Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 55

CHƯƠNG 55: ĐẠI HÔN, CÁI HÔN ĐẦU TIÊN
Editor: Luna Huang
Hách Liên Giác im lặng không lên tiếng, nếu như là thưòng lui tới, Thanh Chỉ Diên như vậy ôm bản thân, lại thả mềm tiếng nói, hắn nhất định sẽ hưng phấn đến phát điên. Nhưng bây giờ, hắn lại không cao hứng nổi.
Tiểu nha đầu này lại dám làm trò mặt của hắn đối tiểu tử thối tốt như vậy, hừ, hắn mới không thể cứ tính như thế.
Nghe một chút nàng vừa nói những lời này, không biết còn tưởng rằng tên tiểu tử kia là thân nhân của nàng. Nàng cũng chưa từng dùng ôn nhu như vậy để nói với hắn, cái tiểu tử thúi kia toán chơi cái gì?
Thanh Chỉ Diên nháy mắt một cái, trong lòng là vừa bực mình vừa buồn cười. Gia hỏa này cư nhiên sẽăn dấm? Hắn sẽ tức giận đại biểu lưu ý mình, chỉ bất quá, tên ăn dấm khó cóđược này một khi phát hỏa, nàng muốn trấn an cũng không dễ dàng như vậy.
Nhẹ nhàng bỏ rơi cánh tay của Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên thả mềm thanh âm, kéo dài âm điệu nói: “Gia. . . Không ăn giấm nữa được không? Hắn bất quá chỉ là hài tử, ngươi cư nhiên cùng hài tử tính toán?”
Hách Liên Giác híp mắt lại, hài tử cái gì, mới không phải hài tử gì, một tiếng gọi nữ nhân là mỹ muội muội, có thể là hài tử sao? Hắn vừa nhìn cái tiểu tử thúi kia thì không phải làđồ chơi gì tốt rồi, miệng ba hoa, càng xem càng không vừa mắt.
“Ăn dấm? Cái gì, cái gì ăn dấm?” Hách Liên Giác căng thẳng mặt, hắn mới không có, hắn làm sao sẽăn dấm của tên tiểu tử thúi?
Chỉ bất quá, hắn trong lòng trái lại đột nhiên mà bắt đầu đả cổ. Thời gian tiểu tử thúi kia gọi Diên nhi là mỹ muội muội, nàng cười rất xán lạn a. Chẳng lẽ nói nàng thích cái loại nam nhân miệng ba hoa này?
Trong lòng không khỏi căng thẳng, đời này hắn cũng không làm được như vậy.
“Diên nhi thích tên tiểu tử kia?” Hách Liên Giác không nhịn được đã mở miệng. Hắn sợ mất đi nàng, rất sợ hãi nàng sẽ không thích người như mình vậy.
Tính tình lãnh đạm của hắn không chỉ không có thân nhân gì, cũng rất ít đối người nào tốt. Chỉ khi nào để hắn nhận định, vậy hắn vậy hắn liền sẽ không buông tay.
Thanh Chỉ Diên gật đầu, “Hài tử còn nhỏ rất chọc người thích.”
Sắc mặt của Hách Liên Giác càng thêm khó coi, nắm tay nắm chặt, sắc mặt đen kịt, rất dọa người.
“Bất quá, ta chỉ thích hắn nhưđệđệ của mình vậy.” Thanh Chỉ Diên cười híp mắt.
Nàng không đểý thân thể cứng ngắc của Hách Liên Giác, phủng đầu của hắn, từ từđến gần rồi, hai người càng dựa càng gần, khí tức đan vào với nhau, khí tức quanh mình trong nháy mắt như lửa nóng lên.
Mắt Hách Liên Giác không nháy một cái nhìn chằm chằm Thanh Chỉ Diên đối diện, thần sắc trên mặt có chút cổ quái, tiểu nha đầu này tại sao phải chăm chú nhìn chằm chằm hắn như vậy? Rồi đột nhiên trong lúc đó, hơi thở của hắn cư nhiên bắt đầu bất ổn, đây là chuyện chưa từng có.
Trong lúc cấp thiết, Hách Liên Giác vội vàng nỗ lực ổn định tâm tình của mình, cũng không biết vì sao, chỉ cần vừa tiếp xúc ánh mắt có chút nóng của Thanh Chỉ Diên, khí tức của hắn bắt đầu bất ổn.
“Diên nhi?” Hách Liên Giác một trận miệng khô lưỡi khô, đâu còn nhớ rõ mình đang tức giận nha.
Hai tay phủng đầu của Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dán lên môi của hắn. Tốc độ rất nhanh, coi như chuồn chuồn lướt nước, nhất dính tức thối. Đỏmặt, nàng ôm lấy cánh tay của hắn, dựa vào đầu vai hắn, nhẹ giọng nói: “Cái này ngươi sẽ không tức giận chứ, gia. . . ”
Hách Liên Giác căn bản không có nghe thấy Thanh Chỉ Diên đang nói cái gì, lúc này, trong đầu óc hắn cũng chỉ còn lại có hình ảnh vừa rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của Thanh Chỉ Diên đỏửng, đôi môi thanh lãnh nhu nhuận, ngọt ngào ngây ngô tư vị mỹ hảo.
Hết thảy tất cả hoàn mỹ như vậy, tràn đầy lực lượng mị hoặc, có thểđể hắn hận không thể phẩm thưởng lần nữa thì không được.
Cúi đầu nhìn đôi môi hơi đỏ sẫm, Hách Liên Giác không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Chỉ là dính dính mỹ hảo như vậy, không biết làm sâu sắc xuống phía dưới sẽ là ngọt như thế nào?
Hít sâu vài lần, lúc này Hách Liên Giác mới thong thả tâm tình của mình. Hắn là sớm đã thành không thể chờđợi, nhưng hắn không muốn để tiểu nha đầu này sợ hãi. Hắn phải từ từđến, chậm rãi đem nàng kéo đến bên cạnh mình, vững vàng ôm lấy nàng, để cho mình trở thành người trọng yếu nhất trong đời nàng.
“Diên nhi, ta không thích tên tiểu tử kia.” Hách Liên Giác lạnh lùng nói. Bất kể như thế nào hắn đều chắc là sẽ không để tên tiểu tử kia tiếp cận nàng, thế nào cũng không được.
Thanh Chỉ Diên khẽ cười hai tiếng, nam nhân này nga, dưới loại tình huống này lại còn có thể nhớđến chuyện ăn dấm chua, lường trước ngoài hắn ra sợ rằng cũng không có người nào có thể làm được. Bất quá, nàng thích, nam nhân này đặc biệt, là nam nhân độc nhất vô nhị thuộc về nàng.
Hắn càng là báđạo đại biểu cho hắn càng lưu ý bản thân.
“Đời này, ngươi cũng chỉ có thể có một nữ nhân là ta.” Thanh âm của Thanh Chỉ Diên thanh lãnh. Cả người đột nhiên mờảo, có thểđể Hách Liên Giác đều cảm giác được, có chút bất an.
