Trần Thần gặp Kiều quản gia trước cổng, người trẻ tuổi ngày hôm qua cũng ở đó, anh hiếu kì nhìn người đó.
“Đây là Kiều Vân Thâm, con ta, về sau sẽ là quản gia của ngươi.”
Kiều Vân Thâm hướng Trần Thần gật đầu.
Trần Thần biểu ý đã hiểu.
Ba người đến một cửa hàng mặt tiền của Tề gia, sau đó Trần Thần cùng Vân Thâm tốn cả một buổi sáng ở đó học tập tri thức về cách hoạt động kinh doanh của cửa hàng.
Kiều quản gia nhìn thái dương bên ngoài, “Trưa rồi, nên dùng cơm thôi.”
Từ trong đống sổ sách cũ ngẩng đầu lên, Trần Thần nhẹ nhàng thở ra, mệt quá.
Thu thập qua loa, mấy người chuẩn bị đến tiệm cơm gần đấy đơn giản ăn một bữa. Lúc này, một tiểu tư chạy vào.
“Lão gia, Kiều quản gia, Kiều thiếu gia.” Tiểu tư cung kính hành lễ, trong tay cầm theo một mộc hạp lớn.
“Ân?” Kiều quản gia thản nhiên nhìn tiểu tư.”
“Dạ, thiếu phu nhân sau tiểu nhân đưa thức ăn lại đây, sợ lão gia ăn không quen thức ăn bên ngoài.”
Trần Thần chưa kịp nhớ ra ai là thiếu phu nhân, Kiều quản gia cùng Kiều Vân Thâm đều đồng loạt quay đầu nhìn anh. Tuy hai người vẫn là bộ mặt không đổi sắc, nhưng Trần Thần đã cả thấy cả người lạnh toát.
Kiều quản gia nghiêng đầu đi chỗ khác, ngữ khí bình thản, “Đúng là lão gia a. Ở bên ngoài còn phải bắt tiểu tư đưa cơm.”
Kiều Vân Thâm cũng bình thản mở miệng, “A, thật khiến người hâm mộ ạ.”
Trần Thần cảm thấy không chỉ tóc gáy, mà cả tóc cũng đều dựng đứng hết rồi! Sao lại có cảm giác âm dương quái khí như vậy a! Thân!
“Thiếu phu nhân cũng chuẩn bị một phần cho Kiều quản gia cùng Kiều thiếu gia.”
Khí tràng quỷ dị lâp tức tiêu tán, lông tóc Trần Thần cũng thành công trở về ôm ấp làn da.
Tiếp nhận thực hạp, vén vải che lên, nhiệt khí nóng hổi cùng mùi đồ ăn thơm phức phả vào mặt.
“Nhất định ăn ngon lắm a!” Trần Thần cười cảm thán.
Kiều quản gia liếc mắt nhìn anh, mang theo ý tứ ngươi nói lời vô nghĩa.
Trần Thần cảm thấy bản thân đã thăng cấp rồi, mới luyện công phu vài ngày, anh đã có thể xem hiểu thâm tầng hàm nghĩa của Kiều quản gia.
Ngồi xuống dùng cơm. Trần Thần thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn nhiều so với trước kia.
“Đại trù sư tay nghề càng ngày càng tốt, đồ ăn hôm nay làm đặc biệt ngon a!”
Tiểu tư đúng chờ bên cạnh cung kính đáp lời, “Đây là thiếu phu nhân làm.”
“Khụ…” Miếng cơm nghẹn trong cổ họng…
Tiểu tư vội bưng chén nước tới, phụ tử Kiều quản gia thờ ơ, bình tĩnh ăn cơm.
“Khụ khụ khụ… Ai… Ai làm?!”
“Là thiếu phu nhân, Xảo công tử ạ.”
Tề Xảo?! Trần Thần trừng lớn hai mắt, sửng sốt hồi lâu.
Kiều quản gia nhìn không quen bộ dáng ngu ngốc của Trần Thần, “Mau ăn cơm.”
Trần Thần theo bản năng ngồi xuống, cầm lấy bát cơm và đôi đũa… Dừng lại, sau khi hoàn hồn nhìn thoáng qua Kiều quản gia.
