Bất Chấp Để Yêu Em

Chương 3

- " Tại sao lại đưa tôi về đây? Sao không đưa tôi về nhà của mình?"_ Cô khó hiểu hỏi lại anh

- " Nhà sao!? Đâu là nhà của em? Là Phó gia đó ư?"

- " Sao anh lại nói thế, bộ không phải sao?"_ Cô đã khó hiểu bây giờ lại càng thêm khó hiểu

- " Cái gia đình giả tạo đó mà em cũng cần sao?"

- " Ý anh là sao?"_ Cô trong lòng lộp bộp nhìn anh, rốt cuộc là anh đã biết cái gì rồi

- " Ở trong cái nhà đó... em chẳng khác nào một người hầu cả, bị đánh, bị mắng mỗi ngày như thế, đã thế lúc còn nhỏ cũng không cho em đến trường nữa, bị đối xử tệ bạc như thế... em vẫn cứ im lặng mà chịu đựng?"_ Anh lớn giọng nói, không hiểu sao khi nhắc đến những việc cô bị đối xử tệ bạc như thế thì anh lại không thể nào kiềm chế được sự phẫn nộ

Cô ngây người nhìn anh, sao anh lại biết được nhiều như thế? Nhưng khoang đã, có một sự việc chắc là anh đã hiểu lầm gì đó rồi:" Mặc dù tôi không được đến trường, nhưng ba tôi cũng đã có mời gia sư về dạy, tôi tuy là học ở nhà nhưng kiến thức không thua ở trường đâu nhé!"

- " Nhưng như vậy thì đã sao, em bị hành hạ còn hơn là người làm trong nhà nữa, không chừng ở trong cái nhà đó, thân phận của em còn thua cả một người hầu nữa đấy, còn Phó lão phu nhân...."

- " Đừng nói nữa!"_ Anh chưa nói hết câu thì cô đã bịt tai lại mà hét lên, cô không muốn nhắc đến những chuyện đó nữa, không muốn chút nào

Tư Đồ Thần đau lòng ôm lấy cô, nhẹ nhàng bảo:" Kỳ Anh, em hãy dọn sang Tư Đồ gia với tôi, tôi sẽ bảo vệ cho em cả đời này, tuyệt đối không để ai bắt nạt em nữa, được không?"

Cô trong lòng rung động, anh là người đầu tiên nói muốn bảo vệ cho cô, kể cả ba cô cũng chưa nói với cô những lời như vậy, cô cảm động, hai hàng lệ tuôn rời, cô tựa vào người anh khóc nức nở...

- " Hãy khóc đi, nhưng tôi hy vọng, qua hôm nay, tôi sẽ không còn nhìn thấy một giọt nước mắt nào của em nữa!"_ Anh ôn nhu vỗ vỗ vào lưng cô

Áo anh vì nước mắt của cô mà đã ướt hết một mảng, nhưng anh không cảm thấy tởm chút nào, ngược lại, anh còn ôm chặt cô hơn

Sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô buông anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh nói:" Có thể cho tôi thêm thời gian không?"

Anh hơi nhíu mày nhìn cô, muốn nghe lí do vì sao cô lại nói vậy, dường như hiểu được ý của anh, cô nói tiếp

- " Tôi muốn trở về để làm một số việc"_ Thật ra thì, cô chính là lo lắng cho ba của mình, sức khỏe ông ấy hiện tại không được tốt cho lắm, cho nên cô muốn trở về...

- " Sau khi xong thì sao?"

- " Sau khi đã xong, tôi sẽ dọn qua đây!"_ Cô nhận ra được sự lo lắng và quan tâm cô trong mắt anh nên cô cũng không từ chối, nhưng là phải chờ sức khỏe của ba cô khá hơn một chút đã...

- " Không được khóc nữa!"_ Anh nhìn cô dặn dò

- " Được, tôi hứa là sẽ không khóc nữa!"_ Cô nở nụ cười nhìn anh

Anh cũng nhìn cô mỉm cười, ôn nhu nói:" Không để họ bắt nạt, hành hạ nữa!"