Hắn nắm chặt tay nàng, đem nàng thật chặt ôm vào trong ngực. “Ta chỉ sẽ có một nữ nhân là nàng.”
Thanh Chỉ Diên lạc lạc lạc nở nụ cười, “Ngươi đáp ứng ta rồi, nếu như tương lai ngươi dám đổi ý, ta nhất định sẽ ly khai ngươi. Cho đến lúc đó, ngươi cũng sẽ không tìm được ta, vĩnh viễn mất đi ta.”
Hách Liên Giác nặng nề gật đầu, “Ta chỉ cần nàng.” Hắn ở trong lòng nói, đời này hắn cũng chỉ yêu một mình nầng, chỉ cưng chìu một mình nàng, chỉ thích một mình nàng.
Hắn có thể cảm thụđược bất an trong lòng nàng, không vội, hắn sẽ từ từđể cho nàng thả lỏng, để lòng của nàng an định lại, trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất.
“Ta xem Thiên Ly là đệđệ, thời gian thấy hắn, ta hình như thấy được bản thân. Hắn vẫn chỉ là hài tử, không cha không mẹ, bị buộc tiến nhập ổ sơn tặc, đáng thương nha.”
Kỳ thực, đổi lại là những người khác, có thể Thanh Chỉ Diên cũng sẽ không có thiện tâm như vậy. Nhưng Thiên Ly này bất đồng, nhãn thần của hắn giảo hoạt cùng mình quá mức tương tự. Thời gian thấy hắn, nàng như thấy được chính mình, rất muốn giúp hắn một chút.
Đương niên cũng là bởi vì không ai giúp mình, lúc này Thanh Chỉ Diên nàng mới chết. Hiện tại nàng có năng lựcm nàng liền muốn phải giúp Thiên Ly.
“Hảo.” Hách Liên Giác đáp ứng một tiếng, đơn giản là không muốn nhìn thấy tâm tình Thanh Chỉ Diên chút trầm thấp. Hắn biết, nàng là từ trên người của Thiên Ly thấy được cái bóng của mình. Chỉ nếu như vậy có thể cho hắn hài lòng, hắn liền cái gìđều sẽđồng ý.
Chỉ bất quá, tuy rằng đáp ứng để Thanh Chỉ Diên cứu tên tiểu tử kia, lại không có nghĩa là hắn sẽđể hai người bọn họ tiếp xúc quá nhiều. Xem ra, hắn phải nghĩ chút biện pháp mới được.
“Ngươi thật tốt.” Thanh Chỉ Diên cười cười toe tóe. Đểở trong lòng nga, vì nàng thậm chí ngay cảăn dấm đều ném sau đầu, đây muốn nàng làm sao có thể không đem hắn đểở trong lòng?
“Diên nhi, gọi Giác.” Hách Liên Giác báđạo phủng mặt của nàng, nóng bỏng nhìn môi của nàng.
“Giác!” Thanh Chỉ Diên mở miệng cười mở miệng cười.
Lòng của Hách Liên Giác tràn đầy cảm động, nàng là nữ nhân đầu tiên gọi tên mình, cũng sẽ là duy nhất, “Diên nhi…”
“Giác!”
Hai người nóng bỏng đối diện, thật lâu cũng không dời đường nhìn.
(Luna: Hai người nhay qua nhay lại tội nghiệp ta)
Đoàn người Thanh Chỉ Diên về tới trong thành, Hách Liên Giác vốn không muốn làm cho Thiên Ly ở tại thái sư, nhưng Thiên Ly lại quấn quít lấy Thanh Chỉ Diên không tha, mở to hai mắt nhìn ủy khuất nhìn nàng, có thểđế nàng lập tức liền mềm lòng cốýđưa hắn lưu lại.

Tâm tình Hách Liên Giác không tốt, lại cũng không muốn bởi vì Thiên Ly tên tiểu tử thúi này mà cùng Thanh Chỉ Diên nháo mâu thuẫn. Bất quá, hắn cũng sẽ không để tên tiểu tử thúi này dán sát vào nữ nhân của hắn. Thủy Vân hai người cũng sớm đã tiếp nhận hắn, tự nhiên là sẽ không nhìn Thiên Ly quấn quít lấy Thanh Chỉ Diên quá gần.
Chớp mắt một cái ba ngày liền đi qua, ngày hôm nay đó là ngày thành thân của Hách Liên Giác cùng Thanh Chỉ Diên.
Sáng sớm Thanh Chỉ Diên liền bị người gọi dậy, mơ mơ màng màng rửa mặt chải đầu, hoá trang, thay y phục. Lão phu nhân tự mình chủ trì tất cả, nhìn Thanh Chỉ Diên vẫn còn trong mơ hồ, lão phu nhân kéo lại tay nàng, cảm khái nói: “Diên nhi, xin lỗi, đều là lời của tổ mẫu. Nếu như không phải là tổ mẫu mấy năm nay quá mức ngu muội, cũng sẽ không cho ngươi chịu khổ nhiều như vậy.”
“Tổ mẫu không nên nói như vậy, cùng ngươi không quan hệ, đây không phải là lỗi của ngươi.” Thanh Chỉ Diên cuối cùng là thanh tỉnh một ít. Ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân, phát hiện nàng hôm nay ăn mặc phá lệ tinh thần.
Màu đỏ vui mừng chữ thọ to trên áo, áo khoác thanh sắc, trên mặt còn nhàn nhạt son phấn, thoạt nhìn so với thưòng lui tới tinh thần tốt rất nhiều.
Kỳ thực, mấy năm nay lão phu nhân trôi qua thật không phải là quá tốt. Nàng một mình trốn ở phật đường không gặp người, cũng là bởi vì vô pháp thừa thụ tang tử. Nàng vẫn luôn cho rằng là bản thân đối vói đại nhi tử quan tâm quáít lúc này mới xảy ra bi kịch.
Động lòng người như vậy, luôn luôn thương yêu tiểu nhi tử nhiều hơn chút. Nhưng chỉ có phần này để lão phu nhân thời thời khắc khắc thừa thụ nội tâm dằn vặt, vô pháp tha thứ bản thân.
Thanh Chỉ Diên đứng lên, ôm lấy cánh tay của lão phu nhân, “Tổ mẫu, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, chuyện này cùng ngươi không quan hệ. Về phần chuyện của cha nương, đều đi qua đã lâu như vậy, ngươi nghìn vạn lần không nên để trong lòng. Tổ phụ lớn tuổi, còn cần tổ mẫu ngươi chiếu cố.”
Lão phu nhân mơ hồ nhíu mày một cái, thở dài một cái, nếu như không phải là bởi vì thái sư, nàng mới sẽ không từ phật đường đi ra. Mà bây giờ, nàng lo lắng thêm một người, đó chính là Thanh Chỉ Diên.
Nàng run rẩy giơ tay lên, sờ lên mặt mày của Thanh Chỉ Diên, “Diên nhi, ánh mắt của ngươi rất giống cha ngươi, rất giống, rất giống.”