Kiều quản gia, thân phận thật sự của ngài là gì a?! Tại sao lại có khí tràng mạnh mẽ đến vậy?! Ngài là đại BOSS trong truyền thuyết phải không?! Vương bát khí của ngài đều lộ ra hết kìa, thân!!
Trần Thần nội thương… Nhưng vẫn vì Tề Xảo quan tâm mà ấm áp.
Xoắn xuýt ăn xong bữa trưa, Trần Thần tiếp tục vùi đầu vào đống sổ sách.
Chịu đựng đến tối, Trần Thần cước bộ phù phiếm đi vào phòng, Kiều Vân Thâm như trước duy trì sắc mặt không đổi, nhưng thông qua hữu tình kiên định của thiếp thân tiểu tư, tốc độ đi đường thả chậm một nhịp so với thường ngày.
Tề Xảo nhìn Trần Thần như vậy, đau lòng, nhưng nhiều năm giáo dưỡng khiến y rụt rè không dám hành động.
“Ngươi có khỏe không?”
“… Vẫn ổn.” Cười cười an ủi, “Về sau không cần gọi người đưa cơm trưa cho ta.”
Tề Xảo sắc mặt trắng nhợt, “Là… Không hợp khẩu vị sao? Hay là…” Cắn cắn môi, “Bởi vì là ta đưa cho ngươi… Nên khó xử?”
Nhìn mặt Tề Xảo biến sắc sau khi nghe xong lời anh nói, Trần Thần rất hối hận, theo bản năng cầm lấy tay Tề Xảo.
“Ngươi đừng có đoán mò! Đồ ăn cực kì ngon, cũng chẳng có khó xử gì cả! Chính là ta không muốn ngươi vì ta làm nhiều chuyện như vậy! Ta… Không đáng!”
Tề Xảo sắc mặt dịu đi nhiều, nhưng nghe Trần Thần nói cái gì “không đáng”, vội nắm chặt tay người nọ, lo lắng giải thích:
“Sao lại không đáng! Ngươi là xứng đáng nhất! Nếu không xứng, cũng chỉ có ta! Ta…”
Đột nhiên tỉnh ngộ mình đang nói gì, Tề Xảo cứng họng, nói cũng không nói được. Cảm giác rõ ràng bàn tay trong tay mình là của ai, đại não Tề Xảo nháy mắt trống rỗng, ngây ngốc nhìn Trần Thần, miệng mở ra khép vào lại không phát ra âm thanh.
Trần Thần bị lời nói của y làm chấn động, lúc kịp phản ứng thì nhìn thấy biểu tình cá mắc cạn của Tề Xảo, không khỏi buồn cười. Anh áp chế cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, cười nói:
“Làm sao vậy?” Tay còn lại quơ quơ trước mặt Tề Xảo.
“Không… Không có việc gì!”
Nhìn Tề Xảo như vậy, tâm tình Trần Thần đặc biệt tốt, nhân cách ác liệt giấu trong chỗ sâu nhất cũng thức tỉnh. Anh đặc biệt muốn trêu chọc Tề Xảo, muốn nhìn y đỏ mặt, muốn nhìn bộ dáng không biết làm sao của y.
Trần Thần treo nụ cười ấm áp trên mặt, thực tế đuôi sói đã lộ ra ngoe nguẩy: “Không có việc gì thật chứ?! Sao ta thấy mặt ngươi đỏ quá vậy?! Có phải sinh bệnh hay không?”
Nói xong, còn cố ý diễn bộ dáng lo lắng, vươn tay giả bộ muốn sờ mặt Tề Xảo.
Tề Xảo giống như thỏ con bị chấn kinh, một phen đẩy tay Trần Thần ra, lui về phía sau vài bước, toàn thân dán dính tại giá sách sau lưng, hai mắt trừng lớn, nói chuyện lắp bắp.
“Không… Không có việc gì! Thật sự! Thật sự không có việc gì! Ngươi… Không phải… Không phải có chuyện cần làm sao?! Mau đi đi!”
Trần Thần cười khả ố đi về phía trước hai bước, “Nào có chuyện gì quan trọng hơn thân thể của Tề Xảo a? Nếu không chúng ta đi khám bệnh, đúng, gọi đại phu!”
Tề Xảo liều mạng lắc đầu, muốn dùng ngôn ngữ cơ thể diễn đạt cho Trần Thần hiểu, y không có việc gì.
