Bất Cẩn Mang Thai Rồi

Chương 16

Chuyển ngữ: DiênRất nhiều người khi nghe tên Trần Gia Minh và Trần Minh đều cảm thán: “Hai anh có duyên thật đấy, tên còn từa tựa nhau.”

Mỗi lần như vậy Trần Minh sẽ chột dạ gãi đầu nhìn về phía Trần Minh.

Trần Gia Minh thì lại cười xán lạn đáp: “Đúng thế, có duyên lắm.”

Bởi vì Trần Gia Minh đến giờ vẫn không biết, hai chữ Trần Minh là từ tên Trần Gia Minh mà ra.

Trước khi vào nhà Trần Gia Minh, Trần Minh chưa thực sự dung nhập vào thế giới loài người.

Lúc bị yêu tộc đuổi đi thì hắn đã nghĩ tới thế giới con người tràn ngập hạnh phúc trong truyền thuyết rồi, hắn cũng muốn đi tìm một tương lai như thế.

Đáng tiếc, con người chưa chắc đã thiện lương hơn yêu quái. Khờ khờ như Trần Minh đã chịu thiệt nhiều lắm, mà chẳng ai giúp hắn, nên hắn nản lòng thoái chí biết về nguyên hình định quay về núi sâu.

Trước khi đi, hắn muốn nhìn lại thế giới thú vị này nên chậm rãi bay lượn qua thành phố, trong lúc vô tình, không thấy nhà cao tầng, cũng chẳng rõ biển người đông nghịt, lọt vào trong mắt là một khu trọ cũ kĩ và vài người trọ lẻ tẻ, nhưng màu xanh nhiều hơn, Trần Minh nhìn cũng vui vẻ.

Cứ thế, hắn dừng lại trên một thân cây tính nghỉ ngơi một chốc.

Vừa chải chuốt bộ lông xong, ngẩng đầu lên thì trông thấy một cậu trai xinh đẹp ló đầu ra từ cửa sổ, hai tay chống trên bệ, vẻ mặt hưởng thụ thanh thản.

Trong quãng thời gian làm người ngắn ngủi trước đó, Trần Minh chỉ mới trông thấy người đẹp như vậy qua một cái gọi là TV, vì thế nên hắn lơ đãng nhìn người nọ rất lâu.

Càng ngắm tâm tình càng vui vẻ, hắn cảm thấy con người tràn đầy nguyên khí như thế rất ít gặp.

Người đối diện lấy ra một cục gạch màu đen, không biết nhìn thấy gì mà chợt cười rất vui vẻ. Một nụ cười ấy đã khiến cho Trần Minh triệt để sa vào.

“Mình phải ở lại.” Trần Minh qua loa mà chân thành đưa ra quyết định này.

Hắn vô thức bay về phía người nọ, đáng tiếc chưa kịp đậu xuống cửa sổ đã bị cậu phất tay đuổi: “Tránh ra tránh ra, quạ đen chết tiệt.”

Trần Minh rất mất mát: Anh không phải quạ đen mà.

Nhưng hắn cũng không buồn lâu, nhanh chóng xây cho mình một chiếc tổ trên cây, chuẩn bị trường kỳ kháng chiến.

Trần Minh nghĩ lại, vẫn nên quan sát thêm đã, lỡ đâu cậu không phải người tốt thì sẽ bay về núi ngay.

Nghĩ là nghĩ thế, lúc thấy người ta tim hắn vẫn đập rộn ràng.

Hắn nghe con người nói, như thế gọi là rung động, là thích.

Hắn phát hiện ban ngày cậu rất ít ở nhà, chỉ có thể nhìn thấy vào buổi tối, tới sáng lại mất hút.

Vì thế nên cứ đến tối là Trần Minh lặng lẽ bay tới cửa sổ nhìn lén, có khi nhìn suốt cả đêm. Hắn nhận ra cứ bảy giờ sáng là có một thứ kêu to, sau đó người nọ sẽ thức dậy.

Hắn cảm thấy thứ nọ kêu thật khó nghe, kém xa mình, nếu có thể dùng giọng hót của mình gọi cậu rời giường thì có lẽ tâm trạng của cậu sẽ càng tốt hơn.

Thế là suốt một thời gian dài, Trần Minh cam tâm tình nguyện làm đồng hồ báo thức cho cậu, mà cái đồ khó nghe kia đã bị cậu vứt xó từ lâu.

Vốn Trần Minh cho là chỉ ngắm buổi tối cũng được rồi, nhưng mà ban ngày hắn vẫn nghĩ đến cậu không ngừng. Sau đó hắn quyết định theo dõi cậu, biết chỗ làm của cậu, vừa khéo ngoài cửa sổ văn phòng cũng có một cái cây nên Trần Minh vui vẻ bắt đầu giai đoạn ngắm vợ 24/24.

Đúng thế, ngắm vợ. Trần Minh nghĩ, nếu cậu có thể vượt qua đợt quan sát của hắn thì hắn sẽ cưới cậu làm vợ.

Người ấy đương nhiên là thuận lợi vượt qua bài kiểm tra của Trần Minh, bởi vì cậu rất hay cười, cũng đối xử tốt với mọi người, chịu khó lại giỏi giang, có trái tim nhân hậu, cho mèo hoang ăn cơm, cũng sẽ vung hạt cho mình ăn.

Mỗi lần phát hiện thêm một ưu điểm của cậu, trong lòng Trần Minh càng thêm vui sướng.

Sau đó cảm giác vui sướng ấy tăng thêm tràn đầy cõi lòng, Trần Minh vẫn không nhịn được mà vui thêm, thế là vui vẻ toát ra ngoài lan tới khắp toàn thân, khiến hắn vừa thoải mái vừa kích động.