Thanh Chỉ Diên cười nháy mắt vài cái, “Tổ mẫu, vậy sau này thời gian ngươi nghĩđến cha liền phái người thông báo cho ta một tiếng, Diên nhi trở lại thăm ngươi một chút.”
Lão phu nhân vui mừng gật đầu, “Diên nhi, vương phủ này không thể so nhà người bình thường, gả qua đó, ngươi nhất định phải cẩn thận mọi chuyện. Thời gian cùng Ninh vương chung đụng nhất định phải nghĩ nhiều một chút, mọi việc nhịn một chút, không có gì không qua được. Có chuyện gì nhất định phải trở về nói cho tổ phụ cùng tổ mẫu, chúng ta sẽ vì ngươi làm chủ.”
Thanh Chỉ Diên cảm động không thôi ôm lấy cổ của lão phu nhân, nghĩ thầm, cũng không biết có phải hay không là trước kia mình quá mức xui xẻo. Nếu như lão phu nhân có thể sớm từ phật đường đi ra, tin tưởng nàng cũng sẽ không chết thê lương như vậy.
Hai tổ tôn ôm nhau một lúc lâu, thẳng đến bị người giục, lão phu nhân lúc này mới thả Thanh Chỉ Diên.
“Được rồi, được rồi, sau này có thời gian tổ tôn chúng ta lại nói chuyện phiếm. Thời gian không còn sớm, nhanh lên chuện bịđi.” Lão phu nhân sợ mình trì hoãn giờ lành, vội vàng buông Thanh Chỉ Diên ra, ra gian phòng.
Giờ lành rất nhanh thìđến, đội ngũđón dâu của vương phủđãđến thái sư phủ. Nghe nói Hách Liên Giác tự mình đến đón dâu, tâm tình của Thanh Chỉ Diên rất tốt.
Hoàng tộc đón dâu, bình thường đều sẽ không đích thân nghênh thú, nhưng Hách Liên Giác lại làm như vậy, rõ ràng chính là làm cho nàng xem, đơn giản chính là muốn để cho nàng biết, hắn có bao nhiêu lưu ý mình.
Được hỉ nương đưa ra khỏi thái sư phủ, Thanh Chỉ Diên lặng lẽ nhấc hồng khăn lên nhìn về phía Hách Liên Giác một thân cẩm phục hồng sắc, cưỡi Dạ Ngọc.
Hôm nay Hách Liên Giác đặc biệt câu người, một thân cẩm phục đại hồng sắc có thể dùng cả người hắn so với bình thường ấm áp một ít. Trên đầu tử kim quan dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trong lúc giở tay nhấc chân đều lãnh tuấn, mà khi tầm mắt của hắn phóng đến trên người của Thanh Chỉ Diên, nhãn thần lại ấm áp rất nhiều.
Đương nhiên, phần ấm áp này cũng chỉ nhằm vào một mình Thanh Chỉ Diên, những người khác đã có thể không có biện pháp hưởng thụ phần mỹ hảo này rồi.
Thanh Chỉ Diên rũ mi mắt xuống, nghĩ hai người cứ như vậy thành thân rồi, cảm giác rất không chân thực.
Thẳng đến lên kiệu hoa, nàng vẫn là cảm thấy có chút bừng tỉnh. Nàng cảm giác đây hết thảy đều tới quá nhanh, coi như trong nháy mắt đãđến ngày thành thân một dạng.
Trong mơ hồ, nàng có một loại cảm giác không thực tế, rất phiêu hốt.
Nhìn táo đang cầm trong tay, Thanh Chỉ Diên kéo kéo khóe miệng, bỗng nhiên liền nghĩđến bản thân từ nãy đến giờ cũng chưa từng ăn cái gì. Nghĩ cảm thấy dạ dày có chút thu thống, không khỏi ở trong lòng oán Hách Liên Giác, đều do hắn, là hắn để cho mình chịu phần tội này.
Đại hôn của Ninh vương hấp dẫn người toàn thành đến quan khán, khi thấy đội ngũđón dâu sau trăm dặm hồng trang, người toàn thành đều có chút ngẩn người.
Ngũ tiểu thư của thái sư phủ này không phải là không được sủng ái sao, không phải là rất không được thái sư yếu thích sao. Vậy những thứđồ cưới này là từđâu tới?
Trăm dặm hồng trang này, vừa nhìn thì có hơn một trăm người nâng. Hơn nữa, nhìn vài thứ kia một cái, cái nào không phải là trân phẩm?
Chẳng lẽ nói là vì mặt mũi của Ninh vương lúc này mới chuẩn bịđồ cưới phong phú như vậy?
Nhưng thái sư có ngu như vậy sao? Ninh vương căn bản cũng không đãi kiến Thanh Chỉ Diên, hắn nỗ lực nhiều như vậy, cóít gì nha.
Người của toàn thành đều đán nói lão thái sư hồđồ, choáng váng, nhưng lại có ai biết, những thứđồ cưới này cha mẹ của Thanh Chỉ Diên cũng sớm đã vì nàng chuẩn bị xong?
Thái sư phủ cách Ninh vương phủ cóđoạn, bởi vì mã xa xóc nảy, thời gian kéo dài, Thanh Chỉ Diên mơ mơ màng màng đã ngủ.
Không biết qua bao lâu, Thanh Chỉ Diên đột nhiên cảm thấy cỗ kiệu mãnh liệt chấn động một cái. Nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, vén lên hồng khăn, một mắt liền nhìn thấy bàn tay to quen thuộc.
Tâm thần không tự kìm hãm được trầm tĩnh lại, Thanh Chỉ Diên buông khăn xuống, đem tay của mình bỏ vào trên bàn tay to kia, tùy ý hắn nắm chặt.
Theo dẫn dắt của bàn tay to kia, Thanh Chỉ Diên hạ cỗ kiệu. Hương vị quen thuộc dũng mãnh vào chóp mũi, khẩn trương trong nháy mắt tiêu thất, trong lòng coi như trong lúc bất chợt đã bị cái gì lắp đầy một dạng, phồng tăng, rất thoải mái.
Hành động trong lúc đó, Thanh Chỉ Diên đột nhiên người được một vịđạo kỳ dị, Không giống với hương vị lúc trước trên người Hách Liên Giác, vịđạo cổ kỳ dị tuy rằng rất nhạt cũng không thể gạt được mũi quỷ này của nàng.
Nhíu mày một cái, nàng hít một hơi thật sâu. Sai nha, mùi này thật quen thuộc nha.
Đúng lúc này, Thanh Chỉ Diên đột nhiên cảm thụđược Hách Liên Giác bên người cước bộ hư lung lay một chút, như có chút phiêu hốt. Nàng không khỏi nghĩ tới vết thương trên người hắn, chẳng lẽ nói vết thương của hắn còn chưa lành sao?
Vốn có buông lỏng giờ tâm lại thắt chặt, nàng vội vàng đưa tay đến mạch môn của Hách Liên Giác.