“Ta… Không có việc gì! Ta… Chính là nóng! Chính xác! Là nóng!” Nói xong còn dùng sức gật đầu phụ họa.
Trần Thần nhướn mày, hiện tại tuy là đầu hè nhưng trời vẫn còn mát, chưa kể ở cổ đại không có hiệu ứng nhà kính, so với hiện đại càng thêm mát mẻ gấp bội.
Mới vừa mở miệng định chọc y, tiểu tư được Kiều quản gia phái đến đứng ngoài cửa báo.
“Lão gia, thiếu phu nhân, lão lão gia cùng lão phu nhân sai tiểu nhân đưa hai người tới đại sảnh dùng cơm.”
Trần Thần bĩu môi tiếc rẻ, nhìn Tề Xảo một bộ biểu tình được giải thoát, trong lòng xấu xa nghĩ, cuộc sống sau này còn dài lắm! Anh cũng không nghĩ kĩ tại sao mình thích trêu chọc Tề Xảo, vì sao luôn mềm lòng với y… Hoặc là nói, anh theo bản năng trốn tránh sự thật, không muốn đối mặt với đáp án quá sớm.
Hai người tới đại sảnh, thấy vẫn là bốn người hôm qua. Tuy rằng không có đại tiệc hải sản, nhưng mọi người vẫn ngồi ăn rất vui vẻ.
Nhất là Tề lão gia tử cùng Tề cha, thấy Tề Xảo không dám nhìn thẳng Trần Thần, khuôn mặt đỏ hồng. Nếu ngẫu nhiên đụng phải tầm mắt Trần Thần, Tề Xảo sẽ rất nhanh dời đi, mà Trần Thần sẽ thỉnh thoảng cười tủm tỉm nhìn về phía Tề Xảo, khiến hai vị lão nhân tâm hoa nộ phóng.
Hấp dẫn! Rất hấp dẫn! Mới một ngày đã tiến triển được như vậy, xem ra thời gian được ôm cháu ngoại tôn cách không xa! A Xảo nhà mình đúng là thông minh, nhanh như vậy đã làm cho tiểu tử A Thần kia thông suốt! Ha ha ha~~~~~ Không hổ là đứa nhỏ của bọn họ a!
Kiều quản gia bất động thanh sắc, chính là độ ấm quanh thân lại tăng vài độ.
Tất cả mọi người mỹ mãn dùng xong bữa cơm, các trưởng bối muốn để bọn trẻ ở chung nhiều hơn, gia tăng tình cảm nên sớm rời đi, cũng không kêu Trần Thần đi thư phòng xem sổ sách.
Trần Thần chăm chú nhìn Tề Xảo cúi đầu bước đi thật nhanh, một đường tâm tình thư sướng.
Tề Xảo quẫn bách trở lại phòng, ngoan ngoãn ngồi vào bàn, không nhúc nhích.
“Ha ha ha ha ~~~ Tề Xảo, sớm đi ngủ đi!”
Tề Xảo cứng đờ, “Chờ đã… Chờ một lát, ta sẽ ngủ sau.”
Trần Thần một bên cởi quần áo một bên giả vờ quan tâm nói, “Ngày mai còn phải dậy sớm nữa! Ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi ngủ đi!”
Tề Xảo xoay người, muốn nói, nhưng nhìn thấy Trần Thần chỉ xuyên trung y, mặt hoàn toàn bạo hồng, một chữ cũng không nói nên lời.
Trần Thần ý cười càng sâu, nhưng không tính toán tiếp tục chọc y.
“Ta đây ngủ trước, ngươi cũng mau ngủ sớm chút đi!” Nói xong liền lên giường nằm, chốc lát sau, trên giường truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Tề Xảo nhẹ nhàng thở ra, thân mình cũng tê liệt ngồi tại chỗ. Tĩnh lặng khiến y không tự chủ được nhớ lại những lời người nọ nói.
Độ nóng mới giảm bớt chút lại vùn vụt tăng, nhịp đập trái tim thình thịch rộn ràng, những cảm giác ngọt ngào quyến luyến này cứ dũng mãnh tràn vào trong tâm trong lòng, muốn ngừng cũng ngừng không nổi. Mà bản thân y cũng không muốn kìm nén.
