Sáng hôm sau đến bờ biển đã thấy một nhóm ngư dân y phục chắp vá đứng đó hưng phấn chờ đợi, Trần Thần tò mò. Nhưng tò mò chưa được bao lâu, nhóm ngư dân kia vừa nhìn thấy anh liền chạy tới.
“Trần lão gia!”
“Trần lão gia!”
“Trần lão gia!”
…
Một đám đại nam nhân đồng loạt hưng phấn kêu la. Trần Thần cảm thấy thực đau đầu.
“Mọi người từ từ nói, làm sao vậy?”
Đám người yên tĩnh lại, một nam nhân trung niên nghiêm túc trông có vẻ là đầu lĩnh bước ra.
“Trần lão gia, Kiều quản sự nói cho chúng tôi biết ngài muốn thành lập đội tàu, có thật không?” Dù đã cố gắng áp chế, nhưng thanh âm của nam nhân vẫn kích động đến phát run.
“Là thật. Hôm nay ta tới chính vì chuyện này.”
“Thật tốt quá!!!”
“Tốt quá rồi!!!”
…Đám nam nhân hò reo còn hưng phấn hơn cả vừa rồi, ngay cả nam nhân trung niên cũng nở nụ cười tươi.
Trần Thần ngược lại có chút thấu hiểu những người này. Người ở cổ đại chú trọng việc truyền thừa, tổ tông làm nghề gì con cháu về sau làm nghề ấy, cơ bản sẽ không vì sinh hoạt gian khổ mà đổi nghề. Hơn nữa ra khơi đánh cá chính là lấy sinh mạng bản thân đặt cược, nhiều thế hệ sinh sống bằng nghề chài lưới mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng. Dù bình an trở về, nhưng có đánh bắt được cá hay không còn chưa biết. Hiện giờ anh muốn thành lập đội tàu, không chỉ bảo đảm an toàn tính mạng của bọn họ, còn để cuộc sống của bọn họ có một chỗ dựa, thêm nữa giải quyết được nỗi lo sau khi bọn họ gặp chuyện bất trắc thì thê nhi sẽ sống tiếp như thế nào.
Trần Thần vốn chỉ áp dụng kỹ thuật hiện đại để tăng sản lượng đánh bắt, không ngờ có thể giúp những người này nhiều đến vậy, thậm chí có thể nói là
“cứu” họ.
Trần Thần thật cao hứng, có thể tận khả năng giúp đỡ họ sống sót, đây là hy vọng trong lòng anh, một người sống ở thời hiện đại ấm no yên ổn.
Trần Thần cười nói với nhóm ngư dân: “Nếu mọi người muốn tham gia đội tàu, có thể ký kết hiệp ước với Tề gia, sau này sẽ là người Tề gia. Đương nhiên nếu vi phạm, chúng ta cũng có thể giải trừ hiệp ước. Về phần nội dung hiệp ước, ngày mai sẽ có người chuyên môn tới giải thích cho mọi người.”
“Khi nào thì ký vậy?” Nam nhân trung niên chờ mong hỏi.
“Ngày mai mọi người sẽ biết, nếu không có vấn đề có thể ký luôn.”
“Không cần giải thích, trực tiếp ký là được!”
Trần Thần bật cười, tuy hiểu được tâm tình đám người, nhưng cũng không đến mức lo lắng vậy chứ!
“Ha ha, mọi người đừng gấp gáp! Hiệp ước khẳng định sẽ ký! Về nội dung, ta vẫn muốn mọi người nắm rõ một chút, như vậy về sau tất cả sẽ bớt gặp phiền phức.”
Nam nhân trung niên suy tư một chút, đồng ý.
“Khi nào bắt đầu thành lập đội tàu?” Không biết là giọng nam nhân nào từ sau vọng tới.
“Kiều quản sự đã đi tìm thợ mộc. Khi nào tìm được sẽ khởi công. Bất quá những ngày tới vẫn nhờ mọi người mỗi ngày tiếp tục đánh bắt, nếu không có hải sản của mọi người, khách nhân sẽ dỡ tửu lâu của chúng ta xuống mất!”
Cả đám đều nở nụ cười.
“Trần lão gia, chúng ta cũng có thể hỗ trợ dựng thuyền!”
