Bát Bảo Trang

Chương 93

Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

​Tuy trong lòng Hoa Tịch Uyển biết những chuyện bẩn thỉu giữa hoàng đế và thái tử phi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thương xót, lấy khăn lụa chấm khoé mắt ửng đỏ, buồn bã nói: "Vậy làm phiền Mã công công, thái tử phi đã ra đi, thật là làm người khác đau lòng."

​"Xin vương phi nén bi thương, nếu thái tử phi trên trời có linh thiêng biết ngài đau buồn như thế, thì làm sao an tâm được," Mã công công cũng tỏ ra tiếc nuối, thế nhưng thấy Hoa Tịch Uyển bi thương đến vậy, vẫn cố gắng an ủi mấy câu.

​"Ngươi nói đúng," Hoa Tịch Uyển miễn cưỡng cười cười, "Những ngày này ngươi vất vả nhiều rồi."

​​"Nô tài không dám," Mã công công vẫn rất cung kính, nhưng nội tâm lại thầm kinh hãi, hắn vốn cho là từ nhỏ Hiển vương phi đã được phụ huynh sủng ái, sau khi xuất giá lại được Hiển vương vô cùng săn sóc, chắc hẳn phải là một người tâm tư đơn giản, nào ngờ lời nói và hành động của nàng lại không có nửa điểm bất ổn.

​Quả nhiên, có thể ngồi vững trên cái ghế Hiển vương phi khiến cả vương phủ không có một thiếp thất nữ nhân nào thì làm sao lại không có bản lĩnh được, bất quá là vì sau khi người ngoài nhìn thấy dung mạo của nàng, liền theo bản năng "trông mặt mà bắt hình dong" mà thôi.

Đoan Hoà công chúa vẫn đang im lặng buồn bực ngồi bên cạnh góc phòng, lạnh mặt nhìn thái độ của Mã công công khi nói chuyện cùng Hoa Tịch Uyển, đuôi mày hơi nhíu lại. Nữ quyến trên trắc điện đông như vậy, cũng không chỉ có một mình Hoa Tịch Uyển là thân vương phi, vì sao Mã công lại chỉ đến chào hỏi nàng ta?

Càng suy nghĩ, sắc mặt Đoan Hoà công chúa lại càng khó coi hơn, không kìm lòng được quay đầu liếc nhìn Mẫn Huệ quận chúa ngồi trong góc phòng, bên tóc mai cài một đoá hoa trắng tinh, trong lòng ngầm mưu tính.

Bây giờ hoàng hậu đã bị phế, thái hậu đã qua đời, hậu cung vô chủ, các phi tần khác lại không có con cái, nên cũng lười quản chuyện lục cung. Vì vậy sau khi thái tử phi vừa mất thì một vài cung thị không có đầu óc trong cung lại nổi lên tâm tư, các lời đồn đãi về hậu cung lan truyền không ngừng, thậm chí có người còn dám tung tin vịt là thái tử phi và hoàng thượng dan díu với nhau, khiến cho hoàng đế giận dữ, đánh chết nhiều người.

​Bên này vẫn chưa hạ táng thái tử phi, ở bên kia lời đồn đã bay đầy trời, ngay cả dân chúng cũng bàn tán ồn ào, có người đã lớn mật tưởng tượng về chuyện của hoàng đế và thái tử phi, sau đó rầm rầm rộ rộ viết ra "Thường tư ca", khiến không ít người vỗ tay tán thưởng.

Người của vệ úy tự muốn thu hồi, nhưng lại không tiện ra tay, những tiểu thuyết dung tục như thế này đã có từ lâu, huống chi câu chuyện này không chỉ đề cập đến tình yêu, mà còn có tình tiết trung quân ái quốc, bọn họ lấy lý do gì mà cấm người ta truyền bá truyện chứ, nói quyển sách này ám chỉ hoàng thất sao? Hay là nói nó có ảnh hưởng không tốt?

Đây không phải là không đánh mà khai, giấu đầu lòi đuôi sao?

Có một vài lời đồn không có ai tin, nhưng nếu bị ngăn cấm, sẽ chỉ làm lời đồn này càng lan rộng, thậm chí những người vốn không tin vào nó cũng có thể bị thuyết phục.