Tề Xảo ngồi đó, suy nghĩ vẩn vơ, lại nhịn không được tưởng tượng một chút sinh hoạt về sau của hai người, sau lại lo lắng nếu người nọ không thích mình thì làm như thế nào… Thượng vàng hạ cám suy nghĩ nửa ngày, đến khi tiếng mõ cầm canh truyền đến, y mới giật mình hoàn hồn.
Tề Xảo xấu hổ buồn bực, chính mình toàn suy nghĩ không đâu!
Đưa lưng về phía Trần Thần cởi áo khoác. Dù biết người nọ đang ngủ, nhưng vẫn không nhịn được thẹn thùng, cẩn thận lách qua Trần Thần, nằm ở bên trong.
Thừa dịp đêm tối, Tề Xảo trộm ngắm Trần Thần, sau đó… Đỏ mặt, vội vàng giấu đầu trong chăn. Một lát sau lại ló đầu ra, liếc nhìn vẻ mặt Trần Thần say ngủ, Tề Xảo vui vẻ xoay người, đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tề Xảo đương nhiên không dậy nổi, Trần Thần cũng cẩn thận nhẹ chân nhẹ tay, tránh đánh thức y. Lúc gần đi, anh còn phân phó Chi Hương Quế Hương đừng gọi y dậy, để y ngủ nhiều một chút.
Đợi đến lúc Tề Xảo thức giấc, mặt trời đã lên cao. Vội vội vàng vàng mặc y phục tử tế, dưới ánh mắt cùng ngôn ngữ trêu chọc của Chi Hương và Quế Hương, lúng túng lau khuôn mặt đỏ hồng của mình.
Ngay khi Tề Xảo chuẩn bị sai tiểu thị hầu đem bữa sáng lại đâu, Tề cha tươi cười đẩy cửa tiến vào.
“A Xảo dậy rồi à! Sao không ngủ thêm lát nữa! Đứa bé A Thần còn cố ý phân phó hạ nhân không làm phiền con ngủ nữa kìa!” Nói xong còn tà tà liếc nhìn Tề Xảo.
Bị thân sinh phụ thân mình trêu ghẹo, Tề Xảo xấu hổ chết đi được, nhưng trong lòng lại đong đầy mật ý.
“Cha à! Ngài nói cái gì đó?”
“Cha còn có thể nói gì?! Này chẳng qua đều là chuyện từ trên xuống dưới Tề gia ai ai cũng biết mà thôi, con…”
“Cha!” Bình sinh lần đầu tiên Tề Xảo đánh gãy lời nói của cha.
Tề cha ngưng đùa giỡn y, vui vẻ để tiểu thị hầu đem điểm tâm sáng đến để Tề Xảo dùng.
“A Xảo a, A Thần phải vội vàng tiếp nhận sinh ý, con cũng không nên nhàn rỗi, hiện tại là thời điểm để con cho A Thần thấy con là một người vợ hiền thục. Ngày hôm qua phụ thân con đã công đạo Kiều quản gia, kêu bọn họ giúp con!”
Biết cả nhà đều ra sức giúp đỡ mình, Tề Xảo thực cảm động, cười gật đầu.
Tiễn bước cha, Tề Xảo suy nghĩ mình nên làm thứ gì. Suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra, cuối cùng quyết định ninh cháo, y sẽ làm cho Trần Thần đồ ăn ngon nhất.
Trần Thần ở trong cửa hàng Tề gia bận bịu đầu tắt mặt tối, đợi đến giữa trưa, lại nghênh đón tiểu tư đưa cơm. Bất quá lần này phụ tử Kiều quản gia cũng không có phản ứng gì, chỉ bình thản tiếp nhận. Điều này làm cho Trần Thần âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ba người thong thả ăn cơm trưa, sau đó tiếp tục vùi đầu vào sự vụ của cửa hàng.
Vật vã đến tối muộn mới được về nhà, cả người Trần Thần đều hư thoát. Đây quả thực so với cuộc chiến thi vào đại học còn cực hơn nhiều!
Tề Xảo tất nhiên tránh không được một phen đau lòng, lén lút phân phó trù phòng làm nhiều món ngon bổ dưỡng, bồi bổ cho Trần Thần. Tề lão gia tử thần tình từ ái an ủi Trần Thần vừa mới bắt đầu đã sắp mệt muốn chết, nhưng nửa điểm ý tứ muốn hỗ trợ cũng không có, ngược lại nhìn thảm cảnh của Trần Thần còn có cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Mà Tề cha vẫn luôn ở một bên tươi cười không ngừng.
