CHƯƠNG 42: HẠ SÍNH LỄ
Editor: Luna Huang
Nghe tiếng kêu của Thanh Chỉ Diên, Thủy Duyệt mừng rỡ chạy vào, “Tiểu thư, Ninh vương phủđem sính lễ tặng đến, thật nhiều nha, thật nhiều nha.”
Thanh Chỉ Diên không có hứng thú gì hừ một tiếng, “Nhanh như vậy sao? Tặng thứ gì sang đây?”
“Tiểu thư, ngươi vẫn là mau thức dậy, thái sư cũng muốn đến a.”
“Thái sư cũng sang đây? Vậy thức dậy đi.” Thanh Chỉ Diên không có tinh thần gì nói.
Nàng còn chưa tỉnh ngủ, ngày hôm qua vội vàng giải tàn cục của Vô Ngôn lưu lại, rất khuya mới ngủ a.
Kỳ nghệ của Vô Ngôn vô cùng cao, bình thường đều mang kinh hỉđến cho nàng, bằng không nàng đã sớm đem tên gia hỏa to gan đóđáđi.
Bên này Thanh Chỉ Diên vừa mới rửa mặt chải đầu xong, thay đổi y phục, bên ngoài có người vào viện.
Nhị phu nhân dẫn cảđám đi đến, đứng ở cửa nhìn Thanh Chỉ Diên, ước ao đố kị hận có đủ.
Nàng vốn tưởng rằng Ninh vương chỉ là phải lấy Thanh Chỉ Diên, đó cũng là bất đắc dĩ, làm sao có thể sẽ coi trọng? Ai biết, sính lễ mang đến, thế mới biết, Ninh vương lại là nhìn trúng nha đầu này. Hết thảy chuẩn bị cư nhiên đều là dựa theo thể chế làm ra, có thể nói là cho Thanh Chỉ Diên đủ mặt mũi.
Nhị phu nhân cắn răng, âm thầm mắng. Tiểu tiện nhân chết tiệt, để ngươi phong quang một thời gian, vận may của ngươi cũng sẽ sớm tàn thôi, đến lúc đó xem ngươi quay về cầu xin ta.
Một trận nghiến răng nghiến lợi, nhị phu nhân vừa nhìn về phía sính lễ. Hai mắt đều đỏ lên, đó là ghen tỵ nha. Bảo bối nhiều như vậy, thế nào đều là của tiểu tiện nhân kia?
Còn có, nàng vốn còn muốn mượn cơ hội này thông qua người trung gian kiếm chút lợi lộc bỏ túi riêng, ai biết được thái sư cư nhiên đem sính lễ trực tiếp mang đến viện của Thanh Chỉ Diên. Chê cười, cái viện này của nàng sao?
Thanh Chỉ Diên cảm nhận được thần sắc ghen tỵ, quay đầu nhìn lại, phát hiện nhị phu nhân. Khóe miệng Nàng không khỏi cong lên, tức chết lão yêu phụ ngươi, lại dám tìm phiền phức nàng, thật cho là nàng dễ khi dễ phải không?
“Ngũ tiểu thư, những thứ này chính là sính lễ Ninh vương phủ tặng cho ngươi. Ngươi xem một chút xem có gì không ổn không, ngươi thích gì có thể nói cho ta biết, chỉ cần là ta có thể lấy được liền nhất định sẽ mang đến cho ngươi.” Đột nhiên, một đạo thanh âm quen thuộc truyền vào.
Thanh Chỉ Diên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía người đến, “Di? Thế nào lại là ngươi?”
“Ai u, Chỉ Diên a, không phải nhị thẩm muốn nói ngươi, đây chính là tiểu hầu gia, ngươi nói thế nào cũng nên có chút chừng mực?” Nhị phu nhân vừa nhìn Thanh Chỉ Diên không có lễ phép như vậy, lập tức liền cười đắc ý, liên tiếp quở trách nàng.
Cung Yến Luật cau mày bước đến, nhàn nhạt quét mắt về phía nhị phu nhân, “Ngươi là ai? Ởđây có phần nói chuyện của người sao?”
Nhị phu nhân ngẩn ra, lúc hoàn hồn cả khuôn mặt đều xanh xao, khóe miệng liên tục co rút. Tên khốn đáng chết này, cũng bị nữ nhân kia câu hồn rồi sao? Cái chó má tiểu hầu gia gì, lúc đó chẳng phải thấy sắc tâm khởi sao?
“Nhị thẩm, ngươi cũng không nên tức giận a, những chỗ ta không hiểu nhiều như vậy, sau này còn cần ngươi chỉđiểm nhiều hơn.” Thanh Chỉ Diên đột nhiên liền cúi thấp đầu xuống, nhút nhát nói.
Sắc mặt của Cung Yến Luật càng thêm khó coi, thế nào, nghe khẩu khí này, lão yêu phụ này là bình thường tìm phiền phức cho Thanh Chỉ Diên? Không trách được mọi người thường nói ngũ tiểu thưở trong thái sư phủ sống không tốt, ngày hôm nay hắn tận mắt thấy được a.
Híp mắt, Cung Yến Luật cười lạnh nói: “Nhị phu nhân đúng không, ởđây không có chuyện của ngươi, ngươi có thểđi.”
“Tiểu hầu gia, ta, ta còn giúp đỡ Chỉ Diên chuẩn bị một chút đi. Nàng đâu hiểu được mấy thứ này cần phải làm sao nha, ta không ởđây, nàng mọt mình có vội vàng đến mấy cũng không xong.” Đôi mắt trông mong của nhị phu nhân nhìn Cung Yến Luật, mong đợi nói. Nàng cũng không thể cứđi như vậy, nàng muốn thừa cơ hội này lấy chút đồ tốt.