​Đáng thương cho danh tiếng cả đời của Khải Long đế, đến lúc tuổi già lại tuột dốc như vậy. Khải Long đế cũng biết mình không thể quang minh chính đại cấm đoán người dân đồn đãi được, cuối cùng ông dứt khoát mặc kệ nó, quay đầu đi cưới trưởng nữ của một chi trong Trương gia vốn nổi danh là thế gia thư hương làm hoàng hậu.

Rất nhanh sau đó trong dân gian lại có lời đồn, khi hoàng đế di phục xuất tuần từng ghé Trương gia, lúc nhìn thấy nữ nhi Trương gia, còn cho rằng là tiên nữ hạ trần, trong lòng chấn động, lúc này liền xin cưới nữ nhi Trương gia làm hoàng hậu.

Về phần vì sao hoàng đế đến Trương gia lại gặp được cô nương của chi khác, cô nương bình thường sao lại có thể xuất hiện trước long nhan dưới tầng tầng lớp lớp thị vệ được, chắc hẳn dân chúng sẽ chẳng quan tâm đến làm gì, nhưng dù sao cũng có không ít người mạnh miệng thề rằng, vị nữ nhi Trương gia này dung mạo khuynh quốc khuynh thành, ngay cả Hiển vương phi cũng kém xa nàng.

Hoa Tịch Uyển vô tội tự dưng bị mọi người đem ra so sánh, sau khi nghe được lời đồn này lại không biết nói gì cho phải, nữ nhi nhà khác có xinh đẹp hay không thì liên quan gì đến nàng chứ?

Hôm nay vừa qua ngày cúng tuần của thái tử phi xong, nàng vốn nghĩ rằng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, kết quả lão hoàng đế lại muốn thành thân, còn đi cưới một cô nương trong chi của nhà mẹ đẻ nhị bá mẫu nữa, chuyện này thật thú vị.

​Nhan sắc của vị khuê nữ Trương gia hai tháng sau sẽ làm hoàng hậu như thế nào Hoa Tịch Uyển chưa từng nhìn thấy, nhưng trước khi xuất giá, nàng từng nghe nhị bá mẫu khen cô nương kia rất xinh đẹp, mấy chuyện khác thì nàng không rõ.

Với tuổi tác hiện tại của Khải Long đế, cũng chẳng còn là loại người thấy mỹ nhân sẽ động lòng nữa, nhưng bây giờ dân chúng cứ đồn rằng hoàng đế lần đầu gặp đã yêu Trương Thanh Nhan, lần thứ hai gặp đã cảm mến, chẳng lẽ là Khải Long đế muốn tẩy trắng tiếng xấu trước kia sao?

​Còn có chuyện gì khiến người khác hiếu kì hơn chuyện nam nhân tôn quý nhất thiên hạ nhất kiến chung tình với một mỹ nữ khuynh thành chứ?

Cho nên mặc kệ hoàng đế có động tâm thật hay không, vì danh tiếng của mình, ông chỉ có thể động tâm.

​Nếu như hoàng đế thực sự dan díu với thái tử phi, thì làm sao ông lại dễ dàng động tâm với người khác như vậy chứ, cho nên việc dan díu này nhất định chỉ là lời đồn nhảm, là có người cố ý bôi nhọ hoàng thượng cùng thái tử phi quá cố.

​Ngay cả người chết cũng không buông tha, đây là chuyện thất đức đến cỡ nào chứ, người như thế nên bị phỉ nhổ khinh thường.

Phần đông dân chúng đều thích ngồi lê đôi mách, với bọn họ mà nói, chân tướng ra sao chẳng hề quan trọng, điều quan trọng là nói cho vui miệng vui tai, vậy là đủ rồi.

​"Yến Bá Ích có thể dồn ép hoàng đế đến nước này, coi như cũng có bản lĩnh," Yến Tấn Khâu tự tiếu phi tiếu xem xong chỗ tư liệu do thủ hạ thu thập được từ trong dân chúng, rồi ném chúng qua một bên, đột nhiên trầm mặt nói: "Nhưng Trương Thanh Nhan là thứ gì chứ, nàng ta có tư cách gì để so với vương phi chứ?"

​Mộc Thông yên lặng cúi đầu.

​"Cốp!"

​Một xấp tư liệu bị ném xuống bên chân hắn, hắn lại cúi người thấp hơn.

