Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 3

Mọi người trong phòng khi nhìn thấy Mộ Dung Khanh hoàn hảo vô khuyết đều sững sờ, chỉ thấy một thiếu nữ mặc y phục bích sắc thêu hồ điệp, trên làn váy có in hoa mộc lan, tươi mát tú lệ, tạo cho người ta cảm giác trìu mến. Nhất là cặp mắt to tĩnh lẵng như nước kia, trong lúc đó nhẹ chớp mắt, lộ ra một tia khôn khéo.

"Tổ mẫu, Khanh nhi sợ." Hai mắt Mộ Dung Khanh đột nhiên phiếm hồng, sợ hãi nhào vào trong lòng lã phu nhân, tiếng nói mềm mại làm cho người nghe đau lòng, "Tổ mẫu, Khanh nhi tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người nữa."

"Ai u, hài tử ngoan của ta, đừng sợ, mau nói cho tổ mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lão phu nhân một bên trợn mắt nhìn chằm chằm vào đám người đại phu nhân, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Mộ Dung Khanh, đau long nói: "Nha đầu ngốc, đừng sợ, có tổ mẫu ở đây, nói nhanh lên, đã xảy ra chuyện gì?"

"Tổ mẫu, thật đáng sợ, Khanh nhi từ trong miếu đi ra, đột nhiên xuất hiện một đám cường bạo, nói cái gì ta cản đường ai nên muốn tìm ta gây phiền toái. Tổ mẫu, Khanh nhi luôn luôn đại môn không ra cổng trong không bước, lại cản đường ai a? Tổ mẫu, những người đó thật đáng sợ, nếu không phải gia đinh dũng mãnh, Khanh nhi lại thông minh từ một bên sườn núi đi xuống, chỉ sợ đã bị những người đó bắt đi, không còn được gặp lại tổ mẫu."

Ghé vào trong lòng lão phu nhân, Mộ Dung Khanh liên tục cười lạnh, bất quá nay thức tỉnh lão phu nhân, mặc dù nàng là đại tiểu thư của tướng quân phủ, nhưng không có nghĩa là sẽ không có người tìm nàng gây phiền toái.

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, ánh mắt lão phu nhân uy nghiêm quét về phía mẹ con đại phu nhân. Người bên ngoài không biết, nàng chính là lão phu nhân của tướng quân phủ làm sao lại không biết tâm địa các nàng gian xảo.

Mộ Dung khanh là đại tiểu thư tướng quân phủ, lại được nàng sủng ái, mặc dù là bao cỏ đại tiêu thư, nhưng vì quyền thế tướng quân phủ, không biết bao nhiêu người muốn thú nàng vào cửa.

Nay mấy vị hoàng tử đã đến tuổi thành thân, nhưng nữ nhi Mộ Dung Tuyết của đại phu nhân tuổi còn nhỏ, sợ Mộ Dung Khanh đoạt nên các nàng rất có khả năng.

Chẳng qua, đây là do mình đoán, đại phu nhân chắc chắn sẽ không thừa nhận.

"Đại phu nhân, đích nữ tướng quân phủ xuất môn sao có thể không chú ý, ngày hôm nay xem như ông trời chiếu cố, Kanh nhi không sao, nếu có chuyện gì không may xảy ra với nàng, xem ta có tha cho ngươi."

Đại phu nhân mặc nhất kiện y phục màu nâu nhạt, đầu búi tóc kiểu Thiên Hương quyên ám hoa, đeo trang sức Hồng Bảo Thạch, quá thực là một thân quý khí bức người.

Nhưng giờ phút này lại bị lão phu nhân chỉ trích, nàng cũng không dám lộ ra vẻ mặt hống hách, chính là vâng dạ đáp ứng, "Lão phu nhân giáo huấn phải, nhi tức sơ suất, về sau chuyện như thế này sẽ không phát sinh."

"Được rồi, được rồi, nhanh đi ra ngoài đi." Lão phu nhân nhìn đại phu nhân giả nhân giả nghĩa ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn, trực tiếp vẫy tay đuổi người.

Đại phu nhân tức giận nắm chặt tay, cắn răng hành lễ, lôi Mộ Dung Tuyết cùng đi.

Ra cửa, Mộ Dung Tuyết căm hận nói: "Mẫu thân, con tiện nhân kia làm sao có thể trốn được kế hoạch của chúng ta?"

"Kế hoạch khẳng định thất bại." Đại phu nhân bực tức không thôi, kế hoạch tốt như vậy, sao lại đột nhiên thất bại. Mạng tiểu tiện nhân kia cư nhiên tốt có thể tránh thoát được kiếp này, bất quá, nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn gian nội thất phía sau, "Tránh được lần này chưa chắc đã tránh được lần sau, dám cản đường của ta?"

Đại phu nhân hừ lạnh phất tay áo, dẫn Mộ Dung Tuyết rời đi.

Mộ Dung Khanh ở lại bồi bên cạnh lão phu nhân, không bao lâu liền làm cho lão phu nhân vui vẻ, cười không ngừng.

Mà lúc này phủ Cửu hoàng tử lâm vào trạng thái căng thẳng, mỗi người đều cảm thấy bất an, tất cả đều cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình xuống mức nhỏ nhất, để không làm Cửu hoàng tử tức giận, nếu không sẽ không có kết cục tốt.

Thư phòng phủ Cửu hoàng tử.

