứng lên lại đột nhiên ho khan, lại không thể ngừng được.
Thấy thế, lão phu nhân tự nhiên lo lắng, quay đầu liền phân phó Kim mụ mụ cho người đưa Mộ Dung Yên trở về.
Theo sau, đám người lão phu nhân thu thập một chút, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm liền một đường đến thân vương phủ.
Kỳ thật yến hội nư hôm nay là do Đại phu nhân ra mặt, thế nhưng Đại phu nhân bị lão phu nhân nhốt lại trong tử đường, căn bản không ra được. Cuối cùng cũng chỉ có thể do lão phu nhân ra mặt dẫ hai người Mộ Dung Khanh tiểu thư phủ tướng quân đến phủ thân vương.
Tới nơi, thân vương phi tự mình đón chào, cầm tay lão phu nhân thân thiết nói: "Mộ Dung lão phu nhân, thật sự là khách ít đến, không nghĩ tới hôm nay người lại tới đây."
"Đại phu nhân đột nhiên bị bệnh, này không nghĩ vừa lúc có thể gặp mặt lão vương phi, này liền một đường tới đây."
"Mẫu phi nghe nói ngươi đến chắc chắn sẽ rất cao hứng, lão phu nhân, mời, ta cùng ngươi đi gặp mặt mẫu phi."
"Cũng tốt." Lão phu nhân nhợt nhạt cười, rồi sau đó liền dẫ hai người Mộ Dung Khanh mmotj đường đến hậu viện thân vương phủ.
Tới hậu viện, gặp được lão vương phi của thân vương phủ. Đó là một lão nhân thoạt nhìn có chút hiền lành, cùng lão phu nhân chính là bạn cũ, quan hệ có chút không sai.
Hai vị lão nhaanh khó được gặp lại, tất nhiên là có nhiều chuyện muốn nói.
Hai người Mộ Dung Khanh bồi tại bên người, không bao lấu liền thấy nhàm chán.
Sau chốc lát, lõa vương phi nhìn thấy hai người Mộ Dung Khanh một chút không yên lòng liền cười đứng lên, "Lão tỷ tỷ, ngươi nhìn, hai người chúng ta ôn chuyện nhưng thật ra lại đem hai cái tiểu nha đầu quân luôn rồi. Hai người các ngươi ở lại đây nghe chúng ta ôn chuyện cũng rất nhàm chán, được rồi, các ngươi cũng không cần ở đây, tiền viện bây giờ là lúc rất náo nhiệt, ta sẽ cho người dẫn các ngươi qua đó."
"Như thế cũng tốt, Khanh nhi, ngươi cùng nhị nha đầu cứ ra ngoài đi, khi nào yến hội kết thúc ta sẽ phái người đi tìm các ngươi."
"Vâng, tổ mẫu." Mộ Dung Khanh mỉm cười ngọt ngào, khom lưng hành lễ liền cùng Mộ Dung Lệ rời đi.
Kỳ thật đã sớm phát giác rất nhàm chán nhưng lão phu nhân cũng không lên tiếng nên nàng cũng không thể nói gì.
"Ai u, ta tưởng là ai, đây không phải bao cỏ đại tiểu thư Mộ Dung Khanh đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta đây sao."
Mộ Dung Kanh nhéo mi, mắt lạnh đảo qua.
Chỉ thấy một nữ hài tử dung mạo xinh xắn đang nghiêng mắt trừng nàng, nữ tử kia mặc một kiện y phục hồng đào nhạt màu thêu ám hoa, váy tơ tằm màu xanh nhạt tường vân, nhìn vừa sáng lại vừa tươi đẹp.
"Ngươi đang nói người nào?" Mộ Dung Kanh cười ngọt ngào, giương giọng hỏi.
"Ta tự nhiên là đang nói ngươi." Nữ tử kia vội vàng trả lời.
Mộ Dung Kanh cười to, "Nguyên lai Thượng thư phủ Lâm tiểu thư vốn là người ngu ngốc, chuyện lớn như vậy trước đây dĩ nhiên ta lại không biết, tin tức cũng quá bế tắc. Bất quá, nghĩ đến chắc là mọi người cũng không biết, đúng không?"
Các thiếu nữ chung quanh, thỉnh thoảng lại chỉ chỉ Lâm Tiêu Nguyệt, các loại trào phúng không ngừng bên tai.
Lâm Tiêu Nguyệt lúc này mới rõ ràng chính mình cư nhiên bị Mộ DUng Khanh đem ra chơi đùa, nàng giận dữ, xông lên vài bước quát lạnh nói: "Ngươi cư nhiên có dũng khí đùa bỡn ta?"
Mộ Dung Khanh cũng thu liễm nụ cười trên mặt, nàng hừ nhẹ nói: "Phải chính là ta đùa bỡn ngươi thì sao? Ta đường đường là đại tiểu thư phủ tướng quân làm sao có thể để ngươi tùy ý vũ nhục?"
Thiếu nữ có chút ngửa đầu, ánh mặt trời chiếu lên mặt tràn đầy thần thái kiêu ngạo, không cho phép người bỏ qua. Trong nháy mắt, phảng phất có một loại khí theeskhoong cách nào chống cự tản ra.
Lâm Tiêu Nguyệt bị nàng nhìn chằm chằm, không biết vì sao lại có cảm giác như bị độc xà nhìn chăm chú, cư nhiên không nhịn được lui về sau từng bước.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, mọi người sống yên ổn với nhau không phải rất tốt sao?" Mộ Dung Khanh đột nhiên cười, rồi sau đó vươn tay đặt nhẹ lên vai nàng ta" Có thể làm bằng chung quy so với làm địch nhân tốt hơn, có phải không?"
"Ngươi....."
"Hừ!" Mộ Dung Khanh trực tiếp hừ lạnh, cao ngạo hất cằm, dẫn Mộ Dung Lệ tới một chỗ ngồi xuống.
Nàng đi rồi, một vài vị tiểu thư cùng Lâm Tiêu Nguyệt đi tới bên người nàng ta. Trong đó một người nói: " Hôm nay nhìn Mộ Dung Kahnh thấy kì quái, càng thêm cao ngạo, cũng.... .......Cái loại cảm giác này rất cổ quái."
"Cảm giác áp bách." Lâm Tiêu Nguyệt lạnh lùng nói. Cái loại cảm giác này nàng chỉ từng thấy trên người phụ thân tản ra, nhưng tại sao lại xuất hiện trên người một tiểu nha đầu.
Các nàng không nhận ra đó là Mộ Dung Khanh, nàng chính là một người đại ngu ngốc, dĩ vãng có người nhục nhã cũng không dám lên tiếng, vốn là một người cực kỳ nhát gan.
Hôm nay nhưng lại thay đổi, càng thêm chói mắt. Rõ ràng là một người đại ngu ngốc, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bất đồng. Giống như phá kén thành điệp, trở nên hoàn mĩ.
Một vài vị tiểu thư lúc này mới rõ ràng, quả thật là cái cảm giác kia. Chỉ là, các nàng đều giống như Lâm Tiêu Nguyệt không rõ, đồng dạng một người, bất quá vài ngày không thấy, sao hôm nay lại thay đổi bộ dạng?
Cùng lúc đó, nhưng lại có hai người nam nhân đồng thời nheo lại hai tròng mắt, nhìn chăm chú thật lâu vào Mộ Dung Khanh ngồi cách đó không xa.
Một người đứng sau núi giả, một người đứng sau cây hoa quế, đồng dạng đều là hai nam nhân xuất sắc, nhưng thần thái trên mặt lại không giống nhau.