“Đúng vậy. Buổi sáng đánh cá xong, chúng ta còn thừa rất nhiều thời gian! Tuy chúng ta chẳng có kỹ thuật gì, nhưng lao động thể lực vẫn có thể làm!”
“Đúng, để chúng ta đến hỗ trợ đi! Không cần tính tiền công! Dù sao dựng xong thuyền rồi, chúng ta rời bến cũng an toàn! Ha ha, có đúng không mọi người!”
“Đúng thế đúng thế!”
“Chính là đạo lý này a!”
Trần Thần thấy nhóm ngư dân kia nhiệt tình tăng vọt, không khỏi cảm thán tâm tính cổ nhân thật thà chất phác! Lại nghĩ nếu có bọn họ đến hỗ trợ quả thực có thể đẩy nhanh tiến độ, nhưng cụ thể ra làm sao, Trần Thần còn chưa biết.
“Mọi người có thể tới giúp đỡ, ta rất cảm kích. Về phần tiền công…” Không để ý tới đám người luôn miệng nói không cần không cần, Trần Thần cười, “Thôi thì như này, người nào đến hỗ trợ đều sẽ được bao cơm trưa và cơm chiều!”
Ánh mắt đám người sáng bừng.
“Thật vậy chăng? Trần lão gia!” Hai mắt của nam nhân trung niên nghiêm túc tỏa sáng nhìn Trần Thần.
“Là thật.” Vì để gia tăng độ tin cậy, Trần Thần còn gật đầu thật mạnh.
Nam nhân trung niên cao hừng cười tươi rói, “Cảm ơn Trần lão gia!”
Một nam nhân gầy gò, khuôn mặt ngăm đen có chút hồng, bước ra trước mặt Trần Thần, bàn tay to còn không ngừng gãi đầu.
“Trân lão gia… Ta có điều muốn hỏi… Có thể để phu lang nhà ta cùng tới hỗ trợ không? Hắn rất khỏe mạnh! Rất giỏi làm việc nặng! Ngài… có thể để hắn đến được không?”
Những ngư dân khác cũng mong chờ nhìn anh, có mấy người còn nhỏ giọng nghị luận phu lang nhà mình cũng rất đảm đang, có thể đến hỗ trợ cùng.
“Này…” Trần Thần hơi khó xử.
“Trần lão gia, ngài yên tâm, hắn sẽ không lười biếng đâu! Nếu không… Ngài cho nửa bữa cơm cũng được!”
Thấy hán tử bộ dáng vừa khẩn trương bối rối, vừa cẩn thận chờ mong, Trần Thần có chút kỳ quái, “Vì sao ngươi lại muốn cho phu lang nhà ngươi đến hỗ trợ như vậy? Theo ta biết, tiền bán hải sản cũng không ít mà?”
Hán tử kia gãi đầu, rất là ngượng ngùng, “Tiền đúng là không ít, nhưng đối với ngư dân chúng ta mà nói, không tính là nhiều. Lượng cá mỗi ngày chúng ta đánh được có hạn, nếu thời tiết không tốt nói gì đến chuyện đánh cá. Không chỉ như thế, mua lưới đánh cá, tu sửa thuyền, mỏ neo linh tinh đều cần tiền, nha môn còn đến thu thuế nữa. Căn bản chỉ vừa đủ chi trả những thứ này! Lương thực trong nhà cũng chỉ có thể cầm cự cho người ra khơi đánh cá như chúng ta ăn, phu lang và hài tử ở nhà thường xuyên ăn không đủ no.”
Những ngư dân khác đều thu lại vẻ tươi cười, cúi thấp đầu.
Trần Thần lúc này mới hiểu được, sinh hoạt của ngư dân cổ đại, người hiện đại như anh không thể tưởng tượng được.
“Đến đây đi. Hài tử cũng có thể đến, để bọn nhỏ đun nước rót trà gì đó, cơm cũng bao hết.” Trần Thần cuối cùng mềm lòng đáp ứng.
Hán tử kia sửng sốt, sau đó vui vẻ đôi mắt đều đỏ lên, “Cảm ơn ngài, Trần lão gia! Cám ơn! Thật cám ơn!”
