Bất Ái Kỷ

Chương 12

(Quá khứ)

Đi bộ trên đường phố, cũng không tìm được một nơi để nương tựa.

Người đi đường dần thưa thớt, ánh đèn từ những ngôi nhà cao tầng như vì sao nhấp nháy, màn được kéo lên.

Phía sau có người gọi tên tôi. “Nhân Nhân, cậu thế nào lại không ở trường, hại tôi tìm cậu nửa ngày.”

Tôi biết đó là Mạnh Đình.

“Tôi không đi học.” Hắn chạy xe dọc lề đường. Tôi từ từ trả lời, không quay đầu cũng không muốn chạy, bởi vì đã hết khí lực để chạy.

“Giày cậu đâu? Nhân Nhân?”

“Lên xe đi, Nhân Nhân.”

“Không muốn.” Tôi lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Mạnh Đình phanh xe lại, đuổi kịp phía sau, giữ lấy bả vai tôi, kéo tôi vào vòng tay hắn: “Nhân Nhân sao vậy? Ai bắt nạt cậu?”

Tôi cố gắng tránh vòng tay kia, tay hắn đặt ở thắt lưng tôi, càng tránh càng chặt. Tôi chỉ cao đến cằm hắn, bị hắn ôm ấp, má không khỏi chạm vào vai hắn.

“Đây là em trai tôi.” Mạnh mẽ ôm tôi trên đường phố, Mạnh Đình không quan tâm đến ánh mắt quỷ dị của người đi đường.

Áo của hắn rất mềm.

Hắn nhỏ giọng bên tai tôi. “Cậu muốn sao, Nhân Nhân?”

Hai cánh tay ôm tôi không ngừng khiến tôi run rẩy. Hắn dùng sức ôm tôi khiến tôi không thể trốn tránh, cơ hồ không còn tránh nữa, cũng không còn khí lực để tránh.

Có thể cảm giác được, nhiệt độ bên dưới áo khoác, ấm áp nhưng bá đạo. Ngược lại là tôi đang gắng thu lấy nhiệt độ của hắn.

“Nếu như không đi theo tôi, tôi sẽ hôn cậu ở đây.”

Tôi nâng mắt lên, có điểm mê man nhìn hắn. Hắn như đang uy hiếp, đôi môi tiến lại gần.

Hắn đẩy được tôi lên xe, ánh đèn phía xa sáng chói khắp đường phố.

“Đưa tôi đi đâu?”

“Dù sao Nhân Nhân cũng không có nơi để đi.” Mạnh Đình không nặng không nhẹ nói.

Là một câu lạc bộ, đại khái cũng là địa phương cao cấp, người ra vào đều quần áo kiêu ngạo, duy chỉ có tôi một thân đồng phục học sinh, còn mất một chiếc giày.

Mạnh Đình nắm tay tôi, kéo vào một gian phòng, một tay liền đẩy tôi về phía trước.

Tôi không kịp đề phòng, ngã vào ghế sô pha.

Là Đỗ Cơ, cùng Trần Minh Viễn.

Biết tránh không thoát nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, bọn họ bắt được tay tôi, vòng đến sau lưng trói lại.

Tôi nhắm chặt mắt, không chạy trốn được thì chỉ có thể chịu đựng. Bọn họ ác ý bóp lấy tay tôi, tôi cắn môi, cố làm mình mất đi cảm giác.

Bọn họ nhìn biểu lộ của tôi, như thấy cái gì buồn cười, liền cười to.

Tôi không dám nháy động ánh mắt, chỉ sợ không cẩn thận khiến lệ trào ra, chọc bọn họ cười nhạo.

Trần Minh Viễn đưa tôi một bình thuốc xổ lạnh. “Đi, ngoan ngoãn rửa sạch mình đi.”

Tôi cầm bình thuốc, bị đẩy đến phòng vệ sinh.

Bật vòi nước, tôi từ từ ngồi xổm xuống, lòng bàn tay cầm thuốc như cầm ác mộng vô tận.

