CHƯƠNG 47: KHÔNG CHO PHÉP, KHÔNG CHO PHÉP, KHÔNG CHO PHÉP
Editor: Luna Huang
Hách Liên Giác vừa thốt lên xong, tất cả mọi người choáng váng, đây là Ninh vương sao? Đây là Ninh vương giết người không chớp mắt, chán ghét nữ nhân sao?
Hắn tại sao có thể cùng một nữ nhân ngồi chung một con ngựa? Còn dùng thanh âm ôn nhu như vậy nói chuyện với nàng, này là thật sao?
Diêu Khả Tâm căm giận trừng mắt Thanh Chỉ Diên, cắn môi dưới, huyết tinh khí trong nháy mắt dũng mãnh tiến ra, nhưng nàng lại không chút nào cảm giác được, do hung hăng cắn. Nàng hận, nàng hận, dựa vào cái gì nữ nhân kia có thể cóđược Ninh vương, dựa vào cái gì nàng có thể cho Ninh vương luôn luôn chán ghét nữ nhân đối với nàng vài phần kính trọng?
Mà gương mặt của Hách Liên Cẩn Du có chút suy nghĩ, trong lòng bành trướng ý muốn cướp giật ** khiến cả người hắn hưng phấn lên. Hảo, hảo, có tranh đấu đó mới có thú vị, nữ nhân này, hắn muốn chắc rồi.
Mà Thanh Chỉ Diên cũng bị một tiếng của Hách Liên Giác làm cho sợ choáng váng, nam nhân này là muốn giở trò quỷ gì? Có muốn hay không dọa người như vậy a, hắn thế nào đột nhiên biến thành người khác vậy?
“Nàng lạnh, thái tửđiện hạ, ta trước tiễn nàng trở về.” Hách Liên Giác hướng về phía Hách Liên Cẩn Du gật đầu, sau đó liền hai chân thúc vào bụng ngựa, nghênh ngang màđi. Hồng Tuyết thấy thế, vội vàng chạy theo, không có chần chờ chút nào.
Lập tức bay như tên bắn, Thanh Chỉ Diên cả người đều có chút trạng thái hư không, đây rốt cuộc là trạng huống gì?
Gió lăng liệt tạt lên mặt, Thanh Chỉ Diên cảm thấy không có lạnh. Lồng ngực sau lưng nàng như bàn ủi nóng, bọc đến cả người của đều ấm áp, có một lần, nàng thật muốn cứ như vậy vùi ở trong ngực của hắn, thẳng đến vượt qua mùa đông giá rét này.
Chỉ bất quá, nam nhân này có đúng hay không cũng quá tự cho làđúng, bằng hắn quyết định tất cả của nàng?
Nàng khi nào nói? Khi nào nói?
Hừ một tiếng, Thanh Chỉ Diên chân vừa chuyển, cả người xoay, nhảy qua ngồi trên lưng ngựa, trợn mắt trừng nam nhân mặt không thay đổi, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta lạnh?”
Hách Liên Giác ôm ôm eo của Thanh Chỉ Diên, trong mắt lóe lên vẻđau xót, tiểu nha đầu này, một đầu thắp còn chưa tính, còn gầy như vậy, “Ngươi quá gầy, ăn nhiều một chút đi.”
“Ngươi…” Thanh Chỉ Diên cắn răng một cái, thở phì phòđặt một châm trên cổ của hắn, “Dám đem ta ra trêu đùa?”
“Không nên lộn xộn.” Hách Liên Giác ninh mi, tay phải nắm tay của Thanh Chỉ Diên, kéo xuống, nhét vào trong ngực của mình. “Gió lớn.” Giơ tay lên một cái, lần thứ hai đem áo khoác bọc nàng, chỉ còn lại có một cái ót.
Thanh Chỉ Diên tức giận, nam nhân này thế nào như tảng đá, dầu muối không ăn. Tay phải run một cái, ngân châm đâm vào da trên cổ của Hách Liên Giác, một giọt máu ấm áp tuột xuống tới trên mu bàn tay, có thể khiến cho nàng thanh tỉnh vài phần.
Nam nhân này, không có gì ngoài dầu muối không ăn, cường thế quản nàng, coi như cũng chưa làm qua chuyện gì xấu.
Hơn nữa, suy nghĩ kỹ một chút, vừa bị thái tử nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác thật không phải là tốt. Nam nhân này, là giúp nàng giải vây sao?
Thanh Chỉ Diên có chút bừng tỉnh, trong trí nhớ của nàng Ninh vương căn bản cũng không phải là như vậy a, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a. Nam nhân này, rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Được rồi, mặc kệ hắn rốt cuộc là có phải hay không giúp mình đều tốt, ngược lại hắn cường thế quản bản thân như vậy lại không được.
Bính đáp mãnh một chút, nàng gào thét lớn: “Ta muốn tự cưỡi ngựa.” Nàng biết Hồng Tuyết theo ở phía sau, nàng cũng không phải phế nhân, chẳng lẽ không tự cưỡi ngựa sao?
“Trời lạnh, không được cưỡi.” Thanh âm lành lạnh băng băng của Hách Liên Giác xuyên thấu qua áo khoác truyền vào trong tai của Thanh Chỉ Diên.
Thanh Chỉ Diên ngẩn người, nàng không nghe lầm chứ, vừa rồi người nam nhân này lại dám nói không cho phép với nàng? Khẩu khí kia, khẩu khí kia thế nào nghe quen thuộc như vậy?
Có lão gia này coi như cũng thích nói chuyện với nàng như vậy, luôn luôn không cho phép cái này không cho phép cái kia. Không đúng nha, tại sao nàng có thể lấy khối băng này so với lão đầu tử kia?
