Bất Ái Kỷ

Chương 9

(Hiện tại)

Có người đang khóc, đang trốn, chân bị xích, mặt đường thật cao thật thấp, trên sàn đầy mảnh thuỷ ***.

Tôi rất đau rất đau, nhưng vẫn không tìm thấy máu.

Người đang khóc, có phải là tôi không?

Bốn bề đều là vách tường, mù mịt giống nhau, lấy tay sờ sờ, nơi nào cũng là vách tường, đều là tường, lại rất lạnh lẽo.

Tôi liều chết muốn tỉnh lại, nhưng không thể mở mắt nổi, giấc mộng cứ một mực tiếp tục, một mực thật đáng sợ thật khó khăn. Ác mộng dài như vậy, tôi dường như đã mơ cả một đời.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, có người dùng lực kéo tôi. Thân thể tôi rời khỏi giường, cùng với chăn ngã xuống đất.

“Mạnh Đình…” Tôi nghe thanh âm mình khàn khàn, thì ra đã không còn là mộng.

Phía ngoài ánh sáng chói mắt, tôi mơ hồ hiểu được đây là ban ngày. Đêm qua… đêm qua… lòng tôi chợt nhói đau.

Mạnh Đình bóp cổ tay tôi cơ hồ muốn gãy, kéo lê tôi lảo đảo xuống tận cầu thang. Tôi đưa tay giữ tay hắn, muốn hắn nhẹ nhàng một chút, lại không phát ra âm thanh nào. Bước chân như giẫm trên bông mềm, tôi ngã nhào, là bị hắn đẩy tới trước.

Cũng chân trần, Mạnh Đình đẩy tôi ra ngoài cửa. Cửa mở ra, đóng lại, lại mở ra hai cái.

Trước mắt đều bấp bênh, sương mù trắng xoá, tôi đưa tay vịn một cây đại thụ, cúi người ho khan không ngừng lại được.

Choáng váng nhìn thấy lòng bàn tay đỏ hồng, nhiệt bỏng, đáy lòng tuyệt vọng, trống rỗng.

Lại có người kéo tôi, tôi vô cùng sợ hãi ngẩng đầu, là Thư. Cậu ta cũng không thèm nhìn tôi, lạnh lùng không một lời liền kéo tôi đi.

Tôi muốn nói không muốn, bỏ qua cho tôi đi, tôi đi không nổi… nhưng tôi vẫn một mực ho khan, không tránh thoát được tay của cậu ta.

Cuối cùng ngã ở ngưỡng cửa, không bò dậy nổi, tôi chỉ có khí lực lấy tay đè lại ho khan, lòng bàn tay dính ướt.

Thư thả tay của tôi ra, một mình bước vào cửa.

Trong phòng là một mảnh hỗn độn, đồ đạc bị đập vỡ. Mạnh Đình ngồi ở sô pha hút thuốc, bàn cà phê trước mặt cũng bị lật ngửa.

Thư lạnh lùng nói: “Người yêu cũ của anh trở về, cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc tôi. Chúc mừng anh duyên trước tiếp tục, Mạnh Đình.” Liền cúi người kéo vali dưới đất.

Mạnh Đình hít một hơi thuốc, cúi thấp đầu không nói gì.

Thư Dương không chút do dự kéo vali ra khỏi cửa, hắn cuối cùng đặt điếu thuốc xuống, chạy theo phía sau ôm lấy Thư.

Thư Dương cứng người, giọng bướng bỉnh lạnh lùng: “Buông tay, Mạnh Đình, đừng có dối mình gạt người.”

Hắn không chịu buông tay, ngược lại khẩn trương hơn, hai tay càng giữ chặt, tựa hồ cả đời cũng không muốn rời khỏi. Hắn không nói gì, đáy mắt có tia máu. Thư cuối cùng ánh mắt cũng hồng lên, thanh âm đứt quãng: “Tôi một mực cho là anh yêu tôi… Tôi một mực cho là anh quý trọng tôi…” Quay người ôm chầm thân thể phía sau.

Thị giác thính giác chợt rõ ràng, hai người bên cạnh âu yếm, hai đôi giày đối nhau, nóng bỏng như ở nơi không người.

Tôi đưa tay ra, cố gắng chạm vào bề mặt bức hoạ trước mắt. Như cách một tầng thuỷ ***, tôi là một đứa trẻ ngoài cửa sổ, trộm nhìn thế giới có thể ngắm nhưng hoàn toàn không thể có được.

Tôi nghe Mạnh Đình nói với Thư: “Muốn anh làm sao em mới tin, Thư, muốn anh làm sao?” Thanh âm trầm thấp, khàn khàn thâm tình.

Mạnh Đình của tôi, cùng Mạnh Đình của Thư, thì ra không phải là một người.

Thư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn thật lâu, chợt thả tay, cắn răng nói một câu: “Tôi rốt cuộc là người có đôi mắt không chịu nổi một hạt cát. Buông tay, Mạnh Đình, chẳng lẽ anh muốn tôi đi cùng một người khác tranh sủng?” Hai người đối mắt, Thư đoạt lại vali của mình, xoay người rời đi.

Tôi đã nghĩ nên sớm rời khỏi đây, ngay từ trước đêm qua, nên rời khỏi đây. Hai lần ba lần bị hắn đẩy ra khỏi cửa. Tôi ở trước mặt Mạnh Đình, đã sớm không còn tôn nghiêm, nhưng nỗi lòng đã tàn rách không chịu nỗi, vẫn cứ đớn đau.

Bọn họ nghĩ tôi không biết đau, không hiểu được uất ức, không biết nhục, như một con búp bê gỗ, chỉ biết rơi lệ nhưng sẽ không thương tâm.

Cố gắng đứng dậy, tôi muốn rời khỏi nơi đây.

Mạnh Đình một mực không nhìn tôi, lúc này lại đột nhiên kéo tôi qua, đẩy tới trước mặt Thư. “Thư, nhìn anh, anh căn bản sẽ không vì một món đồ chơi mà để cho em thương tâm nữa.”

Tôi từ từ ngã xuống, phun ra máu, hai tay cũng không che giấu được.
Bình Luận (0)
Comment