Bất Ái Kỷ

Chương 18

(Quá khứ)

Trên đường từ nhà hàng trở về, Mạnh Đình không nói một lời.

Cũng không nhìn tôi, từ trong phòng ăn liền gắt gao nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi lên xe.

“Nhân Nhân…”

Thấy tôi ngoan ngoãn ở phía sau theo vào phòng, hắn muốn nói lại thôi. Xoay người nhìn tôi một hồi, mới nhẹ nhàng nâng cằm của tôi, chạm tay lên gò má hơi sưng của tôi.

“Đau không?”

Tôi né một chút, không dám lên tiếng.

Mạnh Đình tựa hồ thở dài, có chút sa sút *** thần ngã người vào sô pha. “Nhân Nhân, cậu luôn chọc tôi tức giận.”

“Đem thuốc lá của tôi lại đây, ở túi áo khoác.”

Tôi chần chờ một chút, đến bên giá áo cạnh cửa lấy hộp thuốc lá ra, nhìn nhìn sắc mặt hắn, đành phải ngây ngốc rút ra một điếu đưa đến bên môi hắn.

Tôi bộ dáng vừa vụng về vừa kích động, ngược lại khiến hắn bật cười. Hắn châm thuốc lá, bỗng nhiên kéo tôi ôm vào trong ngực, đem đầu của tôi vùi trong ngực hắn. Tư thế như vậy làm tôi thập phần không được tự nhiên, hắn lại một bên hút thuốc, một bên khẽ vuốt lưng của tôi.

Tôi có ý giãy dụa, vẫn bị hắn giữ nguyên tư thế.

Tay hắn tới tới lui lui, vừa cố chấp vừa nhẹ nhàng, một lần lại một lần vuốt ve.

“Đừng cứng ngắc như vậy, Nhân Nhân.”

Đại sảnh chỉ mở một ngọn đèn trên mặt đất, hắn hôn tai tôi, nhẹ nhàng nói.

Hắn ôm tôi đến phòng tắm, xả nước đầy bồn tắm, liền đến cởi quần áo tôi.

Tôi theo bản năng rất nhanh nắm chặt quần áo mình, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại cười cười, hôn lông mi tôi. “Nhân Nhân giống như một con nai nhỏ nha.” Vẫn cởi áo quần tôi.

Phòng tắm lạnh, tôi chân trần dẫm trên sàn ẩm ướt, không khỏi kiễng mũi chân, vòng tay ôm lấy chính mình. Trong lòng sợ hãi chuyện gì sẽ phát sinh kế tiếp, lại sợ chính mình làm sao không cẩn thận chọc giận hắn.

“Đây là chuyện gì? Ai khi dễ cậu, Nhân Nhân?” Hắn đột nhiên chú ý người tôi đầy vết xanh tím. Không chỉ có xương sườn, sau thắt lưng, cũng vẫn còn đau đau. Mạnh Đình nhẹ tay ấn đến, tôi liền đau đến co rụt lại.

Hắn đem tôi xem qua một vòng. “Thật đáng thương, bất quá… Nhân Nhân mang theo vết thương thật mê người.” Hắn ôm lấy tôi, đặt vào trong bồn tắm lớn, chính mình cũng cởi quần áo.

Tôi nhìn tay hắn, ấn đến công tắc đèn.

“Mạnh Đình…” Thanh âm của tôi mang theo kinh hoàng.

Hắn vẫn tắt đèn, chính mình cũng bước vào bồn tắm lớn, ở trong bóng tối đụng đến tôi, kéo vào trong ngực.

“Đừng sợ, Nhân Nhân, có tôi đây.” Hắn ôm lấy tôi vẫn đang lạnh lẽo trong nước ấm. “Kỳ thật không có gì phải sợ, Nhân Nhân, tắt đèn trong phòng tắm, kỳ thật không có gì phải sợ.”

Độ ấm của hắn kề sát, tâm trạng tôi chậm rãi thả lỏng. Trong bóng tối thấy không rõ mặt của hắn, chỉ có thanh âm, thì thào mềm mại, cùng bình thường lãnh khốc trêu tức, hoàn toàn là hai người khác nhau. “Không phải sợ, Nhân Nhân… Không phải sợ.”

Tôi bất tri bất giác gối lên vai hắn ngủ. Tất cả mọi thứ, đều giống như một giấc mộng ấm áp không thực.

Thời điểm mở mắt ra, đã là hừng đông. Tôi mạc danh kỳ diệu cảm thấy kinh hoảng, ngồi dậy.

Hơn nửa ngày mới nhớ ra là đang ở đâu.

Giường bông mềm mại. Ánh sang buổi sớm xuyên qua bức màn, giống như mùa xuân, tuyệt không có cảm giác lạnh.

Trong lúc vô ý quay người lại, cái trán đụng phải môi Mạnh Đình, khiến hắn một phen bắt được, sau đó lại ngã xuống giường.

