CHƯƠNG 44: TIỂU BẠCH KIỂM
Editor: Luna Huang
Nghe Thanh Chỉ Diên kêu to, Thủy Duyệt liên tục không ngừng chạy về, đứng ở phía sau của nàng, cúi thấp đầu, gương mặt cung kính, đâu còn có dáng dấp cuồng ngạo không kềm chếđược?
Mọi người nhất thời có chút ngẩn người, không biết nha đầu kia chạy tới chạy lui để làm chi.
Không đúng, nàng vừa vặn hướng về phía đánh một một quyền.
Mọi người nghĩ tới đây, lập tức liền nhìn sang.
“A!” Hách Liên Minh Nguyệt kêu một tiếng, vẻ mặt mừng rỡ kéo lại tay của Thủy Duyệt, “Thủy Duyệt, ngươi thật là lợi hại a, hòn đá lớn như vậy ngươi cư nhiên có thể đánh thành thế này?”
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, tức giận: “Công chúa, ngươi cũng không nên khen nàng. Nha đầu này tính tình chính là không tốt, không có chuyện gì liền thích vung tay múa chân, suýt tý nữa đánh bểđầu một tên sai vặt rồi. Công chúa, cũng không thể lại khen nàng. Nha đầu này, không được khen, không chịu bị chọc giận, quýnh lên liền làm loạn.”
Cảm thụđược đường nhìn của Thanh Chỉ Diên rơi xuống trên đầu của mình, Hách Liên Tĩnh Vinh lui về phía sau môt bước. Trong lòng lóe lên một tia khủng hoảng, nha đầu thiếp thân của tảo bả tinh làm sao sẽ lợi hại như vậy? Thị vệ bên người thị vệ bên người nàng phỏng chừng cũng liền không gì hơn được?
Xem ra, muốn đối phó tảo bả tinh, nhất định phải đem nha đầu kia đuổi đi, bằng không, thực sự là một phiền toái lớn a.
Âm thầm tựđịnh giá, Hách Liên Tĩnh Vinh liền theo bản năng mang theo mọi người lui xuống cách Thanh Chỉ Diên vài bước. Tảo bả tinh nói, nha đầu Thủy Duyệt kia là người bị bệnh thần kinh, thích đập bểđầu người khác.
Diêu Khả Tâm dán chặt Hách Liên Tĩnh Vinh, thâm độc trừng mắt Thanh Chỉ Diên, giảm thấp thanh âm nói: “Công chúa, kỳ thực, ngươi chỉ là muốn giáo huấn tảo bả tinh kia một chút.”
“?” Hách Liên Tĩnh Vinh nhíu chân mày lên, không biết rõý của nàng.
Diêu Khả Tâm nở nụ cười, “Công chúa, ngươi có thể không nên quên, tảo bả tinh kia căn bản là không được sủng, chỉ nàng như vậy, biết cưỡi ngựa sao? Cứ cho là biết cưới ngựa, thuật cưỡi ngựa có tốt không? Công chúa có thể ngươi kỹ thuật cưỡi ngựa của mình cùng nàng so một chút, đến lúc đó bọn họ không phải cũng bị chúng ta cười ngạo sao?”
Hách Liên Tĩnh Vinh nở nụ cười, “Hảo, hảo, cũng là ngươi thông minh.” Có biện pháp giáo huấn Thanh Chỉ Diên, nàng đâu còn có thể nhịn được. Vừa hoảng trương lập tức liền bị nàng ném sau ót, “Tảo bả tinh, ta muốn đấu với ngươi.”
Thanh Chỉ Diên nhíu mày, nghĩ thầm, công chúa điêu ngoa này lại ở không muốn gây sự sao? Còn có, ai chuẩn nàng gọi mình là tảo bả tinh?