“Ngươi… Ta muốn cưỡi ngựa.” Thanh Chỉ Diên lại hô lên.
“Không cho phép.” Hách Liên Giác nói càng thêm ngắn gọn.
Thanh Chỉ Diên muốn động thủ, lại lo lắng người theo phái sau phát hiện mình biết võ công. Nhất thời kinh ngạc, đầy mình đều là khí.
Giục ngựa phi nhanh, Thanh Chỉ Diên chỉ cảm thấy từng cổ nhiệt khíđập vào mặt, nhiệt khí xen lẫn dược hương nhàn nhạt, nàng lúc này mới nhớ tới, nam nhân này trên đùi còn có thương.
Thương còn chưa tốt cư nhiên dám đến cưỡi ngựa, lẽ nào hắn thực sự không lo lắng cho mình sẽ biến thành thái giám sao?
Bất quá, khí này cũng không thể chịu đựng không công như vậy, Thanh Chỉ Diên gợi lên dáng tươi cười tàý, tay nhỏ bé như bạch ngọc đột nhiên liền nhéo thịt mềm bên nơi hông của Hách Liên Giác, hung hăng lắc một cái, “Trước thu chút lợi tức, ta không có thể như vậy để cho người nắm trong tay.”
Khóe miệng của Hách Liên Giác co rúm hai cái, nha đầu kia, hạ thủ thật là ngoan a.
Gắt gao ngắt hai cái, Thanh Chỉ Diên này mới cỡi khí. Nàng thoải mái dựa vào ngực của Hách Liên Giác, quệt mồm nghĩ, dứt bỏđiểm đại nam nhân này không nói, những thứ khác, cũng coi như tạm ổn.
Cảm thụđược tiểu nhân nhi trong ngực rốt cục yên tĩnh lại, khóe miệng của Hách Liên Giác hơi công lên một cái.
Đến chuồng ngựa, mang Dạ Ngọc cùng Hồng Tuyết giao cho gã sai vặt, Hách Liên Giác dùng áo khoác bọc Thanh Chỉ Diên, chậm rãi hướng phía cửa đi đến.
Vừa đi mấy bước, người của vương phủđãđem xe ngựa vội vã chạy đến. Hách Liên Giác nhìn về phía Thanh Chỉ Diên, “Ta tiền ngươi trở về.”
“Ta tự có xe.” Thanh Chỉ Diên cự tuyệt. Nam nhân này quá mức cường thế, cùng hắn ở một chỗ lâu không có gì tốt đẹp.
“Lên xe.” Hách Liên Giác không để cho Thanh Chỉ Diên cơ hội cự tuyệt, trực tiếp ôm lấy nàng, đang lúc mọi người vô cùng kinh ngạc thần sắc kinh khủng, đem nàng ôm vào trong xe ngựa.
Vừa lên xe, Thanh Chỉ Diên liền mang theo ngân châm chĩa vào cổ của Hách Liên Giác, “Thật cho là ta không dám hạ thủ?”
Hách Liên Giác lấp một lò sưởi tay cho Thanh Chỉ Diên, bản thân buông lỏng dựa vào xa bích, tay vẫn còn giữ tay nàng, “Động thủđi.”
“Ngươi. . .” Thanh Chỉ Diên cắn răng, tay run, một lúc sau, ngoan kính đá Hách Liên Giác một cước, ôm lò sưởi tay ngồi xuống.
Ánh mắt của Hách Liên Giác nhấc lên khe hở, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chút đỏửng của Thanh Chỉ Diên một chút, vểnh môi, hài lòng nhắm hai mắt lại.
Mã xa của Vương phủ tự nhiên là nếu so với mã xa của thái sư phủ thoải mái hơn nhiều, ngược lại mình cũng cự không dứt được, Thanh Chỉ Diên đơn giản sẽ không quấn quýt.
Hách Liên Giác đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng theo nhắm hai mắt lại, lười nhìn hắn, tiết kiệm bản thân tâm phiền.
Không biết bao lâu, Thanh Chỉ Diên đột nhiên bị một tiếng bén nhọn của ngựa kêu làm thức tỉnh.
Hách Liên Giác cũng trong cùng một lúc mở mắt, nhíu đầu mày lên, ôm hông của Thanh Chỉ Diên một cái, mang theo nàng lao ra ngoài.
Đem Thanh Chỉ Diên thảở trên mặt đất, hắn đuổi theo mã xa.
Thanh Chỉ Diên có chút hoảng hốt nhìn tất cả trước mặt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngựa làm sao sẽđột nhiên kinh hách?
“Ô ô!” Một đạo tiếng khóc bén nhọn hấp dẫn ánh mắt của Thanh Chỉ Diên, hài tử năm sáu tuổi ngẩn người đứng ở giữa phố khóc, mã xa lật tới trên mặt đất, ngựa hướng về phía hài tửđó mà lao đến.
—— đề lời nói ngoài ——
Không cho phép, không cho phép, không cho phép, mỗ nam cường thế nói.
Ngươi thối lắm sao? Mỗ nữ bĩu môi.
Không cho phép! Mỗ nam co quắp khóe miệng, vẫn là một từ lạnh như băng.
Mỗ nữ cảm thấy không được bình thường, nàng rốt cuộc là gặp một dạng gì a.
Ta nói, huynh đệ, ngươi thì không thểđổi câu khác sao?
Tích tự như kim cũng không cần thiết như vậy đi?
Lão Thiên, nam nhân này, lẽ nào thật không có uy hiếp?
Ni mã, dầu muối không ăn, nàng rốt cuộc gặp phải lãnh tra rồi!
Chú: Thân môn ủng hộ nhiều hơn u ~