CHƯƠNG 16: HỘI HỘI TIỂU HẦU GIA
Editor: Luna Huang
“Ngươi là Thanh tiểu thư?” Cung Yến Luật thoáng cái nhận ra được. Tuy rằng lúc đầu hắn chỉ thấy đucợ gò má của nàng, có thể bởi vì lúc đó hắn nhớ kỹ mỗi một nữ nhân, trái lại hắn nhớ kỹ mỗi một tiểu thư trong thái sư phủ. Tự nhiên, Thanh Chỉ Diên cũng không ngoại lệ.
Thanh Chỉ Diên cười cười, khom lưng phúc phúc, “Chỉ Diên gặp qua tiểu hầu gia.”
Cung Yến Luật có chút ngạc nhiên tiến lên một bước, thu sáo ngọc, cặp mắt đào hoa híp lại, khóe miệng kéo lên, lộ ra nụ cười sáng lạn, “Ngươi là vị tiểu thư nào của thái sư phủ?”
“Điều này rất quan trọng sao?” Thanh Chỉ Diên thản nhiên nói.
Cung Yến Luật cười, sau đó liền bình thường trở lại. Hắn đi tới ngồi xuống một bên, tự rót cho mình một chén rượu, sắc mặt rồi đột nhiên biến đổi, thâm trầm như bão tố.
“Lớn mật, ai cho phép ngươi cả gan làm loạn như vậy, ta đường đường là một tiểu hầu gia, há là có thểđể người tùy ý vọng luận (Luna: Bàn tán bậy bạ)? Ta không vui? Mọi người đều biết tiểu hầu gia ta cả ngày lộ vẻ dáng tươi cười, thiên hạ to lớn, không còn có người có thể so với ta vui vẻ hơn.”
“Phải không?” Thanh Chỉ Diên bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, tiểu hầu gia này, não không biết có phải hay không là bị con lừa đá rồi. Lời nói dối giả dối như vậy cũng có thể nói ra miệng, thật mất mặt a.
Thân thể vừa chuyển, Thanh Chỉ Diên mặt hướng Cung Yến Luật, thanh thanh nhàn nhạt ói, không chút nào gợn sóng.
“Tiểu hầu gia tuy rằng khóe miệng nhếch lên, coi như vui vô cùng. Thế nhưng, nụ cười kia lại không xuất hiện trong đáy mắt. Mà tiếng sáo của tiểu hầu gia ngươi, tuy rằng khinh miểu, nhưng lại hàm chứa một tia khí tức hướng tới tự do. Về phần khóe môi của ngươi lưu lộ ra vẻ mê man cùng thống khổ, cái này không lừa người được.”
Cung Yến Luật khiếp sợ nhìn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy, tuy rằng tái nhợt nhưng có chút trong suốt, thế nhưng, hắn lại thấy, cứ như hoa hồng ngày mùa hè vậy, rực rỡ như vậy, đoạt đi hồn người như vậy.
Tâm tư của mình, ngoài mấy người biết ra, thì không còn ai phát hiện. Mà cái tiểu nha đầu trước mắt này, chỉ bằng tiếng sáo của hắn cùng vẻ tươi cười bên môi là có thể nói ra nội tâm hắn bí mật cất giấu, làm sao có thể không khiến hắn ngạc nhiên được?
Tâm thần run lên, tay run một cái, hũ rượu kia liền rơi xuống.
Thanh Chỉ Diên tiến lên một bước, duỗi tay, cấm lấy hũ rượu. Đưa tay đến, rót đầy một chén rượu cho Cung Yến Luật. “Tiểu hầu gia, buông xuống tự tại a!”
Mỉm cười, Thanh Chỉ Diên xoay người rời khỏi. Thái độ bình tĩnh, để cả người Cung Yến Luật đều có chút phát mộng. Trong miệng tự mình lẩm bẩm, “Buông xuống tự tại, buông xuống tự tại!”