Ai biết, bàn tay to kia rồi đột nhiên đổi hoa, lần thứ hai lao lao bắt được tay của Thanh Chỉ Diên, dùng sức nắm. Như nói, lúc này nàng lại còn quấy rối?
Thanh Chỉ Diên tức giận ở trong lòng hừ một tiếng, khi nàng ăn no không có chuyện gì, cũng không có việc gì muốn cho bắt mạch người sao? Nếu như không phải là lo lắng vết thương trên người hắn, nàng mới lười tâm thần này.
Bất quá, cẩn thận cảm thụ một chút, nàng phát hiện đi lại của Hách Liên Giác khôi phục bình thường, coi như trước nàng cảm giác được tất cả sai một dạng.
Thanh Chỉ Diên tùng tâm thần, nghĩ thầm, có thể là do nàng khẩn tưởng thái quá rồi. Hơn nữa tên kia cũng không phải một người chịu thua thiệt.
Khó khăn chịu đựng qua một loạt lễ nghi, ngay thời gian Thanh Chỉ Diên cho là mình sắp hôn mê, rốt cục nghe đưa vào động phòng mấy chữ này rồi.
Kế tiếp lại là bước đi, đã Ninh vương phủ lớn bực nào to lớn Thanh Chỉ Diên cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cuối cùng vẫn là có chút thở dài, Ninh vương phủ này tại sao phải lớn như vậy chứ, khi dễ người có phải không?
Không biết có phải hay không là có người nghe thấy được nội tâm của nàng kêu rên, trong lúc bất chợt, cả người nàng liền được người bế lên. Cảm thụđược ôm ấp quen thuộc, khí tức quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị hồng khăn che khuất không khỏi giương lên nụ cười sáng lạn.
Tay nhỏ bé lặng lẽ chọc ngực của Hách Liên Giác, người dán đến bên tai của hắn, “Biểu hiện hôm nay không sai a, ta rất hài lòng.”

Hách Liên Giác giải khai áo khoác trên người, trực tiếp đãđem Thanh Chỉ Diên bọc lại, sau đó bước nhanh hơn hướng phía tân phòng vọt tới.
Cảđám người theo bọn họ không khỏi đều có chút há hốc mồm, đặc biệt một số người của Ninh vương phủ, đây vẫn là Ninh vương lãnh khốc vô tình của bọn hắn sao? Hắn cư nhiên sẽ chủđộng khoác áo choàng? Còn có, hắn chạy thế nào nhanh như vậy? Là lo lắng Vương phi bị lanh sao?
Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong lòng đều cảm thấy Ninh vương chớ không phải làđầu có vấn đề chứ? Hay là nói Ninh vương thật là thích Ninh vương phi, nên đặc biệt sủng ái nàng?
Càng nghĩ, mọi người càng phát cảm thấy chắc là cái sau, bằng không, lấy tính tình lạnh như băng của Ninh vương, làm sao có thểđối với một nữ nhân để bụng như vậy?
Trong nháy mắt, địa vị của Thanh Chỉ Diên trong lòng người của Ninh vương phủ leo lên một địa vị rất cao. Đây chính là người Ninh vương thích a, bọn họ có thể không nịnh bợ sao?
Tốc độ của Hách Liên Giác rất nhanh, bất quá ngắn ngủn một hồi liền mang theo Thanh Chỉ Diên về tới tân phòng.
Đem Thanh Chỉ Diên đặt ở trên giường lớn, hắn bắt được hai tay của nàng bao vây trong bàn tay to của mình, vận dụng nội lực làm ấm tay nàng. “Lạnh không?”
“Hoàn hảo, chỉ là có chút đói bụng.” Thanh Chỉ Diên nói là lời nói thật, bất kể là bên trong kiệu hay làởởđại sảnh đều không lạnh. Hồi trên đường đến tân phòng lạidđược Hách Liên Giác ôm trong lòng, hiện tại được hắn dùng nội công giữâm tay, nàng là thật không có lạnh. Chỉ bất quá, nàng là sắp đói đến hôn mê rồi.
Hách Liên Giác cả kinh, “Làm sao sẽ bịđói?”
“Sáng sớm công việc bề bộn như vậy, làm sao có thời gian ăn cái gì?” Thanh Chỉ Diên tức giận hừ.
” Người đến, chuẩn bị chút thứăn mang vào.” Hách Liên Giác cấp thiết đứng dậy, lạnh giọng phân phó.
“Vâng, Vương gia.” Ngoài cửa lập tức liền có người đáp ứng một tiếng.
Lúc này, hỉ nương mới chạy vội tiến đến, lúc đứng vững liên tiếp thở hổn hển. Nhưng nàng lại không thể chuyện gì cũng không làm, đỡ thắt lưng, nàng lớn tiếng: “Vương gia, ngươi, ngươi có thể vén khăn rồi.”
Hách Liên Giác không vui quét hỉ nương kia một mắt, chạy chậm như vậy, rùa đen bò sao? Còn có, đến một câu hỉ khánh cũng không nói sao?
Càng nhìn, trong lòng hắn thì càng không hài lòng. Đây chính là hôn lễ của hắn cùng Thanh Chỉ Diên, hắn tự nhiên là không muốn để cho nàng có bất kỳ tiếc nuối.
Bị Hách Liên Giác lãnh trừng mắt, bắp chân của hỉ nương quất thẳng tới rút a. Lau mồ hôi một cái, suýt tý nữa khóc lên. Trời thương a, này thật không trách nàng chạy chậm a, là chủ tử ngươi chạy quá nhanh a. Còn có a, thật không phải là nàng không muốn nói a, bị ngươi lãnh trừng mắt, lời nói đầy bụng của nàng phun không ra.
Hừ một tiếng, Hách Liên Giác nắm lên hỉ xứng nâng khăn lên, nhìn tiểu mỹ nhân kiều diễm như hoa, hắn một lần có chút thất thần.
“Diên nhi, nàng là của ta.” Nửa ngày, lúc này hắn mới tìm thanh âm của mình về.
Thanh Chỉ Diên xệ mặt xuống, chọc vào lồng ngực của Hách Liên Giác, “Sai rồi, ngươi là của ta mới đúng.”
Hách Liên Giác ngoắc ngoắc khóe miệng, bắt được ngón tay của Thanh Chỉ Diên, đầu đột nhiên rũ xuống, nhẹ nhàng cắn cắn, “Chỉ có nàng mới dám nói như vậy.”
Trước mắt Thanh Chỉ Diên một thân phục đại hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn một tia đỏửng xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, hai mắt thật to hơi híp.
Che giấu vẻ kinh diễm trong mắt, Hách Liên Giác giơ lên bàn tay theo bản năng liền muốn vuốt tóc của nàng, sờ một cái mới phát hiện nàng lại còn mang theo đầu quan.
Bàn tay to một trảo, đem đầu quan vứt lên trên giường, hắn đau lòng giang hai tay ra ôm lấy cổ của Thanh Chỉ Diên, “Mệt không?”