Nàng đi từ từđến trước mặt Hách Liên Tĩnh Vinh, thanh lãnh một tiếng nói, “Công chúa cóđúng là có việc không hiểu?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Hách Liên Tĩnh Vinh không lý do liền có một ít hoảng trương, khí thế của nữ nhân này thế nào cường như vậy?
“Ngươi biết ta là ai không?” Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt vấn.
“Hừ!” Hách Liên Tĩnh Vinh khinh thường hừ một tiếng, “Danh khí lớn như vậy người nào không biết ngươi? Tảo bả tinh, tảo bả tinh ghê tởm.”
Thanh Chỉ Diên híp mắt lại, đột nhiên liền giữ lại cằm của Hách Liên Tĩnh Vinh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát, khóe miệng cười khẽ, lúm đồng tiền lộ ra, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh sáng màu vàng. “Công chúa, tảo bả tinh làđể cho ngươi gọi sao? Ta đường đường là Ninh vương phi, hoàng thân quốc thích, háđể cho ngươi tùy ý bình luận?”
“Ngươi. . .”
“Công chúa, ta cũng là vì tốt cho ngươi. Mọi người đều là người trong hoàng thất, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn ngươi ném mặt của hoàng thất mà không quản?” Rụt tay về, vẻ mặt Thanh Chỉ Diên ủy khuất cười, coi như vừa bắt được cằm của người khác, giống như người bừa bãi vậy.
“Hảo, hảo, nói rất hay, nói rất hay. Tĩnh Vinh, ngươi là có chút càn rỡ.” Đột nhiên, có một giọng nam tà khí truyền đến.
Hách Liên Tĩnh Vinh sửng sốt, phục hồi lại tinh thần lập tức hướng phía sau chạy đến, khóc rống lên, “Thái tử ca ca, tiện nữ nhân kia khi dễ ta. . .”
Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi nhíu mày, hôm nay là cái ngày tốt gì, thế nào tất cả mọi người đều đến đây?
Ninh vương Hách Liên Giác, tiểu Cung Yến Luật đều tới, có thể trước mặt có một nam nhân nàng không nhận ra. Chỉ bất quá, Hách Liên Tĩnh Vinh vừa gọi hắn là thái tử ca ca, lẽ nào hắn chính làđương kim thái tử Hách Liên Cẩn Du?
Hách Liên Cẩn Du là một người cao gầy, màu da có chút tái nhợt để lộ ra thân thể của hắn có chút hư, mâu tử hẹp dài, mũi thẳng, dáng dấp ngược lại không tệ, như tiểu bạch kiểm vậy.
Chỉ bất quá, trên người của hắn có cổ tà khíđể cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hách Liên Cẩn Du vừa xuất hiện, ánh mắt dâm tà liền không ngừng quét qua lại trên người của nàng, để cho nàng có cảm giác như bản thân không mặc y phục bị nhìn thấu hết một dạng.
Thanh Chỉ Diên lạnh mặt, trực tiếp đãđem thái tử kia kéo vào sổđen, tiện nam nhân như vậy, nàng nhìn liền cảm thấy ác tâm.
“Thái tử ca ca, ngươi phải giúp ta giáo huấn tiện nữ nhân kia a, đều là nàng khi dễ ta.” Hách Liên Tĩnh Vinh vừa nhìn thấy thân ca ca của mình đến đây, lập tức lên tinh thần, bắt cánh tay của Hách Liên Cẩn Du, dùng sức cáo trạng.
Hách Liên Cẩn Du cười híp mắt nhìn Thanh Chỉ Diên, nhãn thần lướt từ trên xuống dưới đánh giá nàng, trong mắt để lộ ra một tia thần sắc hưng phấn săn bắn.
Hắn chưa từng thấy qua nữ nhân như vậy, can đảm như vậy, thú vị như vậy. Ngay cảđối mặt với công chúa, trên mặt cư nhiên không có bối rối chút nào. Coi như là gặp được hắn thái tử này, cũng bất quá là nhàn nhạt liếc một cái, giống như là khôngữem hắn ra gì vậy.