Bên môi giương lên cười khổ, Cung Yến Luật nắm chặt chén rượu, giơ tay lên, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. “Buông xuống tự tại, nói dễ như vậy sao?”
Bịch một tiếng, Cung Yến Luật phủi tay đem chén rượu hất xuống mặt đất, “Buông xuống tự tại, hảo, hảo, ta từ hôm nay trởđi sẽ học cách Buông xuống tự tại. Cái gánh chịu chó má gì, trách nhiệm chó má gì, nguyền rủa chó má gì, ta đều buông hết thảy. Chỉ cần có thể. Chỉ cần có thể sống một ngày, ta sẽ vui sướng một ngày.”
Xán lạn cười, Cung Yến Luật ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh xinh đẹp đã trở thành một điểm đen nhỏ, “Tiểu nha đầu, lá gan của ngươi cũng không nhỏ a, thật cho là tiểu hầu gia ta dễ dàng trêu chọc như vậy sao?”
Đứng dậy, tay phải của Cung Yến Luật nhấn phần eo một cái, run lên sáo ngọc cầm trong tay. Sáo ngọc nằm ngang bên môi, tiếng sáo khinh miểu dần dần truyền ra. “Tiểu nha đầu, ai cóđược ngươi, là rất tốt số a.”
Mà lúc này, Thanh Chỉ Diên mang theo Thủy Duyệt cùng Thủy Vân rời khỏi đình một đoạn rồi. Lúc nghe thấy được tiếng sao mờảo truyền đến, khóe miệng của nàng kéo cao.
Nghĩ thầm, tiểu hầu gia này, cũng chỉ là một nhân vật. Lời của người khác hắn có thể nghe lọt tai, hơn nữa lập tức thi hành, tuy rằng không thể hoàn toàn buông xuống, nhưng cũng là một bắt đầu rất tốt.
“Tiểu thư, ngươi rất vui vẻ sao? Cóđúng hay không đã xác định tiểu hầu gia kia đối với thái sư phủ không phải có dụng tâm kín đáo?” Thanh Chỉ Diên cao hứng như vậy, Thủy Duyệt có chút hồ nghi nói.
Vừa nghe lời này, Thủy Vân nhìn về phía Thanh Chỉ Diên, “Tiểu thư, tiểu hầu gia kia thoạt nhìn không giống như là loại người sẽ làm chuyện xấu.”
Chuyện tặng hài lần trước, các nàng cũng đều đã nhìn ra, phân minh chính là có dụng ý khác. Chỉ bất quá, các nàng cũng không cảm thấy Cung Yến Luật là loại người làm chuyện xấu.
Thanh Chỉ Diên nhẹ nhàng gật đầu, “Các ngươi đoán không sai, chuyện này, hắn không giống như là loại người thích làm chuyện nhàm chán. Ta đoán, phía sau chắc chắn còn có người khác. Chỉ bất quá, đến xem hiện tại, tiểu hầu gia đến thái sư phủ, nên cũng không phải làđối với tâm tư của thái sư. Về phần rốt cuộc vì sao, ta hiện tại cũng đánh giá không được.”
Ngưng mi tựđịnh giá chốc lát, Thanh Chỉ Diên liền yên tâm suy nghĩ. Ngược lại Cung Yến Luật cũng không phải là người bất lợi đối với thái sư, rốt cuộc hắn muốn làm gì, căn bản không cần suy nghĩ nhiều.
“Tiểu thư, không có việc gì thì vậy cũng không cần. Thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn là nhanh một chút đến phòng khác, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.” Thủy Vân ngẩng đầu nhìn sang sắc trời, trong lòng có chút sầu lo. Đi ra lâu như vậy, không biết sẽ có phiền toái gì không.
Thanh Chỉ Diên gật đầu, cũng không nói nhiều, ba người liền lập tức hướng phía đại sảnh đi.