​"Nhìn chằm chằm vào Yến Bá Ích cho ta, nếu hắn động thủ, thì chúng ta liền trợ giúp hắn một tay." Yến Tấn Khâu hít sâu một hơi, đứng lên, "Đi đến chỗ vương phi."

Hoa Tịch Uyển không hề biết nam nhân nhà mình vì lời đồn bên ngoài mà lòng dạ hẹp hòi, bởi vì nàng cảm thấy ngay cả bản thân nàng còn chẳng để việc vặt này ở trong lòng, thì Yến Tấn Khâu sẽ càng không quan tâm đến. Cho nên mãi đến khi họ dùng cơm trưa xong, chỉ còn có phu thê hai người trong phòng, lời nói của Yến Tấn Khâu luôn tỏ ra bất mãn với nữ nhi Trương gia, nàng mới nhận thấy không thích hợp.

​Chẳng lẽ là vì trước đây nhà mẹ đẻ nhị bá mẫu từng đắc tội với Yến Tấn Khâu, cho nên hắn vẫn thấy người của Trương gia không vừa mắt, liên luỵ Trương Thanh Nhan của chi bên cũng không lọt nổi mắt xanh của hắn?

​"Làm sao chàng biết Trương cô nương kia không đẹp, chẳng lẽ chàng từng gặp nàng ta rồi sao?" Hoa Tịch Uyển lười biếng tựa vào vai hắn, dùng ánh mắt hoài nghi liếc hắn một cái, "Không thì tại sao chàng lại hiểu biết về nàng ta như thế?" Hoa gia bọn họ và Trương gia là thông gia mà nàng còn không biết cô nương kia như thế nào đâu.

​"Nàng nghĩ đi đâu vậy?" Yến Tấn Khâu bất đắc dĩ cười, "Ta chỉ thấy chi bên của Trương gia thật không thức thời, bất quá chỉ tiến cung làm một hoàng hậu cho có lệ, mà lại không biết xấu hổ so bì với nàng, thật sự coi Hiển vương phủ ta không biết tâm tư này của bọn họ sao?"

​Mặc dù Trương gia có thanh danh mấy trăm năm, thế nhưng bây giờ cũng chỉ còn vài người miễn cưỡng mang vài phần khí khái của tổ tiên thôi, mọi người cũng không mấy quan tâm đến những chi khác, nếu không phải do hoàng đế đã lớn tuổi, thì ngôi vị hoàng hậu này sao có thể đến phiên người nhà bọn họ hưởng?

Huống chi bên trong người của Trương gia và hoàng đế...

Bởi vì không có thế gia chân chính nào là không nhìn thấu thủ đoạn của hoàng đế cả, ai lại cam lòng để khuê nữ nhà mình vào cung làm một bồ tát sống không thể nói năng hành động tuỳ tiện chứ.

​"Tâm tư gì?" Hoa Tịch Uyển nghi ngờ hỏi.

Yến Tấn Khâu lạnh lùng cười, vỗ vỗ lưng nàng, thở dài nói: "Chi bên của nhà mẹ đẻ nhị bá mẫu nhà nàng thật không biết an phận, nàng nghĩ mấy lời đồn đãi so sánh nàng ta với nàng là từ đâu ra chứ?"

Hoa Tịch Uyển lập tức bừng tỉnh: "Nhà bọn họ kéo ta vào việc này để làm gì?"

Yến Tấn Khâu thở dài, rốt cuộc thầm thoả hiệp, một lúc lâu sau mới nói: "Ta vốn không định nói cho nàng biết, là vì lo nàng sẽ suy nghĩ nhiều, bây giờ đến mức này rồi, ta không nói cũng không được."

​Hoa Tịch Uyển thấy nét mặt hắn nghiêm túc, lại ngồi thẳng người, chuẩn bị chăm chú nghe Yến Tấn Khâu kể bí mật của Trương gia.

​"Tuy ngoài mặt Trương gia được nhiều người đọc sách sùng bái, thế nhưng nàng nghĩ lại xem, người của Trương gia thật sự có cao quý như lời đồn bên ngoài không?"

Hoa Tịch Uyển nghĩ đến nhị bá mẫu nhà mình, lại nghĩ đến những câu chuyện vĩ đại về Trương gia qua các triều đại, chợt phát hiện, Trương gia đã nổi danh mấy thập niên qua, nhưng hoàng thất chưa bao giờ "hiềm nghi" Trương gia.