Thanh Chỉ Diên quệt mồm gật đầu, “Còn không phải sao? Cái thứ này thật là nặng a, áp đến ta sắp thở không nổi rồi.”
“Khổ cực Diên nhi rồi.” Một lúc lâu, Hách Liên Giác mới rụt tay về, “Diên nhi, ta đi ra ngoài chào hỏi một chút, rất nhanh thì trở về.”
“A?” Thanh Chỉ Diên cả kinh, lập tức nhảy dựng lên, thẳng xua tay, “Không vội, không vội, ngươi từ từ bận, không vội a.” Nàng vội vàng thúc Hách Liên Giác đi ra ngoài.
Hách Liên Giác kinh ngạc quay đầu lại quét vẻ mặt cấp bách của tiểu nhân nhi, tâm trạng hồ nghi, đây chuyện gì xảy ra, trong hồ lô của Diên nhi thuốc gì? Thế nào hình dạng rất muốn rất muốn đuổi hắn đi?
Ngẫm lại không được quả, Hách Liên Giác chỉ có thể tạm thời tạm thời hồ nghi tư tự này, đến tiền viện chiêu đãi khách.
Sau khi Hách Liên Giác rời khỏi, Thanh Chỉ Diên lập tức gọi Thủy Vân hai tới, bản thân ăn một chút đồ liền bình lui mọi người, ngẩng đầu nhìn Thủy Vân, “Thủy Vân, sự tình làm thế nào rồi?”
Vừa nghe Thanh Chỉ Diên hỏi, Thủy Vân liền không nhịn được che miệng nở nụ cười, “Tiểu thư. Hết thảy đều vô cùng thuận lợi, Chu Thư Khải kia cùng một con con ruồi thối một dạng, nhìn thấy máu, nào cóđạo lý không nhìn chằm chằm? Mười nữ nhân tất cảđều tiến phủ rồi, nghe nói Chu phủ cả ngày nháo đằng như tuồng một dạng.”
Kéo cằm, Thanh Chỉ Diên uống một ngụm uống trà, tiếu lệ trên gò má tràn đầy, “Làm sao bây giờ? Bọn họ liền sẽ nói ta rất ghê tởm, âm hiểm hung ác rồi.”
Thủy Duyệt nhìn tiểu thư nhà mình cố làm ra vẻ, không khỏi che miệng nở nụ cười, “Tiểu thư, ngươi chớ giả bộ, một chút cũng không giống.”
Thanh Chỉ Diên ngồi thẳng thân thể, ngáp một cái, sờ sờ mặt, nháy mắt một cái, “Không giống sao, ta còn tưởng rằng rất giống. Là hai nha đầu các ngươi, cái gì không vào được mắt của ngươi.”
Thủy Vân cười nói: “Tiểu thư, chiêu này của ngươi rất hay a, ta nghĩ, nhị phu nhân bên kia nhận được tin tức rất nhanh có hành động. Tiểu thư, ngươi tĩnh tâm đợi đi.”
“Được rồi, nhiều năm như vậy cũng chờ rồi, cũng bất tại hồ mấy ngày. Ta mệt mỏi, Thủy Vân, ta muốn tắm rửa.”
“Tốt, tiểu thư.” Thủy Vân đáp ứng một tiếng lúc liền Thanh Chỉ Diên đến phòng tắm sát vách.
Hầu hạ Thanh Chỉ Diên tắm rửa xong, lau khô tóc của nàng, hầu hạ nàng lên giường, Thủy Vân hai nha đầu lúc này mới ra gian phòng, đến ngoài cửa chờ Hách Liên Giác đến.
Hách Liên Giác đã khuya mới về, một thân mùi rượu, hiển nhiên uống không ít. Thấy Thủy Vân hai người đứng ở ngoài cửa, hắn có chút kinh ngạc nói: “Vương phi đâu?”
Hai nha đầu này không phải là rất được cưng chìu sao, làm sao sẽđứng ở ngoài cửa? Hắn biết đến, Diên nhi nha đầu kia phân minh chính làđem hai người bọn họ trở thành người trong nhà rồi.
Thủy Vân cung kính đáp: “Vương phi đã nghỉ ngơi.”
Hách Liên Giác có chút há hốc mồm, nửa ngày mới hoàn hồn. Lúng túng kéo kéo khóe miệng, phất tay ý bảo Thủy Vân hai người xuống phía dưới, chính hắn đẩy cửa ra đi vào.
Trước đi phòng tắm tắm rửa một phen, thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, Hách Liên Giác lúc này mới đi trở về tân phòng.
Đến bên giường ngồi xuống, nhìn Thanh Chỉ Diên sớm đã ngủ, Hách Liên Giác không khỏi lộ ra gương mặt khổ qua. Nghĩđến không có người nam nhân nào thành thân sẽ một mình trông phòng như vậy? Càng không có tân nương tử nào như Thanh Chỉ Diên cư nhiên tự mình ngủ trước.
Giơ bàn tay to lên, dọc theo mặt của Thanh Chỉ Diên từ từ lướt qua, sắc mặt của Hách Liên Giác nhu hòa vài phần, “Đêm nay tạm tha nàng rồi, chờ nàng toàn tâm thả lỏng…nàng cũng trốn không thoát nữa.”

Khóe miệng nhất câu, hắn trút ngoại bào, vén chăn lên nằm xuống.
Trong hốt hoảng, Thanh Chỉ Diên coi như cảm giác được có khí tức nam tính mãnh liệt ép tới gần. Trong lòng nàng rùng mình, vội vàng mở mắt. Thấy khuôn mặt lãnh tuấn quen thuộc, lúc này mới trầm tĩnh lại.
Bất quá, khi thấy rõ hắn nằm ở bên cạnh mình, tâm lập tức khởi, “Ngươi…”
“Ta là phu quân của nàng.” Hách Liên Giác cắt đứt lời Thanh Chỉ Diên chưa nói xong, tiểu nha đầu này, thế nào còn là một bộ dáng dấp không biết rõ trạng huống?
“Ngươi…” Thanh Chỉ Diên không nhịn được nuốt nuốt nước miếng một cái, nàng, nàng là suýt tý nữa quên mất. Nhưng nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý tiếp thu nha, tiến triển này coi như nhanh chút đi?
Nhưng trong mắt của người nam nhân trước mắt kia toát ra hỏa quang nói cho nàng biết, hắn có cần, hắn rất muốn đêm động phòng hoa chúc này.
“Ta, ta rất mệt a.” Thanh Chỉ Diên vội vàng nhắm hai mắt lại, cả người rụt một cái sáng một bên, khẩn trương đến hô hấp đều gấp gáp.
Nhìn mí mắt của Thanh Chỉ Diên cấp tốc chớp động, hô hấp không bình thường. Sắc mặt của Hách Liên Giác không khỏi đen đen. Thế nào, hắn hãy cùng mãnh hổ dã thú một dạng để cho nàng sợ hãi sao?