Nghe thấy Mạnh Đình ở bên ngoài gõ cửa, gọi tôi. “Nhân Nhân, thế nào? Mau ra đây! Nếu không ra tôi đá cửa!”

Cửa liền bị đá ra, tôi vẫn lộn xộn trong góc, Mạnh Đình đưa tay kéo tôi. “Cậu ngồi một góc ở đây làm gì? Lâu như thế, Nhân Nhân.”

Hắn cho là tôi khóc, trên mặt tôi một giọt lệ cũng không có.

Cố gắng không nhìn tới gương mặt của mình trong gương, cánh tay trói ở sau lưng, nằm trên bồn rửa mặt.

Thời khắc miệng bình thuốc đâm vào cơ thể, dịch cũng chảy vào, vũ nhục và tàn nhẫn. Nhưng bọn họ không chịu buông tay. “Nhân Nhân gần đây thật không ngoan, nên trừng phạt một cái.”

Đau bụng làm tôi vô thức trốn tránh, thân thể ở trên bồn lạnh như băng, tôi phát lạnh cả người. Tôi cắn miệng liều chết chịu đựng cảm giác muốn bài tiết, bị Đỗ Cơ kéo đầu lên đối diện với gương. “Cầu xin chúng tôi, làm ra dáng vẻ cầu xin chúng tôi.”

Tôi siết chặt nắm tay, rồi lại siết chặt nắm tay.

Hắn nhìn vào gương. “Nếu mạnh miệng, thì sẽ phải nếm hương vị không tốt nha.”

Hắn nâng mặt tôi, khiến tôi nhìn thấy Trần Minh Viễn từ phía sau tiến vào. Nơi kia bị đột ngột khuếch trương đau đớn làm tôi co người lại. Hắn nhanh chóng đẩy vào sâu bên trong huyệt khẩu.

Lúc được thả ra, tôi trượt dài xuống đất, bất luận thế nào, tay bị trói ở sau lưng, không cách nào gỡ xuống khiến tôi không chịu nổi. Thân thể không ức chế được run rẩy, trước mặt bọn họ, trên sàn lạnh lẽo mà co rúm người lại, một thân đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng không cách nào nhẫn nại được mà khóc thút thít.

Đỗ Cơ lật người tôi lại, đế giày đè lên bụng tôi, đạp nhẹ một cái. “Cầu xin tôi, Nhân Nhân, không cầu xin chúng tôi liền để cậu như vậy ở đây.”

“Cầu xin cậu… cầu xin các cậu… bỏ qua cho tôi, cầu xin hãy bỏ qua cho tôi…” Tôi nói không ra hơi, răng cũng lập cập va vào nhau.

Bị ôm đến bàn bida, bọn họ quyết định thứ tự bằng xúc xắc.

Người cuối cùng là Mạnh Đình. Tôi đã rất đau rất đau, không biết làm sao có thể chịu được một lần xâm nhập nữa.

“Mở tay của tôi đi, Mạnh Đình, cầu xin cậu.”

Mạnh Đình quỳ bên thân thể tôi, nói: “Nhẫn nại một chút, Nhân Nhân, một lát liền có cảm giác.”

Tôi cắn môi, chịu đựng cảm giác va chạm đau lớn. Hắn từ phía sau kéo sợi dây thừng trên cổ tay tôi. Cảm giác đau đớn đó, ngoài tôi ra thì không ai biết được.

“Tôi có thể đi được chưa?”

Sau khi chìm đắm trong cảm giác vui chơi thoả mãn, không ai ngó ngàng đến tôi nữa.

Tôi mặc quần áo tử tế, cũng vẫn chỉ còn một chiếc giày, từ KTV huyên náo đẩy cửa rời đi.

Bóng đêm lạnh lẽo tối đen.

Đèn đường chiếu lên cái bóng của mình. Tôi phải đi, đi tìm chiếc giày còn lại.
Bình Luận (0)
Comment