Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 18

CHƯƠNG 18: KỊCH HAY LÊN SÂN
Editor: Luna Huang
Mọi người vừa nghe lời nói của Thanh Chỉ Diên, có rất nhiều người dùng nước bọt dìm chết cách nghĩ của nàng. Tảo bả tinh này, quả thật là chưa thấy qua thế diện, vật quý trọng như vậy nàng cư nhiên cũng không biết?
“Chỉ Diên, Ninh vương ban cho, ngươi nhận đi.” Thái sư không biết từđịa phương nào chui ra, đứng ở bên người Thanh Chỉ Diên, dáng tươi cười ôn hòa, coi nhưđối với biểu hiện của nàng có chút thoả mãn.
Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt gật đầu, cũng là nàng nên được. Đưa tay nhận lấy lệnh bài kia, đầu ngón tay đột nhiên liền va chạm vào đầu ngón tay của Ninh vương, xúc cảm nóng rực như vậy khiến để cho nàng hơi thiểm thần.
Nhiệt độ cơ thể của nam nhân này thật là cao a, trong khoảng thời gian ngắn, trong óc nàng cũng chỉ tồn tài mấy chữ có lò sưởi miễn phí rồi.
Nhìn đến Thanh Chỉ Diên ngẩn người, thái sư ho khan hai tiếng. Nghĩ thầm, nha đầu này là thế nào, trước mặt Ninh vương lại còn có thểđờ ra?
Thanh Chỉ Diên hoàn hồn, cũng bất giác xấu hổ, nắm lệnh bài rụt tay về. Khom lưng phúc phúc, “Tạ vương gia ban cho.”
Hai mắt của Ninh vương quét Thanh Chỉ Diên, cũng không nói cái gì, chỉ là nhàn nhạt gật đầu.
Thanh Chỉ Diên đứng thẳng người, quét một vòng lệnh bài trong tay vài lần. Lệnh bài ngọc chất, trong suốt trong suốt, vuốt lại có một tia ấm áp, cái này lại là noãn ngọc thượng đẳng.
Nàng có chút tâm hỉ, noãn ngọc này nàng sớm liền muốn tìm một khối, chỉ bất quá noãn ngọc này có thể gặp không thể cầu, vẫn luôn không có cơ hội thu vào tay.
Không thể tưởng, tham gia một yến hội không có gì hứng thú cư nhiên đạt được một khối như thế.
Vừa thu xong ngọc bài, một trận tiếng nói không cam lòng truyền đến. “Tổ phụ, ngũ muội muội làm Diêu tiểu thư bị thương, đây làm sao có thể là tốt a, vạn nhất Thừa quận vương trách tội xuống nên làm cái gì bây giờ?”

Nhìn thấy Thanh Chỉ Diên chiếm được tất cả chỗ tốt, đoạt tất cả danh tiếng, Thanh Chỉ Linh nổi giận không ngớt tiến tới trước mặt thái sưđâm thọc.
Trong lòng nàng cười lạnh, Thanh Chỉ Diên, ngươi không phải có bản lĩnh sao? Đáng tiếc ngươi đắc tội người không nên đắc tội, hôm nay sẽ là ngày chết của người.
Thái sưđen mặt, trừng mắt liếc nhìn Thanh Chỉ Linh, “Ngươi nói nhăng gìđấy?”
Thanh Chỉ Linh không phục, đỏ mặt hô: “Tổ phụ, ta mới không có nói quàng, đều là thật, Vừa nãy trong hoa viên, thật là nhiều người đều thấy được. Diêu tiểu thư bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, tổ phụ, ngũ muội muội lần này thế nhưng gây đại họa rồi.”
Một bên cúi thấp đầu Thanh Chỉ Diên bất đắc dĩ cong khóe miệng, Thanh Chỉ Linh này, quả thực chính làâm hồn bất thiện a. Xem ra, cái tát lần trước còn không thể giúp nàng tỉnh táo lại, nàng cóđúng hay không nên nghĩ cách giúp nàng thanh tỉnh một chút?
“Nói bậy bạ gìđó?” Thái sư quát bảo ngưng lại lời nói của Thanh Chỉ Linh, “Sự kiện kia ngũ hoàng tửđã cùng ta nói rồi, bất quá là một hồi hiểu lầm, tại sao ngươi có thể nói ngũ muội muội của ngươi như thế?”
Hắn bây giờ là càng xem Thanh Chỉ Linh càng không hài lòng, làm trò trước mặt ngoại nhân, hạ mặt mũi của thân nhân mình xuống?
Lẽ nào nàng không biết đây cũng là vứt hết mặt mũi thái sư phủ xuống sao?
“Thái sư, tiệc tối bắt đầu rồi, có thể nhập tọa rồi.” Lúc này, Ninh vương đã lâu không lên tiếng lại đột nhiên đã mở miệng.
Thái sư sửng sốt một chút, làm như cũng không nghĩ tới Ninh vương sẽở phía sau mở miệng. Bất quá, điều này cũng làm cho hắn có bậc thang để leo xuống.
Lập tức, thái sư tức giận trừng mắt nhìn Thanh Chỉ Linh, sau đó theo Trữ vương cùng nhau hướng đến ghế bước.
Thanh Chỉ Diên tiến lên trước một bước, gần sát Thanh Chỉ Linh, lắc đầu, “Tứ tỷ tỷ, ngươi có khỏe không?”