Híp mắt lại, cánh tay dài của Hách Liên Giác ôm hông của Thanh Chỉ Diên, không đểý nàng giãy giụa đem nàng đến trong ngực của mình. “Trước uống rượu giao bôi.”
Đỡ Thanh Chỉ Diên ngồi dậy, Hách Liên Giác mang ly rượu trên bàn nhỏ bên giường đưa cho nàng, chính hắn cũng cầm một ly trong tay, vòng qua cánh tay của nàng, bình tĩnh nhìn nàng, “Uống đi?”
Thanh Chỉ Diên gật đầu, ngửa đầu, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch. Cấp thiết đem ly trả về trong tay của Hách Liên Giác, cả người nàng nhảy lên bên trong giường, ôm chăn che lại thân thể. “Thật mệt a, ta ngủ.”
Khóe mắt của Hách Liên Giác giật mình, tiểu nha đầu này, còn có thể làm chút chuyện càng làm cho hắn vô ngôn sao? Hắn cũng không phải con mãnh thú và dòng nước lũ gì, tránh xa như vậy làm cái gì?
Không dối gạt hừ một tiếng, đem ly rượu cất xong, hắn kéo chăn cả người liền trợt vào trong chăn. Cánh tay dài tựđộng tự phát ôm lấy eo của Thanh Chỉ Diên, đem nàng lôi trong ngực của mình, “Ngủđi.” Hắn là rất muốn nàng, nhưng hắn cũng không muốn nàng sợ hãi. Chờ một chút đi, nước chảy thành sông mới là hay nhất.
Thanh Chỉ Diên vốn đang giùng giằng không khỏi kinh ngạc nháy mắt mấy cái, nam nhân này ý gì, ngủ? Hắn, hắn lẽ nào cái gì cũng không làm?
Thân thể cứng ngắc trong ngực của hắn, Thanh Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn, không có buồn ngủ chút nào. Bởi vì nàng Bởi vì nàng không xác định Hách Liên Giác nói có phải thật vậy hay không, hắn thực sự dựđịnh cái gì cũng không làm?
Vừa nãy nàng rõ ràng cảm nhận được nội tâm hắn nồng nặc muốn **, nam nhân này thật có thể nhịn được?
Bàn tay to của Hách Liên Giác trong chăn hướng về phía bộ vịêm dịu của tiểu nhân nhi động một cái mãnh liệt, “Ngủ.”
Thanh Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn, suýt tý nữa rơi luôn ra ngoài. Nam nhân này cư nhiên, lại dám đánh cái mông của nàng?
Nàng vội vàng nhắm hai mắt lại, không dám cóý kiến gì nhiều hơn nữa. Vạn nhất chọc gia hỏa này, hắn thực sự phách vương ngạnh thượng cung, vậy cũng xong?
Cảm thụđược hô hấp của Thanh Chỉ Diên từ từ bằng phẳng, lúc này Hách Liên Giác mới lúc này mới theo chậm lại tâm tình. Nha đầu này cũng quá dằn vặt người, lẽ nào nàng không biết tỉnh của nàng đối với mình có mê hoặc lớn bực nào sao?
Ôm sát hông của nàng, Hách Liên Giác cũng theo nhắm hai mắt lại.
Buổi tối này, Thanh Chỉ Diên ngủđó là một hương vị ngọt ngào a. Bên người có một hỏa hoạn lô miễn phí, có thể sánh bằng một mình nàng ngủ sinh ra ấm áp.
Vì càng thêm gần kề lửa nóng, nàng tựa như bạch tuộc vậy, nỗ lực đem bản thân gần kề lửa kia, hận không thểđãđem lửa kia tiến trong cơ thể của mình không được.
Đáng thương Hách Liên Giác, toàn bộ buổi tối chưa từng ngủ, cả người bị Thanh Chỉ Diên vôý thức cửđộng trêu chọc đại hỏa trong lòng, muốn động thủ, vừa nhìn nữ nhân kia đang ngủ say, nơi nào nỡ động nàng?
Mặt nhăn, Hách Liên Giác nhẹ nhàng thả Thanh Chỉ Diên, hoả tốc đứng dậy hướng phòng tắm sát vách, tắm nước lạnh.
Cái đêm động phòng hoa chúc cho người ca ngợi này cứ như vậy qua trong vài lần tắm nước lạnh của Hách Liên Giác.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, Thanh Chỉ Diên phát hiện Hách Liên Giác bên người đã không thấy. Đưa tay sờ một cái, phát hiện chăn vẫn còn ấm, không tự kìm hãm được gợi lên khóe miệng.
” Thủy Vân!”
“Tiểu thư, ngươi đã tỉnh chưa?” Thủy Vân vội vàng cùng Thủy Duyệt hai người cùng đi trong phòng.
Thanh Chỉ Diên phủ thêm y phục ngồi dậy, “Vương gia đâu?”
“Vương gia đi cưỡi ngựa rồi, phân phó nô tỳ không nên đánh thức tiểu thư, cho ngươi ngủ nhiều một chút.” Thủy Vân một bên hầu hạ Thanh Chỉ Diên một bên nhẹ giọng đáp.
“Ngày hôm nay có chuyện gì không?”
“Đợi một chút phải tiến cung kiến lễ, Vương gia phân phó, hắn đợi một chút sẽ trở lại cùng tiểu thư ngươi một đạo tiến cung. Nha, sai, hiện tại phải gọi Vương phi mới đúng.” Lúc này Thủy Vân mới nhớ tới tiếng xưng hô này, bản thân gọi tiểu thư thành thói quen, đột nhiên đổi giọng còn thật là không được tự nhiên.
Thanh Chỉ Diên đối với lần này cũng không phải quáđểý, mặc y phục xong, sau khi rửa mặt, Hách Liên Giác liền đi đến.
Ngửi vịđạo nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ trên người hắn, Thanh Chỉ Diên biết, hắn là mới vừa đi tắm qua. “Đã trở về?”
Hách Liên Giác gật đầu, theo bản năng liền bàn tay to sờ sờđầu của nàng, “Đói bụng sao?”
“Đã sớm đói bụng, không phải làđang đợi ngươi sao, ngươi sáng sớm chạy đi đâu?” Thanh Chỉ Diên nghe Thủy Vân nói hắn đi cưỡi ngựa, nhưng trong lòng lại không cho rằng như vậy. Hắn cưỡi ngựa đãđủ tốt rồi, căn bản cũng không có cần phải mỗi ngày đi cưỡi ngựa.
Nam nhân này, nhất định là làm chuyện gì không muốn để cho nàng biết, mới mượn cớ người cưỡi ngựa mà thôi.
“Cưỡi ngựa.” Hách Liên Giác mắt không hồng tim không đập mạnh nói, xoay người, hắn nhìn về phía Thủy Vân, “Chuẩn bịđồăn sáng.”
Thủy Vân len lén ngắm Thanh Chỉ Diên một mắt, lúc này mới kéo Thủy Duyệt đi ra ngoài.