Những người khác đều trút bỏ vẻ suy sụp, sôi nổi tỏ ý phu lang hài tử nhà mình cũng có thể đến hỗ trợ. Trần Thần đều cười đáp ứng.
Trần Thần cười đáp lại, trong lúc vô tình quay đầu thấy Kiều Vân Thâm đi về phía này, những người khác cũng nhìn theo, im lặng.
Kiều Vân Thâm đến gần gật đầu với Trần Thần, “Thợ mộc đã tìm tới rồi.”
Một lão nhân gia mặt đầy nếp nhăn xuất hiện trước mặt Trần Thần.
“Trần lão gia.” Lão nhân gia hơi khom người hành lễ.
Trần Thần vội vàng nâng dậy, luôn miệng nói không dám nhận, sau đó nhìn Kiều Vân Thâm.
Kiều Vân Thâm thản nhiên mở miệng: “Đây là thợ mộc tốt nhất bản thành, đã làm nghề này được vài chục năm.”
Trần Thần nhìn lướt qua mười mấy người phía sau lão nhân gia, cảm thấy hơi nhiều, dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn Kiều Vân Thâm.
Kiều Vân Thâm bất vi sở động như trước, “Thuyền ngươi muốn là loại thuyền lớn, bản thành chưa từng chế tác qua. Trước kia chỉ đóng thuyền nhỏ, muốn thuyền lớn thì phải xuống phương Nam mua, bản thành không biết làm.”
Trần Thần minh bạch. Để Kiều Vân Thâm an bài đám người thợ mộc xong, anh dẫn lão thợ mộc sang bên kia.
“Lão nhân gia, đối với mẫu thuyền đánh cá, ngài có chủ ý gì không?” Kính trên nhường dưới là truyền thống tốt đẹp.
Lão nhân gia cũng không vòng vo, cấu tạo thuyền vẫn gần giống truyền thống. Đối với Trần Thần mà nói, loại thuyền này ở cổ đại có thể coi là rất tân tiến.
Trần Thần đăm chiêu, anh cảm thấy thuyền cổ đại Trung Quốc, nhất là thuyền đánh cá không có điểm gì xuất sắc, đây không phải loại thuyền lý tưởng. Anh vẫn ưng ý thuyền hải tặc phương Tây hơn.
Trần Thần miêu tả đại khái kết cấu của thuyền hải tặc phương Tây cho lão thợ mộc, lão thợ mộc nghe xong trầm tư trong chốc lát, sau đó hai mắt tỏa sáng nói, thuyền này cần cải biến vài chỗ, nhưng tuyệt đối sẽ là chiếc thuyền đặc biệt nhất và tốt nhất mà ông từng đóng.
Thương lượng xong, hai người đi vào căn lều dựng tạm. Lão thợ mộc nghiên cứu hồi lâu, sau đó đem kiểu dáng con thuyền trong đầu vẽ lại, đánh dấu kích cỡ tiêu chuẩn, để cho khô, sau đó nhãn thần tỏa sáng đưa bản vẽ cho Trần Thần.
Trần Thần nhìn thuyền đánh cá cùng dáng với thuyền hải tặc phương Tây, cảm thấy rất vừa lòng. Anh lại nhớ ra mũi thuyền phương Tây đều tạc một pho tượng, quyết định cũng tạc cho thuyền nhà mình một cái.
Đem ý tưởng nói cho lão thợ mộc, ông soạt soạt vài nét, trước mũi thuyền xuất hiện thêm một tạo hình ca nhi xinh đẹp mặc váy dài thướt tha tung bay, phù hộ con thuyền rời bến bình an.
Cơ mặt Trần Thần khẽ co giật, nhưng vẫn đồng ý. So với hình tượng mỹ nhân ngư gì đó thì cái này vẫn đáng tin hơn.
Sau khi quyết định, lão thợ mộc vẽ lại lần nữa, xác định xong rồi chuẩn bị ngày mai khởi công. Kế tiếp, Trần Thần liền đem mọi công việc liên quan đến dựng trại, thuê nhân công, mua gỗ linh tinh ném cho Kiều Vân Thâm, còn mình chạy về nhà bồi vợ.
Không cho hạ nhân thông báo, Trần Thần lén lút trở về phòng Tề Xảo. Thấy cửa không khóa, anh ra hiệu Chi Hương đang kinh ngạc lặng lẽ lui ra, còn mình nhẹ chân nhẹ tay vào phòng.