“Ngươi tiện nhân này, ta sẽ không để cho ngươi có ngày tốt mà qua.” Thanh Chỉ Linh trợn tròn cặp mắt, ngoan lệ hô. Nàng giơ tay lên đẩy Thanh Chỉ Diên ra, nổi giận không ngớt mang theo nha đầu của mình đi khỏi.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Thủy Vân đỡ Thanh Chỉ Diên, nhẹ giọng hỏi thăm.
Thanh Chỉ Diên lắc đầu, “Không có việc gì, chúng ta cũng nhập tọa đi.” Hôm nay đúng là ngày bội thu của nàng, nàng cũng không phải làở chỗ này thật lãng phí chút thời gian.
Mọi người vào chỗ ngồi, tiệc tối lập tức lại bắt đầu. Dạ tiệc này so với ngọ yến càng thêm phong phú, tiểu hầu gia còn cốý chuẩn bị cho nữ quyến rượu hoa cúc thanh đạm.
Thanh Chỉ Diên rót cho mình một chén rượu, vừa bưng lên đã cảm thấy không được bình thường. Rượu này bên trong có hạđộc.
Đường nhìn dạo qua một vòng liền rơi vào trên người Thanh Chỉ Linh cách đó không xa. Nàng lạnh lùng cười, thầm nghĩ trong lòng: “Thanh Chỉ Linh, đây là ngươi cốý trêu chọc ta, cũng chớ có trách ta thủđoạn độc ác a.”
Giơ tay lên vẫy vẫy, gọi Thủy Vân đến. Thanh Chỉ Diên gần sát bên tai của nàng nhẹ giọng nói mấy câu, sau đó liền bình tĩnh tự nhiên bắt đầu ăn đồ.
Thanh Chỉ Diên hừ một tiếng, Thanh Chỉ Linh, trò hay sắp ra sân rồi. Ngươi tốt nhất mong cho lá gan của bản thân đủ cường đại, bằng không, ta thật lo lắng ngươi sẽ không qua được a.
Tiệc tối cũng không kéo dài được bao lâu, dùng xong là lúc thả yên hoa. Mọi người cũng đều rời khỏi phòng khách, đến sân rộng trước phòng khách, xem yên hoa.
(Luna: yên hoa là pháo bông)
Thanh Chỉ Diên hoảng hoảng du du đươc Thủy Vân nâng đỡ bước ra ngoài, đi theo Thủy Vân cùng Thủy Duyệt hai người cùng là cước bộ chao đảo, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, giống như say rượu vậy.