Thanh Chỉ Diên híp mắt lại, “Nói, ngươi rốt cuộc làđi làm cái gì?” Lẽ nào gia hỏa này ở trong vương phủẩn dấu nữ nhân gì, nên sáng sớm chạy tới hống nữ nhân? Bằng không, hắn tại sao phải gạt mình?
Hách Liên Giác bị khẩu khí hung ba ba của Thanh Chỉ Diên làm cho lại càng hoảng sợ, hoàn hồn vừa nhìn, nàng hoành mi thụ mục, coi như mẫu báo tửđã phát điên, “Làm sao vậy?”
Thanh Chỉ Diên một trận bực mình, gia hỏa này chọc nàng nhất phó bất tri giác? Tức giận trừng hắn một mắt, nàng cũng không lên tiếng, xoay người rời đi đến gian ngoài, chờăn cơm.
Nàng rốt cuộc thấy rõ ràng, nàng còn chưa phải sẽđối với Hách Liên Giác nam nhân này có cái gì mong đợi. Để chính hắn suy nghĩ, coi như là suy nghĩ nát óc sợ rằng đều nghĩ không ra mình là thế nào trêu chọc nàng.
Thủy Vân hai người đưa lên đồăn sáng, vừa nhìn khíáp giữa hai người Thanh Chỉ Diên cùng Hách Liên Giác không đúng lắm, các nàng nói cái gì cũng không dám nói nhiều liền thối lui ra khỏi gian phòng.
Đây chính là chuyện của hai người bọn họ, các nàng những nha đầu này còn chưa cần làm loạn, tiết kiệm càng làm càng loạn.
Thanh Chỉ Diên sinh khí muộn, Hách Liên Giác làđầy bụng phiền muộn, hắn căn bản không biết mình làđịa phương nào đắc tội với nàng. Muốn mở miệng hỏi, lại không biết nói gì.
Nhất thời bực mình, Hách Liên Giác cũng đơn giản bất kể, an tâm ăn cái gì. Hắn nghĩ thầm, nữ nhân này tức giận có thểđược bao lâu, không phải là một trận thôi sao.
Ăn điểm tâm qua đi, hai người liền một đạo tiến cung.
Dọc theo đường đi, Thanh Chỉ Diên đều làđối với Hách Liên Giác hờ hững, tự mình hướng phía đại môn Ninh cửa vương phủ bước, căn bản sẽ không quản Hách Liên Giác phía sau cách đó không xa thả ra áp suất thấp.
Đến trước mã xam Hách Liên Giác mi bước nhanh tiến lênm kéo lại tay của Thanh Chỉ Diênm một tay kia khoác lên hông của nàngm kéo nàng lên xe ngựa.
Vừa tiến vào mã xam Hách Liên Giác liền đem nàng ôm trong lòng. Hắn quả thực cũng nhanh muốn nổi điên, hắn căn bản vô pháp chịu được loại cảm giác bị nàng coi thường này, đây quả thực so với đi tìm chết còn khó chịu hơn a.
“Diên nhi, nàng rất không ngoan.”

Thanh Chỉ Diên nhíu mày, tức giận hừ, một đấm bay đi. “Xem ta là cái gì, sủng vật sao, còn không ngoan? Ta xem ngươi mới ngoan, ngươi một chút đều bất tại hồ ta, chuyện gìđều gạt ta, cái gìđều không nói cho ta. Ngươi hồn đạm, ngươi hồn đạm.”
Hách Liên Giác giờ mới hiểu được Thanh Chỉ Diên rốt cuộc là khí cái gì, nguyên lai là trách hắn chuyện gạt nàng sáng sớm đi nơi nào.
Nhưng này muốn hắn nói như thế nào đây? Có một số việc căn bản không có biện pháp nói, có lẽ nói, việc này hắn căn bản cũng không muốn muốn nói cho cho nàng.
“Đừng tức giận.” Hách Liên Giác có chút cứng rắn mở miệng dụ dỗ tiểu nhân nhi dáng vẻ bệ vệ phách lối trong lòng. Hắn nghĩ thầm, mình là không phải là quá cưng chìu nàng, tính tình này càng lúc càng lớn.
Thảo nào có người nói nữ nhân xấu đều là do được cưng chìu mà thành, lúc này vừa nhìn, không phải là như vậy sao.
Bất quá, hắn cam tâm chịu xấu tính của nàng, bởi vì xấu tính này cũng chỉ có hắn mới có thể phẩm thường, cái này cũng thuộc về một mình hắn.
Hắn cam tâm tình nguyện cưng chìu nàng, cho dù làđem nàng cưng chìu lên trời, thì tính sao? Nữ nhân của Ninh vương hắn, nên đường hoàng như vậy, nhiệt tình không bị cản trở, sáng lạn mắt người.
“Sáng sớm ta tiến cung một chuyến, gặp ngũ hoàng tử.”
“Ân?” Thanh Chỉ Diên bình tĩnh lại, nàng hồ nghi đánh giá nam nhân vẻ mặt nhìn như nghiêm nghị. Lời hắn nói có thể tin sao? Bọn họ hiện tại không phải sắp vào cung, hắn vì sao còn phải làm điều thừa tiến cung đi gặp ngũ hoàng tử?
Rất cổ quái a, không thích hợp, vô cùng không thích hợp a, “Ngươi tìm ngũ hoàng tử làm cái gìđấy?”
“Nàng ngày hôm nay phải tiến cùng.” Trên mặt của Hách Liên Giác nổi lên một thần sắc không được tự nhiên, chần chờ chỉ chốc lát lại nói: “Ngày hôm nay hoàng hậu sẽ ra mặt.”
Thanh Chỉ Diên ngẩn ra một chút, hoàng hậu sẽ ra mặt? Không phải nói thân thể hoàng hậu bất hảo, trên cơ bản ở tẩm cung của mình địa phương nào đều không đi sao. Hôm nay sẽ ra mặt, đây làý gì, lẽ nào chính là vì nàng?
Nhìn gương mặt Hách Liên Giác không được tự nhiên như vậy, Thanh Chỉ Diên đột nhiên suy nghĩ minh bạch. Nam nhân này là lo lắng nàng vào cung bị người khi dễ, mới tìm ngũ hoàng tử, mời hoàng hậu đứng ra.
Tuy rằng hoàng hậu thật lâu không ra mặt, thế nhưng, nàng chung quy là hoàng hậu a, có nàng ở, lường trước cũng không dám có bao nhiêu người ở trước mặt nàng để khi phụ mình.
Trách không được hắn sáng sớm liền đi xuất môn, trách không được sau khi hắn trở về mượn cớđi cưỡi ngựa. Trách không được hắn tình nguyện để nàng tức giận cũng không nói ra, nguyên lai, hắn chỉ là muốn yên lặng vì nàng chuẩn bị hảo tất cả.
Trong lòng cảm động, Thanh Chỉ Diên cảm thấy ngượng ngùng. Nhân gia vì nàng sáng sớm bận việc, nàng ngược lại, không cảm kích cư nhiên chính ở chỗ này sinh khi nhân gia.