Một nam tử đang yên tĩnh nằm trên nhuyễn tháp, mặc một kiện y phục trắng được làm từ gấm Tứ Xuyên, bên hông cột một cây huyền sắc bàn cách văn tê. Đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi híp, thỉnh thoảng có hơi thở u lãnh truyền ra. Trong tay hắn cầm một mật thư, phía trên lộ ra hai chữ.

"Nam Dương." Hắn cúi đầu hừ một tiếng, "Nguyên lai là giấu ở Nam Dương, trách không được khắp nơi tìm kiếm đêu không thấy. Trúc Đình."

"Vương gia." Một thị vệ ôm kiếm lên tiếng trả lời đi tới, cường tráng khỏe mạnh, nhìn thấy liền làm cho người ta có cảm giác áp bách.

"Ở Nam Dương, phan phó đi xuống, tối nay động thủ."

"Vương gia, tin tức này...." thư này do một người không biết đưa tới, làm sao Vương gia liền tin.

"Tất nhiên không có lầm." Hạ Hâu Dịch lạnh lùng nắm tay, người nọ tâm kế thật tốt, Nam Dương cách kinh thành hơi xa, ai có thể nghĩ đến hắn chọn chỗ ẩn thân ở một địa phương xa như vậy, khó trách ở kinh thành tìm lâu như vậy cũng không thấy chỗ ẩn thân ám vệ của Tam hoàng tử.

"Vương gia, có cần phái người đuổi theo tra thân phận của người truyền tin?" Trúc Đình lại hỏi.

"Không cần." Thanh âm Hạ Hầu Dịch sâu kín lạnh lùng, "Tra cũng không tra được." Tay nắm chặt bức thư hơi dùng sức, liền biến thành tro bụi, đây là cố ý làm, hoặc chính là không biết viết chữ. Bất quá, hắn hoàn toàn không thèm để ý, bởi vì hắn biết phong thư này được đưa bởi tay một người nữ tử.

Trên bức thư có chứa hương thơm thản nhiên, không giông như hương liệu bán trên phố, phảng phất như hương thơm cơ thể của nữ tử, u lãnh, mê người.

"Sớm muộn gì ta cũng bắt được ngươi." Hạ Hầu Dịch thu hồi lại bức thư, rồi sau đó nhướng mày. "Chuyện tình của cái xú nha đầu kia tra như thế nào?"

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay hắn liền không kìm được tức giận, ai cho nàng can đảm cư nhiên dám đối với hắn như vậy.

Đợi khi tìm được nàng, nhìn hắn như thế nào thu thập cái xú nha đầu can đảm kia.

Trúc Đình vừa nghe thấy lời này, liền cúi đầu, thậm chí còn theo bản năng lùi ra phía sau mấy bước. Trong lòng đối với nữ nhân truyền thuyết kia dâng lên tâm lý bái phục, ông trời, ai chẳng biết Cửu hoàng tử diễn nữ làm vui nhưng không dễ dàng động thủ với nữ nhân, chỉ khi nào chọc giận hắn tuyệt không có trái ngon ăn.

Nhẹ thì đánh mất mạng nhỏ, nặng thì tối đa đưa vào kĩ trại, bị chôn sống tra tấn đến chết.

Nữ nhân kia cư nhiên dám để lại trên thân Vương gia toàn dấu chân, đã vậy con sử dụng bùn. Trúc Đình mạnh mẽ run một cái, lại giương mắt liếc trộm Vương gia, quả nhiên hơi thở càng thêm âm lãnh.

"Khi quay về theo lời nói của Vương gia, theo thuộc hạ tra xét, nữ quyến thế gia ra khỏi thành ngày hôm nay chỉ có một người, đó là đại tiểu thư tướng quân phủ-- Mộ Dung Khanh. Nghe nói trên đường nàng đi dâng hương gặp cường đạo, tung tích không rõ." Thời gian khớp với thời điểm Vương gia chịu nhục, đương nhiên, những lời này đánh chết hắn cũng không dám nói trước mặt Hạ Hầu Dịch.

"Mộ Dung Khanh?" Hạ Hầu Dịch nâng mi, như thế nào là nàng. Bỗng nhiên, tầm mắt hắn hạ xuống chỗ lồng ngực, hé ra một góc bức thư, những dòng chữ nghuệch ngoạc hiện ra trong đầu.

"Chẳng lẽ là nàng?" Hạ Hâu Dich bị ý nghĩ của mình dọa đến sợ, "Không có khả năng, cái bao cỏ kia làm sao có thể biết được điều đó." Thật sự bị tức điên rồi, cư nhiên lại đoán người đưa thư cho mình là cái bao cỏ kia.

Hạ Hầu Dịch đứng dậy, tầm mắt u lãnh hạ xuống trên mặt Trúc Đình, khiến cho người sau lần nữa không nhịn được lại run sợ.

"An bài một chút, buổi tối ta muốn nhìn thấy cái bao cỏ đại tiểu thư nổi tiếng khắp kinh thành kia."

"Dạ, thuộc hạ đi an bài ngay." Trúc Đình rất nhanh biến mất, sợ răng ở lại nhiều thêm chút nữasẽ chọc tới phẫn nộ Lôi Đình của Vương gia. Về phần Mộ Dung Khanh, nàng như thế nào lại không liên quan đến chuyện của hắn.
Bình Luận (0)
Comment