Chưa đến giữa sảnh, ba người liền liên tiếp uể oải ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
“Ha ha ha. . . Thanh Chỉ Diên, ngươi cũng có hôm nay sao?” Một đạo tiếng cười càn rỡ vang lên, Thanh Chỉ Linh dẫn hai nha đầu, hai bà tửđi đến.
Ngồi xổm xuống bên người Thanh Chỉ Diên, vỗ vỗ mặt của nàng, “Ngươi tiện nhân này, lại dám đoạt danh tiếng của ta, ngày hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi . Ha ha, từđó về sau, không còn có người chống đối với ta nữa.”
Cuồng tiếu một lúc lâu, Thanh Chỉ Linh mới đứng dậy, hướng về người phía sau phất tay một cái, “Nhanh, đem nàng đưa qua cho ta.”
“Vâng, tiểu thư.”
Nha đầu kia cùng bà tửđáp ứng, mang Thanh Chỉ Diên ba người đỡ lên, theo Thanh Chỉ Linh, hướng phía tiểu viện vắng lặng bước.
Đến tiểu viện kia, vào nội thất. Đem Thanh Chỉ Diên ném lên trên giường, mọi người liền lui ra ngoài. Đứng ở ngoài cửa, Thanh Chỉ Linh cười đắc ý, “Thanh Chỉ Diên, chớ có trách ta, trách chỉ trách ngươi có thứ không nên có .”
Bên trong Thanh Chỉ Diên mở mắt xuống giường. Nhìn người nam nhân nằm trên giường, khóe miệng xẹt qua một nụ cười âm lạnh.
“Thanh Chỉ Linh, ngươi cũng chỉ có trò này thôi sao? Hảo, ngươi đã có nhã hứng như vậy, ta làm sao có thể làm sao có thể không thành toàn cho ngươi.”
“Tiểu thư!” Thủy Vân cùng Thủy Duyệt cùng đi đến. Tay của Thủy Vân dẫn theo Thanh Chỉ Linh, bịch một tiếng đem nàng vứt ở trên mặt đất, tức giận: “Tiểu thư, người nữ nhân này muốn xử trí như thế nào?”
Thanh Chỉ Diên chỉ chỉ giường, “Để lên đi.”
Thấy rõ ràng trên giường còn có nam nhân, sắc mặt của Thủy Vân cùng Thủy Duyệt trong nháy mắt khó coi. Thủy Duyệt một cước liền đá vào trên lưng của Thanh Chỉ Linh, “Tiện nhân, lại dám như vậy đối phó với tiểu thư, muốn chết sao?”
“Được rồi, động thủđi.” Thanh Chỉ Diên không có hứng thú nói.
Thủy Duyệt khom người xuống, “Tiểu thư, để cho ta tới.”

Nàng hung tợn cười, đem Thanh Chỉ Linh nâng lên, tiện tay ném đi. Thanh Chỉ Linh xẹt qua một đường vòng cung, bịch một tiếng đập vào trên giường.
“Chúng ta đi, đợi một chút trở về xem kịch vui.” Thanh Chỉ Diên cười lạnh xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ba người đem mấy nha đầu giấu đi, liền quay lại nơi phóng yên hoa, đại khái sau một nén nhang, một đạo kinh hôđột nhiên vang lên, “Đi lấy nước, đi lấy nước, mau người tới a, đi lấy nước!”
Thanh Chỉ Diên quay đầu, nhìn về phía đông bắc một trận hỏa quang tận trời, khóe miệng kéo cao, “Trò hay sẽ nhanh ra sân.”
—— đề lời nói bên ngoài ——
Ai, ngươi lại đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì lạp?
Mỗ nữ gương mặt vô tội, khuôn mặt ủy khuất, thật không oán ta, thực sự, mời các ngươi nhất định phải tin tưởng ta.
Ngươi còn cóđộ tín nhiệm sao?
Mỗ nữ nhướng mi, tại sao không có? Ta thế nhưng đáng tin nhất. Ngươi không trêu chọc ta, ta tuyệt đối sẽ không chủđộng đi đối phó các ngươi.
Ai…
Không may thôi, thế nào liền chọc tới như thế cái nữ sát tinh?
Mỗ nữ cười giống thâu tinh mèo, hắc hắc, hoan nghênh các ngươi tới nga, nhân gia hảo tịch mịch a.
Cảđám thổ huyết rốt cuộc! Cuộc sống này, không có cách nào khác quá lạp!
PS: Quật khởi, quật khởi, Trúc tử phải cố gắng quật khởi, tồn ngũ vạn bản thảo, khả năng sao? Nói, cái này tự thực ác quả tư vị, ai, thực sự không dễ chịu a.

Bình Luận (0)
Comment