Buổi đêm trước khi đi ngủ, Tề Xảo bưng tới cho Trần Thần một chén tổ yến, để anh uống xong rồi nghỉ ngơi sớm.
Trần Thần trong lòng âm thầm vui vẻ rạo rực, mặt ngoài vẫn bình thản như mọi khi uống tổ yến.
Kế tiếp một tháng, Trần Thần một lần nữa được trải nghiệm cảm giác căng thẳng và bận rộn như hồi ôn thi đại học, cả người đều biến thành con quay. Cũng may có phụ tử Kiều quản gia hỗ trợ, còn được đủ loại thuốc bổ của Tề Xảo bồi bổ, anh mới vực dậy nổi. Bất quá, kết quả rõ rệt là, hiện tại Trần Thần trên cơ bản đã nắm vững toàn bộ hoạt động của Tề gia.
Buổi tối, Trần Thần nằm trên giường mơ mơ màng màng suy nghĩ, rốt cục cũng thoát khỏi những ngày tháng mệt mỏi. Trong thoáng chốc, anh tựa hồ thấy Tề Xảo kéo chăn cho anh, tâm tình nháy mắt yên ổn, cảm giác như anh đã tìm được “Nhà” rồi, mỉm cười, nặng nề thiếp đi.
Tề Xảo nhìn Trần Thần đã ngủ say, chú ý tới quầng thâm dưới mí mắt cùng với khuôn mặt gầy đi thấy rõ so với lần đầu gặp mặt, đau lòng tột đỉnh, quyết định ngày mai sẽ làm món hải sản mà Trần Thần thích, để anh ăn nhiều một chút. Nghĩ tới món ăn ngày mai phải làm, Tề Xảo bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng xuyên thấu qua qua ô giấy cửa sổ, mông lung chiếu lên hai người trên giường, bọn họ còn đang ngủ say dĩ nhiên chưa phát hiện, khoảng cách giữa hai người đã gần tới mức hô hấp giao hòa, mà không giống như đêm động phòng hoa chúc nọ, cách xa ba trượng…
====================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảnh JJ bị cắt, Mèo Lười viết comment bị cắt bớt thiệt nhiều thứ~~~~
Sau lại phun ra, sát~~~~~
Báo cho mọi người tin tốt nè, Mèo Lười đã từ chức jian(?) bên ngoài, về sau mỗi ngày đều sẽ cố gắng~~~~~
Mina san, vui vẻ không ~~~~~ mệt với
Lại nói, Mèo Lười muốn đào thêm hố mới rồi. Hai thiên, một thiên là nguyên sang tương lai thú nhân người máy biến hình lạnh lùng vô tình công (Mèo Lười đang chết mê chết mệt với ca ca đại nhân trong 《Trọng sinh chi thú hồn》của Hưởng Nguyệt-san) X yêu nghiệt minh tinh thụ. Thiên còn lại là băng phôi văn(?), một CP siêu lạnh lùng trong Naruto… Là NP, không nói cho mọi người biết là ai đâu, tự mình đoán nhé ahihi~~~~
Nhưng mà truyện này vừa mới bắt đầu a, cũng kha khá dài nữa~~~~ đau khổ quá a ~~~
Mèo Lười vẫn nên viết “Bắt đầu hạnh phúc” trước nhỉ, sau khi kết thúc tranh thủ đào hai cái kia~~~~
Nỗ lực-ing
Hết chương 10.
*Thực sự lắm lúc tui chả hiểu phần nói ra suy nghĩ của mình tác giả đại nhân viết gì nữa, nếu liên quan tới nội dung truyện thì còn đỡ, này toàn nói về mấy chuyện lặt vặt linh tinh gì không à, vì vậy nên đọc không hiểu thì đừng trách tui nha…………..
Mèn ơi chương này Tề Tề dễ thương chết mất ~O(≧▽≦)O~
A Thần a, vậy mới thấy, dù anh công tử tế thế nào thì vẫn có tố chất đểu giả tiềm ẩn trong người =))))))))