​"Thay vì nói hiện tại Trương gia là một thế gia thư hương nổi danh, chi bằng nói Trương gia chính là con chó trung thành của hoàng thất, bề ngoài bọn họ tỏ ra không màng thế sự, nhưng trên thực tế chính là tai mắt của hoàng đế, không chỉ mượn sức người đọc sách trong thiên hạ, còn giúp hoàng đế nắm giữ không ít cơ mật của các thế gia khác," Yến Tấn Khâu cười nhạt, "Nếu là Trương gia của trăm năm trước, quả thực đáng để người khác tôn sùng, nhưng bây giờ thì..."

​"Sai, nếu thật sự như vậy, khi xưa sao hoàng đế lại cho rằng ta là cô gái xấu xí," Hoa Tịch Uyển lắc đầu nói, " Nhị bá mẫu biết dáng vẻ của ta thế nào mà."

​"Nàng cho rằng chỉ cần là người của Trương gia đều có thể làm việc cho hoàng đế sao?" Yến Tấn Khâu thở dài nói, "Nhị bá mẫu kia của nàng chẳng ưa thích gì nàng, còn ước gì bên ngoài nói xấu nàng nhiều hơn, làm sao lại về nhà mẹ đẻ thanh minh cho nàng được, chỉ sợ lời đồn năm đó, còn có một phần công lao của bà ta nữa." Hắn giải thích rõ với Hoa Tịch Uyển như vậy, với tâm tư như nhị bá mẫu Hoa gia, thì Trương gia sao có thể để bà ta làm những việc cần có đầu óc được?

​Nếu Trương thị không kiêu căng, thì hắn vẫn nể tình nhạc phụ nhạc mẫu, giữ chút thể diện cho bà ta.

​Hoa Tịch Uyển không biết nói gì, lẽ nào nàng còn phải cảm ơn nhị bá mẫu âm thầm giúp đỡ sao?

"May là bà ta đố kỵ với nàng, nếu không ta làm sao có thể cưới nàng được," Yến Tấn Khâu cười nói, "Xem ra ngay cả ông trời cũng đang giúp ta, ông trời nói cho chúng ta biết, chúng ta là trời sinh một đôi."

​Thay vì nói là do thiên ý, còn không bằng nói là do trời xui đất khiến, nếu như năm đó nhị bá mẫu không sinh lòng ganh tỵ, tam bá mẫu không bất mãn với Hầu phủ, mà đại đường tỷ cũng không vì ghen ghét nàng mà nói bóng gió với Mẫn Huệ quận chúa, khiến Mẫn Huệ quận chúa cho là nàng xấu xí, thì nàng và Yến Tấn Khâu cũng sẽ không thể thuận lợi thành thân như thế được.

Hoặc giả phụ mẫu huynh đệ nàng không bảo vệ nàng kĩ như vậy, để nàng tự lực cánh sinh, thì nàng và Yến Tấn Khâu cũng sẽ không thể đi được đến bước này.

Chẳng lẽ thật sự có cái gọi là nhân duyên trời định?

Nàng vốn là người theo chủ nghĩa duy vật, khi xuyên không lại gặp tình huống thế này, thật là có chút mất mặt.

​"Thảo nào sau khi đệ đệ nhị bá mẫu mất, hoàng đế còn đặc biệt ban cho Trương lão gia một tước vị, còn chọn một đứa bé từ chi bên cho họ làm con thừa tự, lúc đó ta còn tưởng rằng là vì cái chết của Trương công tử có liên quan đến thái tử, thật không ngờ còn có chuyện như thế," Hoa Tịch Uyển cảm khái "Ta đã biết là vị kia không có tốt như vậy mà."

​Nghe Hoa Tịch Uyển nhắc tới Trương công tử, mí mắt Yến Tấn Khâu khẽ chuyển động, rồi lại lập tức cười nói: "Quan tâm Trương gia kia có mưu tính gì làm chi, năm đó bọn họ đã lựa chọn con đường đó, thì phải lường trước sẽ có mạo hiểm, Trương công tử tráng niên mất sớm, cũng chỉ có thể trách Trương gia bọn họ chưa đủ tâm tư thôi."

​Hoa Tịch Uyển gãi gãi cằm, trong lòng thầm thở dài, khó trách người trong hoàng thất hay chết sớm, sử dụng não quá độ rất mau già đó!
Bình Luận (0)
Comment