“Không cần, tôi muộn rồi.” Tôi suy yếu chống cự.

Hô hấp của Manh Đình đều ngập tràn hương vị ***, cũng không để ý lời tôi cầu xin, vén áo ngủ của tôi, vùi đầu hôn xung quanh. “Nhân Nhân thật sự muốn về cái chỗ kia làm? Muốn tiền, tôi có thể cho cậu.” Hàm hồ nói xong, quay người tôi lại, một tay cởi quần ngủ.

Tôi biết chạy không khỏi, gắt gao bắt chặt người dưới chăn. Hắn trong lúc xâm nhập các ngón tay lại dừng lại, hỏi tôi. “Nhân Nhân tại sao lại khóc?”

Quay mặt tôi lại, đối diện với tôi. Hắn thân hình khoẻ mạnh trưởng thành ôm tôi nhỏ gầy, tuy rằng chỉ kém một tuổi, tôi lại giống như một đứa con nít phát dục chưa xong.

“Sợ…” Ở dưới bóng ma của hắn, thanh âm của tôi mỏng manh xấu hổ.

Hắn cọ mũi tôi. “Có cái gì phải sợ, cũng không phải lần đầu tiên.” Liền tách chân tôi ra.

Nhưng vẫn đau.

Rốt cuộc chịu đựng đến khi thoả mãn được hắn.

Từ trong ***g ngực hắn rời ra, tôi tìm được quần áo của mình ở trong phòng tắm. “Mạnh Đình…Tôi trở về… Bãi rửa xe…”

“Nhân Nhân… ở lại giúp tôi được không?” Hắn nhanh chóng từ trên giường đứng lên, nắm lấy bả vai tôi.

Hắn dựa gần như vậy, làm tôi không dám mở miệng cự tuyệt, mê man mà chật vật nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn.

“Cậu không phải về bãi rửa xe bẩn thỉu, cứ ở lại chỗ này, mỗi ngày chờ tôi về… Tôi muốn mỗi ngày đều ôm Nhân Nhân ngủ… Còn muốn mỗi ngày ôm Nhân Nhân tắm rửa… Cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cậu, Nhân Nhân.”

Bị hắn nhiệt tình đe doạ, tôi bối rối lắc đầu.

Cái đó và cái tôi muốn hoàn toàn bất đồng.

Tôi nghĩ, bất quá tìm một công việc thích hợp, thuê một gian nhà nhỏ tiện nghi, một mình lẳng lặng sinh sống.

Không phải Mạnh Đình.

Tuy rằng được hắn ôm, có khi có một chút ấm áp.

Không dám nhìn nét vào mắt người kia, sợ hắn thất vọng, ngược lại biến thành cuồng bạo.

Tôi đứng co người trong sự im lặng trước bão, hắn lại giơ tay xoa mặt tôi, nói: “Được rồi, tôi đưa cậu đi. Bất quá, nếu trong tiệm không cho cậu làm, cậu phải theo tôi trở về.”

Tôi kiên trì bảo Mạnh Đình đem xe đỗ ở đầu phố, một mình đi đến tiệm.

“Thực xin lỗi, ngày hôm qua bỏ bê công việc… Về sau không bao giờ… như vậy nữa.” Tôi cố gắng cầu xin, ông chủ bãi rửa xe lại không kiên nhẫn xua tay. “Cậu ở lại đây có ích gì? Tiệm của tôi sẽ không nhận loại người như cậu.”

Tôi đứng ở cửa kìm nén nước mắt. Nếu đi ra cửa, tôi phải đến nơi nào tìm việc đây?

Lại bị người ở phía sau đẩy qua một bên, Mạnh Đình chấp nhất hét lớn, một lát liền đem điện thoại trên bàn đập nát, chỉ vào ông chủ kia nói. “Ném di động ra bên ngoài. Không được báo cảnh sát! Người trong tiệm đánh đệ đệ của tôi, hôm nay bất quá là báo thù mà thôi.”

Ngoài cửa sổ tiếng máy nổ vang, không biết từ khi nào đã tụ tập bảy tám thiếu niên cầm vũ khí.

“Không cần, Mạnh Đình, không cần…” Tôi sợ tới mức không nói ra lời. Mạnh Đình vẫn nắm tay tôi, rời khỏi văn phòng, đem di động của ông chủ một cú đã bay.

Hắn dùng tay che mắt của tôi. “Nhân Nhân không nên nhìn, chúng ta đi trước thôi.”

Ngay cả tai cũng bị hắn che, đem tôi đẩy mạnh vào xe.

—————-

Băng: tôi thấy chương này Mạnh Đình vừa ôn nhu vừa oai đấy chứ, em Nhân mà nghe lời ảnh thì đỡ khổ rồi, em toàn tự ngược mình ╮(╯╰)╭

Hà, Bất Ái Kỷ đã đi được nửa đường rồi ()╭
Bình Luận (0)
Comment