Vỗ vỗđầu vai của Hách Liên Tĩnh Vinh, Hách Liên Cẩn Du cười nói: “Tĩnh Vinh, ngũ tiểu thư nói rất đúng, nàng là Ninh vương phi, ngươi cũng không thể gọi lung tung.”
Hách Liên Tĩnh Vinh hơi ngẩn ra, không nghĩ tới Hách Liên Cẩn Du nói tốt cho Thanh Chỉ Diên, “Thái tử ca ca, ngươi. . .”
Hách Liên Cẩn Du khoát khoát tay, “Đều là người một nhà, cho qua hết đi không nhắc lại nữa.”
Hách Liên Tĩnh Vinh ủy khuất giống như bị tát vào mặt vậy, trong lòng có chút bất mãn. Thái tử ca ca này chính là nổi sắc tâm, không chừng lại coi trọng nữ nhân nào, xem ra, hắn chắc là sẽ không quản mình rồi?
Tròng mắt đi vòng vo một vòng, Hách Liên Tĩnh Vinh nở nụ cười, “Thái tử ca ca, các ngươi tới vừa lúc, ta đang muốn cùng Minh Nguyệt tỷ các nàng tỷ thíđua ngựa, các ngươi có hứng thúđi cùng không?”
“Có, đương nhiên là có, hôm nay chúng ta đến đây chính là vì cưỡi ngựa.” Hách Liên Cẩn Du lập tức đáp ứng.
“Thái tử ca ca, đi, ngày hôm nay chúng ta nhất định sẽ phi thường vui vẻ.” Hách Liên Tĩnh Vinh đắc ý không ngớt trừng mắt Thanh Chỉ Diên, ôm, của Hách Liên Cẩn Du, trước một bước đi vào trường ngựa.
Hách Liên Minh Nguyệt có chút bất an kéo tay của Thanh Chỉ Diên, “Chỉ Diên, xin lỗi, thật không nghĩ tới bọn họ cư nhiên cũng tới.”
Thanh Chỉ Diên lắc đầu, những người này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp. Hơn nữa, nàng không sợ bọn họ, gặp thì thế nào?
Hách Liên Giác mang gương mặt lạnh lùng đi tới bên người Thanh Chỉ Diên, người khác thấy thế, đều tự tản ra. Hách Liên Minh Nguyệt hướng về phía Thanh Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, che miệng cười trộm mang theo Thủy Duyệt các nàng trước vào mã trường.
“Sợ?” Hách Liên Giác chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn nàng chỉđứng đến đầu vai của mình.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Tiểu bạch kiểm đến đây?
Mỗ nữ trấn định tự nhiên cười, tới thì tới, kích động gì?
Tiểu thư, lẽ nào ngươi không thích tiểu bạch kiểm? Lớn lên thật suất a. Mỗ nha đầu nháy mắt mấy cái, gương mặt chăm chú.
Mỗ nữ một ngón tay đầu liền nạo qua.
Không kiến thức, không ánh mắt, không tiêu chuẩn.
Thế nào trước đây không phát hiện, ngươi căn bản là nha đầu ba không?
Nhân gia nói thật đi ni, mỗ nha đầu ủy khuất bĩu môi.
Tiểu bạch kiểm không thích nhất là thần mã.
Mỗ nữ bĩu môi, giống nữ nhân, tỷ thích nữ nhân.
Tiểu bạch kiểm tức giận khóe miệng co rút, ta cường liệt bác bỏ tin đồn, ta chính là nam nhân a.
Ngươi là sao? Mỗ nữ hoài nghi cười.
Phốc! Mỗ tiểu bạch kiểm thổ huyết ngả xuống đất.
Ni mã, đầu năm nay, tiểu bạch kiểm cũng có tội?
ps: Thân môn, ủng hộ nhiều hơn nga, cất dấu, điểm kích, hoa hoa, toản toản, ai đến cũng không – cự tuyệt u ~