Thừa dịp Cung Yến Luật không chúý len lén nhìn, sính lễđều rất có giá trị a. Nàng phải nhanh tay lấy mấy thứ mới được, vậy cũng có thể làm cho đồ cưới của Thanh Chỉ Linh đầy thêm vài phần rồi.
“Ngươi còn chưa đi?” Cung Yến Luật híp mắt lại, cả người tản ra khí tức lãnh huyết.
Cả người nhị phu nhân chìm trong sựđịnh nhỏ của mình, vẫn chưa cảm nhận được.
Cung Yến Luật giận dữ, trực tiếp phất phất tay.
Hai thị vệ của vương phủ vọt tới, chế trụ cánh tay của nhị phu nhân, kéo nàng ra bên ngoài.
“A. . . Các ngươi muốn làm gì, người cứu mạng, người cứu mạng a. . .” Bị dọa sợ hãi nhị phu nhân thảm thiết kêu.
Cung Yến Luật phiền não hừ một tiếng, tức giận quay đầu lại trừng nhị phu nhân vài lần, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thanh Chỉ Diên, “Ngũ tiểu thư, xin lỗi, thù lao lần trước ngươi nói chỉ sợ ta không có biện pháp. . .”
Thanh Chỉ Diên phất tay, “Quên đi, ta đã sớm biết.”
Cung Yến Luật 囧, “Ngươi, ngươi đều biết rồi?”
“Hoàng thượng ban hôn, lẽ nào ngươi có thể thay đổi?”Thanh Chỉ Diên bĩu môi.
“Mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyện ta làm không được. Ngũ tiểu thư, sau này chỉ cần phân phó, ta nhất định sẽ làm hết sức. Nếu như ngươi có, ta có thể vì ngươi làm một chuyện.”
Thanh Chỉ Diên mỉm cười, gò máẩn hiện lúm đồng tiền, coi nhưđối với lời nói của Cung Yến Luật vô cùng cảm thấy hứng thú. “Lời này trái lại thú vị a, chuyện gì cũng sẽ nguyện ý vì ta làm. Chỉ tiếc, chuyện đầu tiên ta giao cho ngươi ngươi cũng không làm được.”
Cung Yến Luật lúng túng cúi thấp đầu, nghĩ thầm, vậy làm sao có thể trách hắn?
Cái tên kia, ai có thể chủ hắn được a.
“Ngũ tiểu thư, kỳ thực Ninh vương cũng không giống ngươi nghĩ như vậy, hắn không đáng sợ như vậy.”
“Không đáng sợ như vậy? Vậy vẫn có chút đáng sợ?” Thanh Chỉ Diên cốý nói.
“Ngũ tiểu thư, ngươi biết ta không phải cóýđó. Ai. . .” Cung Yến Luật bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lắc đầu.
“Mặc kệ thế nào, ta cũng thích ngươi hạnh phúc. Ta, ta đi trước.” Coi như không biết đối mặt thế nào với Thanh Chỉ Diên, Cung Yến Luật xoay người, chạy trối chết.
Thanh Chỉ Diên vuốt cằm của mình, lộ ra thần sắc hứng thú. Những người gần đây nàng gặp, người nào cũng giúp Hách Liên Giác nói tốt. Thế nào, chẳng lẽ nói cái tên kia thực sự không giống như ngoại nhân nói?
Mà nếu không phải như vậy, thì thế nào mới đúng?
Trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Chỉ Diên nghĩ không ra manh mối.
“Tiểu thư, đây đều làđồ tốt.” Thủy Duyệt hưng cao thải liệt chạy tới. Trong lòng tràn đầy hưng phấn, Ninh vương có cửđộng như vậy, hiển nhiên làđối với tiểu thư vô cùng lưu ý, đây là một khởi đầu tốt đẹp sao?
“Phải không?” Thanh Chỉ Diên không có gì hứng thú ngắm danh mục quà tặng trong tay Thủy Duyệt. “Đem mấy thứ này đến cho thái sư bên kia đi, ta chỗ này cũng không nơi trưng bày.”
“Vâng, tiểu thư.” Thủy Duyệt đáp ứng, ánh mắt lại vẫn còn liếc nhìn danh mục quà tặng. Một lúc sau, nàng đột nhiên kinh ngạc hô: “Trời ạ, Ninh vương thật là một nhân vật a, tại sao không có nghe người ta nói tới trong quá còn có loại vật này?”
—— đề lời nói bên ngoài ——
Lão yêu phụ, đỏ mắt đi? Đố kịđi?
Tiểu tiện nhân, ngươi đắc ý không được thời gian dài bao lâu. Mỗ nhị phu nhân hận cắn răng mở miệng.
Mỗ nữ ngửa đầu nhìn trời, truyền thuyết này trung ước ao đố kị hận a, thế nào cứ như vậy dằn vặt người đâu?
1. . . Ta muốn xé nát ngươi!
Ngươi dám! Mỗ tiểu Hầu gia đứng dậy. Nguyên lai ngũ tiểu thư liền quá cuộc sống như thế a, hừ, có hắn tại, nhìn còn có ai dám khi dễ nàng.
Ngươi tới làm gì nha? Mỗ nữ bĩu môi, ngươi thứ nhất không phải bả người cấp hù chạy sao?
A? Ta còn đến nhầm rồi?
Cũng không phải sao. Mỗ nữ bĩu môi, nàng chính xem cuộc vui ni, lần này không đùa cũng thấy đi?
Ta thế nào xui xẻo như vậy a, giúp sai người rồi?
Ô ô. . .
Chú: Đại gia dũng dược nhắn lại hắc, hắc hắc. . .