Thật ra Trần Minh đã nhiều lần lấy dũng khí đến gõ cửa nhà cậu, còn đặc biệt ra công viên hái một bó hoa tươi đẹp nữa. Nhưng mỗi lần gõ cửa xong nghe tiếng bước chân của cậu càng gần thì tim hắn lại đập mạnh như sét đánh, đến lúc cậu kéo chốt mở cửa thì hắn lại như lâm đại dịch mà biến về nguyên hình hoảng hốt bay đi, chỉ để lại bó hoa trước cửa.

Hắn tự phỉ nhổ mình nhát gan.

Mặc dù thất bại nhiều lần nhưng hắn lại phát hiện thêm một chuyện có thể khiến cậu vui vẻ.

Đó là tặng hoa.

Khi cậu nhận được hoa thì sẽ mỉm cười, ngửi ngửi mùi hương của hoa một chút rồi sẽ cẩn thận cắm hoa vào bình hoa trong phòng.

Điều đó khiến Trần Minh vui như đạt được thành tựu nào đó.

Hắn bắt đầu tặng hoa liên tục cho cậu, đến mức suýt thì bị bảo vệ công viên tóm được.

May mà hắn chạy nhanh.

Nhưng mà sau đó hắn đã hiểu mình không nên hái mấy bông hoa kia, thế là hắn đòi hạt giống ở chỗ bạn rồi khôi phục lại số hoa đã hái trong công viên về như cũ chỉ trong một đêm.

Cũng chính lúc đó thì hồ yêu tới tìm hắn, hi vọng Trần Minh có thể về nhà với hắn.

Trần Minh tất nhiên là từ chối, hồ yêu sau khi nghe chuyện của hắn thì quyết định giúp hắn chút chút.

Đầu tiên là dạy hắn đi tiệm hoa mua những bó hoa được gói đẹp đẽ. Lạ là sau khi cậu nhận được thì lại không vui vẻ mà bắt đầu bối rối.

Sau đó hồ yêu lại dạy thêm rất nhiều quy củ ở nhân gian cho Trần Minh, ví dụ như muốn cưới vợ thì phải có nhà xe linh tinh rất nhiều thứ, nếu không có thì đưa tiền cũng được. Còn phải nghe lời vợ, đúng sai gì kệ, cứ nghe là được. Quan trọng là tuyệt đối không được làm vợ giận.

Trần Minh rất tán thành.

Hồ yêu còn phổ cập tri thức khoa học nhân loại cho Trần Minh, còn cho hắn xem vài cái video chỉ có hai người diễn.

Trần Minh cảm thấy rất thú vị.

Sau đó nữa, yêu tộc triệu tập, hồ yêu chẳng thèm quan tâm, cũng cực lực phản đối Trần Minh trở về tham chiến.

Trần Minh đương nhiên không nỡ xa cậu nhưng đầu óc ngu ngốc của hắn cứ đinh ninh là mình có nghĩa vụ về giúp yêu tộc.

Hồ yêu không khuyên được hắn nên chỉ có thể dặn dò kĩ càng rồi cũng tùy hắn đi.

Trần Minh bắt đầu suy nghĩ về vấn đề gieo giống, hắn chỉ muốn để cậu làm mẹ của con mình.

Nhưng mà cậu có đồng ý sinh con cho hắn không nhỉ?

Trần Minh lâm vào xoắn xuýt, cuối cùng dưới sự cổ vũ của hồ yêu, hắn quyết định đi thử một chút.

Hắn biến thành người đi tới trước nhà cậu, vì cậu không thích hoa nữa nên hắn chẳng dám mang theo.

Trần Minh gõ cửa thật lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân của cậu, thế là chỉ có thể một mực chờ ngoài cửa, chờ lâu quá buồn ngủ nên không chịu được mà ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu thì cậu trở về.

Hắn thuận lợi vào ở trong nhà cậu, mặc dù ban đầu cậu không tình nguyện lắm nhưng sau khi hắn cầu xin thêm thì cậu đã đồng ý sinh con cho hắn.

Người của hắn quả nhiên là tốt nhất.

Trần Minh làm xong tâm nguyện, để lại tiền hồ yêu cho trong nhà cậu, còn theo lời dặn của hồ yêu mà chia ra giấu ở những nơi khác nhau.

Chiến tranh kết thúc, Trần Minh ngựa không dừng vó chạy về.

Cậu mang thai con của hắn, hắn chỉ muốn ôm cậu thật chặt, vĩnh viễn không tách ra nữa.

Trần Minh cúi đầu nhìn cậu đang ngủ say, nét mặt giấu không được yêu thương tràn đầy.

Người trên giường sắc mặt tái nhợt, gầy gò trơ xương, nếp nhăn che khắp mặt nhưng trong mắt Trần Minh đây vẫn là người khiến hắn rung động.

Bàn tay trong tay Trần Minh càng lúc càng lạnh, bấy giờ hắn mới ý thức được cậu đã đi rồi.

Hắn không khóc, cũng không quá tiêu cực, chỉ cùng con gái con rể và cháu trai hoàn tất thủ tục tang lễ cho cậu.

Xử lý xong mọi chuyện, Trần Minh lại quay về dáng vẻ thanh niên hăng hái.

Một năm sau, hắn đi tới một bệnh viện, gặp hồ yêu ở đó.

Hắn hỏi: “Anh cũng tới đón vợ à?”

Hồ yêu trả lời: “Đúng thế, cậu cũng vậy hả?”

“Thật trùng hợp.”

“Thật trùng hợp.”

Xế chiều hôm đó, có hai tiếng khóc nỉ non của trẻ con làm rung động hai trái tim của hai yêu quái đứng chờ ngoài phòng sinh.Hết chương 16
Bình Luận (0)
Comment