Lúc này Tề Xảo đang cầm con châu chấu đan bằng lá tre đã hơi úa màu mà Trần Thần tặng hồi trước, lẳng lặng cười.
Trần Thần ngốc lăng tại chỗ. Tề Xảo cười rất nhạt, nhưng cả người lại tràn ngập tư vị hạnh phúc. Nhìn y nâng niu con châu chấu kia ngồi cười, Trần Thần càng thêm đau lòng.
Đây vốn chỉ là một phương pháp dỗ dành “bạn gái” bình thường, lại có thể làm A Xảo ngốc cảm động đến vậy, Trần Thần cũng không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này thế nào.
Vô thức nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Tề Xảo, một tay ôm trọn người vào lồng ngực.
“A Xảo…” Trần Thần cảm thấy trái tim bị đè ép đến hoảng, đập dồn dập liên hồi, chỉ muốn ôm thật chặt nam nhân ngốc nghếch này.
Thình lình bị ôm dọa Tề Xảo ngây người, sau khi hoàn hồn phát hiện ra mình bị “nhìn trộm”, đỏ mặt.
“A Thần… Ta… Ta…”
Trần Thần gắt gao ôm y, nghe âm thanh y thì thầm bên tai, trong lòng trở nên trướng trướng, anh muốn làm gì đó…..
Buông lỏng vòng tay, đưa tay nâng cằm Tề Xảo, nhìn chăm chú phiến môi anh sắc kia, đem môi mình ấn lên.
Trái ngược với những lần môi chạm môi trước kia, lần này Trần Thần trực tiếp cạy mở bờ môi cánh hoa, chiếc lưỡi nóng bỏng lập tức chui vào…..
Đảo qua khoang miệng, lướt qua răng nanh, miêu tả từng đường nét khuôn lợi và hàm trên, cuối cùng câu lấy cái lưỡi hương nhuyễn, quấn quít triền miên, dùng sức hút… Dù mới lần đầu hôn lưỡi, bản năng xâm lược nam tính khiến Trần Thần cơ bản không cần học liền nắm giữ phương pháp, Tề Xảo bị hôn đến xụi lơ.
Hài từ đơn thuần trước giờ chỉ biết môi chạm môi lập tức bị cái lưỡi nóng ẩm xa lạ kia dọa sợ, tùy ý nó chiếm đất làm vương trong miệng mình, mơ mơ màng màng không biết phản ứng thế nào.
Hung hăng hôn nam nhân trong lòng, Trần Thần theo bản năng muốn càng nhiều, sâu thẳm trong cơ thể kêu gào hư không. Bàn tay đỡ lấy ót Tề Xảo tự động lướt qua cổ, ở sau lưng bồi hồi một hồi liền tiếp tục đi xuống phía dưới, hơi dừng lại chỗ thắt lưng nhỏ gầy, rồi xuống tới trên cái mông vểnh được bao bọc kín đáo. Bàn tay to giống như có ý thức sờ soạng một chốc, tựa hồ cảm thấy xúc cảm không tồi, liền bóp chặt một bên mông cánh hoa, dùng sức xoa nắn. Mà một bàn tay khác đang vòng quanh eo nhỏ bất tri bất giác chui vào vạt áo, xoa lên da thịt trắng nõn chỉ có chủ nhân cơ thể này từng chạm qua…
====================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay viết ngắn, Mèo Lười không có tâm trạng viết lách~~~~~ Buồn bực quá~~~~~
Mọi người cố chịu đựng nhé, lần này chỉ có mỗi nước thịt, lần sau Mèo Lười sẽ làm một bát canh thịt bồi thường mọi người ~~~~~
Về phần H…. Chờ khi nào sóng yên biển lặng tí~~~ Mèo Lười đang đóng giả làm bé ngoan, không muốn bị phát thẻ vàng đâu~~
Vẫn còn một tin xấu nữa, mai Mèo Lười đi học cả ngày, nên là… Không đăng chương mới được….
Vậy nên… Xin mọi người ném gạch nhẹ nhẹ thôi nhá ~~~~~~~/(ㄒoㄒ)/~~
oOo