Khóe miệng giật nhẹ lúng túng, Thanh Chỉ Diên bắt được tay của Hách Liên Giác, đưa ra một ngón trỏ không ngừng vẽ lòng bàn tay của hắn. “Ngươi… Sinh khí sao?”
Hách Liên Giác bắt được đầu ngón tay của nàng, trong lòng không khỏi bốc lên một ngọn lửa. Hôm qua một cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc trong nháy mắt leo lên trong lòng. Không tự kìm hãm được liếm liếm môi, ánh mắt của hắn phiêu khởi nhè nhẹ nổi lửa.
Tiểu nha đầu này, căn bản là một ma nhân tinh a.
“Thật tức giận sao?” Nhìn thấy Hách Liên Giác bắt được tay của mình, Thanh Chỉ Diên trở tay kéo tay hắn, hướng về phía lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng hôn lên, “Được rồi, là ta không tốt, ta không nên loạn tức giận. Bất quá, ai cho ngươi sáng sớm liền chạy mất dạng, lại không phải đi cưỡi ngựa. Ai, ai cho ngươi gạt ta?”
Hách Liên Giác có chút im lặng ôm lấy khóe môi, còn có nữ nhân vô lương nào so được với nàng sao? Đây rốt cuộc làđang nói xin lỗi hay làđang lên án?
Nghe miệng nhỏ liên tục nói, Hách Liên Giác không thể kiềm được. Giữ lại nữ nhân đang liên tục nói lung tung, gục đầu, tinh chuẩn vồ lấy đôi môi ôn nhuận.
Mỹ hảo không có gì sánh kịp, ngọt ngào, từ bên môi trợt nhập trong miệng, như là mật ong, lại thích tự thanh như táo, mang theo trong veo nhè nhẹ.
Hắn không tự kìm hãm được sâu hơn xuống phía dưới, y theo bản năng của mình mài chuyển nhu niệp, một lần, hắn hận không thểđem nàng trực tiếp nuốt vào vào bụng.
Hồi lâu sau, cảm giác được tiểu nhân nhi trong ngực hô hấp bắt đầu dồn dập, lúc này hắn mới không nỡ buông nàng ra. Giơ tay lên sờ lên đôi môi sưng đỏ, hắn ám tiếng nói: “Nếu không ngoan ta liền trừng phạt nàng.”
Trên mặt vẫn còn hỏa thiêu, trong nháy mắt nóng lên. Nàng tự nhiên biết cái nghiêm phạt này là cái gì rồi, ôm môi, hai con mắt to tích lưu lưu chuyển, nhưng chính là không nhìn Hách Liên Giác bên kia.
Khi dễ người a, hắn, hắn tại sao có thểăn vụng? Nàng, nàng còn chưa chuẩn bị tốt. Chỉ bất quá, tư vị này coi như cũng chẳng phải tất sao, rất ngọt, rất, rất… Rất tình cảm mãnh liệt a.
Đời trước tuy rằng có bạn trai, nhưng bởi vì nàng là một người rất truyền thống, không có gì ngoài dắt tay, cũng chỉ có vài lần hôn môi như chuồn chuồn lướt nước vậy.
Nàng chưa từng nếm thử va chạm kích thích kịch liệt như cùng Hách Liên Giác vậy, đây đối với nàng mà nói chính là một thể nghiệm hoàn toàn mới.
Nhìn mắt to của Thanh Chỉ Diên trong lòng như chuột nhỏ một dạng chuyển, Hách Liên Giác không thể kiềm được nở nụ cười.
Đánh xe chính là thiếp thân thị vệ của Hách Liên Giác Diệu Tinh, nghe được trong xe truyền tới tiếng cười vui sướng, thân thể hắn run lên, suýt tý nữa từ trên xe té xuống. Này… Tiếng cười kia là của Vương gia lãnh tuấn bọn hắn sao? Quá quái rồi, Lãnh vương khi nào sẽcười? Không, không thể nào đâu?
Tâm thần loạn một cái, mã xa cư nhiên mà bắt đầu loan trên đường cái.
Hách Liên Giác ôm Thanh Chỉ Diên, hừ lạnh một tiếng.
Diệu Tinh lập tức hồi thần, vội vàng lôi kéo dây cương, có thểđể mã xa bình thường. Giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, ở trong lòng hắn cảm khái nghĩ, vẫn là Lãnh vương như vậy tương đối bình thường a.
Còn không phải sao hắn có khuynh hướng tự ngược, điều này thật sự là bởi vì Lãnh vương biết cười vậy còn là Lãnh vương sao?
Trong nháy mắt Diệu Tinh lăng loạn trong gió, ma lực của Vương phi thật là lớn a.
Vào cung, Hách Liên Giác cùng Thanh Chỉ Diên đến bái tạ hoàng thượng. Tuy rằng rất không định gặp Thanh Chỉ Diên, nhưng hoàng thượng vẫn là cho yến, để hai người ở lại trong cung dùng qua bữa mới hồi ohủ.
Từ chỗ của hoàng thượng rơi khỏi, Hách Liên Giác đối với Thanh Chỉ Diên nói: “Nàng đi thỉnh an hoàng hậu trước, quay đầu lại ta đến đón nangf.”
Thanh Chỉ Diên gật đầu, tuy rằng nàng là rất không nhịn được những lễ nghi này, nhưng có một số việc nhất định phải làm, nàng cũng không làm gìđược.
Sau khi cùng Hách Liên Giác tách ra, Thanh Chỉ Diên liền dưới sự hướng dẫn của tiểu thái giám, mang theo Thủy Vân đi tẩm cung của hoàng hậu.
Vừa mới đến cửa cung, nhất đạo nhân ảnh vọt ra, kéo lại tay nàng, “Chỉ Diên muội muội, nga, sai, ta hiện tại phải gọi ngươi một tiếng tẩu tử rồi.” Hách Liên Minh Nguyệt nhìn Thanh Chỉ Diên, một trận bỡn cợt cười, hai con mắt cười cũng nhanh chỉ còn lại một đường chỉ.
—— đề lời nói ngoài ——
Ăn dấm a, ngươi ăn dấm. Mỗ nữđắc ý thiêu mi.
Không có, không có, ta mới không có. Mỗ Vương gia nghiêm trang phản bác.
Ngươi có, ngươi có, ngươi chính là có. Mỗ nữ cực lực lên án.
Cái kia, cái kia… Mỗ Vương gia của khóe miệng run lên.
Ngươi có!
Mỗ Vương gia ôm lấy thắt lưng của mỗ nữ, có thì có, gia không sợ nhận!
Ăn dấm sợ gì? Gia ghen tị, gia ăn ăn dấm của một mình nàng!
Mỗ nữ cười trộm, chờ chính là ngươi những lời này a. Sau này có nhược điểm của ngươi rồi!
Mỗ Vương gia ngưng, hắn lại trúng chiêu?
Nhìn trời!
Chú: Đám cưới có mộc hữu? Rống rống, thân môn nhớ kỹđến xem nha, ha ha ha…

Bình Luận (0)
Comment