Cô gật đầu, chắc chắn như đinh đóng cột....

- " Nhưng trước đó, em phải ở lại đây dưỡng thương cho đến khi vết thương lành hẵn!"

- " Thời gian dưỡng thương sẽ không thể ngắn được, nếu như làm vậy thì chắc chắn ba tôi sẽ rất lo, anh cũng biết, mặc dù trong nhà không ai xem tôi ra gì, nhưng ba tôi thì khác, ông ấy rất thương tôi"_ Cô không muốn ở lại đây lúc này chút nào, như vậy sẽ rất bất tiện

Anh suy ngẫm một lúc rồi lên tiếng gọi:" Quản gia!"

Từ ngoài cửa, quản gia bước vào:" Lão đại, người gọi lão!"

- " Cho mời Phó tiên sinh đến đây, nhớ... phải tiếp đón đàng hoàng"_ Anh dặn dò

- " Dạ"_ Quản gia cung kính cúi đầu rồi rời đi

Phó Kỳ Anh trong lòng một mớ hỗn độn nhìn anh, từ sâu trong trái tim dâng lên một loại cảm xúc khó tả....

...

Một lúc sau, Phó Kỷ Hàn được mời tới....

Phòng khách Tư Đồ gia...

- " Không biết Tư Đồ thiếu gia cho mời tôi là có việc gì?"_ Phó Kỷ Hàn kính cẩn chào hỏi

- " Phó tiên sinh không cần quá đa lễ, mời ngồi!"_ Tư Đồ Thần lịch sự đứng lên chào hỏi

- " Hôm nay, tôi mời tiên sinh đến đây là để ngài gặp mặt một người!"

Trong khi Phó Kỷ Hàn vẫn chưa hiểu gì mấy thì anh đã lên tiếng gọi tiếp:" Kỳ Anh, em mau xuống đây đi!"

Phó Kỳ Anh từ trên tầng hai bước xuống, Phó Kỷ Hàn như không thể tin vào mắt mình: Kỳ Anh ở Tư Đồ gia sao? Tay con bé, tại sao lại băng bó như thế?

Không kiềm được lòng, ông lên tiếng gọi:" Kỳ Anh!"

- " Ba"_ Cô bước đến chỗ ông

- " Con đã đi đâu, sao lại ra đến nông nổi này?"_ Phó Kỷ Hàn lo lắng hỏi

- " Con không sao, hiện tại con đã ổn rồi!"_ Cô lắc đầu, mỉm cười trả lời

- " Còn nói không sao, tay của con đã băng bó thành như thế rồi"_ Ông đau lòng nhìn vào cánh tay đang được băng bó của cô

- " Con quả thật là đã ổn mà"

Hai cha con cứ vậy trò chuyện suốt, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của ai kia đã chuyển thành màu đen, cha con thì cha con, có cần phải thân mật đến mức đó không?

Rốt cuộc vẫn là không chịu được, anh đứng dậy bước đến chỗ hai người họ, kéo cô vào trong lòng.

- " Anh làm cái gì vậy, mau buông ra!"_ Cô thật sự không vui chút nào, anh ta có thể nào ngưng ngay những hành động thân mật thế này ở trước mặt người thân của cô không?

- " Phó tiên sinh, tôi đoán là ngài rất muốn biết vì sao mà tay của Kỳ Anh trở thành như thế phải không?"_ Anh hoàn toàn không xem cô ra gì, cứ khư khư ôm lấy, mặc cho ai kia cố gắng thoát ra

Phó Kỷ Hàn không thể nào không nhận ra Tư Đồ Thần rõ ràng là có tình ý với cô, nhưng mà nhanh đến mức độ này thì quả thật là khiến ông phải chóng mặt rồi....
Bình Luận (0)
Comment