Trên đường vừa lúc gặp được hạ nhân của Ninh vương phủ, các nàng ba người lúc này mới biết bị lạc đường, tất cả mọi người đãđông đủđến phòng khách rồi, về tới phòng khách.
Vừa vào phòng khách, Thanh Chỉ Diên liền phát hiện có cái gì không đúng. Tất cả mọi người tụ lại ở giữa, làm thành một vòng tròn, mọi người còn nói nhỏ, không biết làđang nói cái gì.
Thanh Chỉ Diên hồ nghi quan sát mấy người kia, đột nhiên chợt nghe thấy cái gì lên ngựa. “Bọn họ cư nhiên đang đánh cờ?” Khuôn mặt hồ nghi của nàng, thực sự không rõ, sinh nhật yến thượng này của tiểu hầu gia tại sao có thể có người chơi cờ.
Nghe những người đó nói thầm cái gìđó, lòng hiếu kỳ của Thanh Chỉ Diên bị câu dẫn. Ngoại trừ y thuật ra nàng còn có hứng thú với chơi cờ tướng.
Kỳ thực, tinh tế vừa nghĩ, hai đời người, có một số chuyện tương tự chính là. Đời trước, nàng là bác sĩ, đời này đồng dạng là lang trung. Đời trước là một cô nhi, không có hưởng qua tư vị thân tình. Đời này, mặc dù có nhà, phụ mẫu qua đời từ lâu, cũng là không người thương yêu. Nhưng tình yêu đối với cờ tướng của nàng vẫn không hề thay đổi.
Thời gian nàng vừa xuyên qua, cũng không nghĩ tới cái không gian này cư nhiên cũng có chơi cờ tướng, lúc đó vẫn cao hứng đã lâu.
Nghĩ tới chơi cờ tướng, Thanh Chỉ Diên liền hứng thú. Muốn đi qua nhìn một chút, rốt cuộc là ai lại dám trong sinh nhật yến của tiểu Hầu gia chơi cờ tướng.
Hướng về phía Thủy Duyệt cùng Thủy Vân khoát khoát tay, Thanh Chỉ Diên cũng bon chen vào trong đám đông, không biết thế nào thân thể run run, người bên ngoài cùng không phát hiện có người chen vào.
Mà bởi vì lực chúý của mọi người đều đặt ở trên bàn cờ, trong khoảng thời gian ngắn trái lại không ai chúý tới tảo bả tinh kia cư nhiên liền đứng ở bên người của bọn họ.
“Di? Là hắn?” Thấy rõ ràng người đánh cờ, Thanh Chỉ Diên có chút kinh ngạc nhíu mày, hắn cư nhiên cũng sẽ chơi cờ?
—— đề lời nói bên ngoài ——
Mỗ nữ xúc động thở dài, đầu năm nay, viên quan lớn như vậy cũng khôgn vui nha.
Mỗ tiểu Hầu gia làm bộđáng thương gật đầu, ai có thểđộ ta, ai có thểđộ ta a!
Mỗ nữ chỉ vào cái mũi của mình, hừ một tiếng, ta không phải là sao?
Mỗ tiểu Hầu gia lắc đầu, ngươi là nữ nhân a.
Mỗ nữ giận dữ, nữ nhân thì làm sao, chẳng lẽ không phải người?
Là người! Mỗ tiểu Hầu gia gật đầu, có thể nữ nhân muốn độ ta vậy cũng chỉ có một cách.
Cái gì?
Gả cho ta!
Mỗ nữ phóng một châm nhỏ qua, xem ra ngươi cũng không phải là loại tốt đẹp gì!
Mỗ tiểu Hầu gia gắt gao lôi kéo tay phải của mình, hô to oan uổng!
Thuận miệng nói một chút, thật là thuận miệng nói một chút a.
Ô ô… Thắc đáng thương, đầu năm nay, nói đều phải bị tội a!
PS: Cầu cất dấu, hắc hắc hắc…