Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 40

Trọn cả một đêm, Trần Thần áp Tề Xảo làm hết cái này tới cái cái nọ. Tuy rằng không thực hiện được nguyện vọng làm tại từng góc trong căn phòng, nhưng trên chiếc giường lớn lại dính đầy bạch trọc. Việc này khiến cho ngày hôm sau Chi Hương Quế Hương vào dọn dẹp đỏ hồng khuôn mặt, không biết nên xử lý ga giường ướt đẫm kia thế nào. Cuối cùng, hai người bất đắc dĩ cầm những đồ vật khác bọc lấy ga giường, mang ra ngoài.

Lão gia, phu nhân, xin hai người hãy lo lắng một chút cho tâm tình của ca nhi chưa xuất giá đi ạ!

Hai người bọn họ tất nhiên không dám nói ra, chỉ có thể một đường đỏ mặt vọt vào phòng giặt, ném đồ bỏ chạy.

Tề Xảo không biết suy nghĩ của tiểu thị hầu, vẫn như lần trước, buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại. Tuy không nghiêm trọng như lần đầu tiên, nhưng lần này vận động mạnh khiến xương sống thắt lưng Tề Xảo hãy còn ê ẩm. Nhất là phần đùi trong, bị ma sát đỏ lên.

Tề Xảo nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, hung tợn trừng Trần Thần ân cần đối diện.

“Ngươi… Ngươi không thể chậm lại chút à!” Đâu phải là không cho anh làm, nhưng mà… Làm chậm tí không được à! Thắt lưng đau xót hết cả! Chẳng thể đứng thẳng được!

“Xin lỗi.” Trần Thần đặt bát cháo xuống, nghiêng người hôn nhẹ lên khóe miệng Tề Xảo, “Nghẹn lâu quá nhịn không được. Lần sau sẽ không.”

Tề Xảo cắn môi dưới, vừa xấu hổ vừa giận dỗi trừng Trần Thần. Ý tứ trong lời nói của anh, y đương nhiên nghe ra! Nhưng… Y thật sự không có cách nào cự tuyệt anh!

“…Lần sau chậm thôi!” Thật chẳng tức giận nổi với anh.

Trần Thần lại khẽ hôn Tề Xảo, “Được.”

Về phần có chấp hành hay không… Ha, ai mà biết!

Trần Thần hai mắt ám trầm, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn nhu, nhưng trong lòng lại nhớ đến mỹ vị ngày hôm qua.

Quả nhiên, nam nhân cần dũng mãnh một chút mới tốt! Thật ngon miệng!

Âm thầm liếm liếm môi, Trần Thần lặng lẽ tính toán bữa ăn những ngày sau.

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Tề Xảo đã bắt đầu hiểu được đối phương, nhìn biểu tình của Trần Thần tổng cảm thấy có gì đó không tốt.

“Không nghĩ gì cả.” Mỉm cười cúi đầu, Trần Thần quấy bát cháo, múc một thìa đưa đến miệng Tề Xảo, “Nào, ăn chút gì đi, chốc nữa còn việc phải làm.”

Tề Xảo nghe lời hé miệng, ngậm lấy thìa cháo, tò mò nhìn Trần Thần.

“Chuyện gì?” Trước kia khi làm xong, anh đều bắt mình nghỉ ngơi, tự nhiên hôm nay muốn mình ra ngoài?

“Nhà chúng ta tuyển một nhóm tiểu tư và tiểu thị hầu mới.” Múc một thìa bón cho y, “Ngày hôm qua không kịp, hôm nay để bọn họ ra mắt chủ tử, tránh mắt mù bắt nạt ngươi.”

Tề Xảo khóe miệng không kìm được cong lên, hạnh phúc nhìn Trần Thần.

“Ừ, nghe lời ngươi.”

Lại bón thêm một thìa, “Ngoan!”

Hai người một đút một ăn, vui vui vẻ vẻ hết bát cháo, Trần Thần săn sóc lấy y phục mới, tự tay mặc vào cho Tề Xảo. Tề Xảo mỉm cười, đỏ mặt, chăm chú nhìn Trần Thần đang nghiêm túc mặc giúp cho mình.

Ca nhi nhà ai không phải hầu hạ gia nhi chứ! Chỉ có Trần Thần là ngược lại, mặc y phục cho mình, bón cháo cho mình! Y cảm thấy hạnh phúc đến khó thở! Hạnh phúc khiến lồng ngực y như muốn nổ tung! Bất quá, cho dù bị nổ banh xác, y cũng rất mãn nguyện!

Trần Thần mặc y phục cho Tề Xảo tử tế, ngẩng đầu chỉ thấy tiểu phu lang nhà mình vẻ mặt vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc nhìn mình. Anh nhịn không được, cũng mỉm cười.

“Nghĩ cái gì thế? Cười câu dẫn người như vậy?” Nhéo khuôn mặt đầy đặn của người nào đó mà mình vất vả lắm mới nuôi ra, Trần Thần cười trêu chọc.

Tề Xảo đỏ mặt, kéo bàn tay trên mặt xuống, hai mắt nhìn thẳng Trần Thần.

“Ngươi sẽ luôn đối xử tốt với ta như này sao?”

“Đương nhiên.” Trần Thần nhướn mày, cảm thấy kỳ lạ, “Ta không đối tốt với ngươi thì tốt với ai!”

Cắn môi, Tề Xảo hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm vào Trần Thần mà tuyên bố.

“Nếu ngươi dám đối xử tốt với người khác như với ta, ta… Ta sẽ không thèm để ý đến ngươi!”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của tiểu phu lang nhà mình, Trần Thần vừa buồn cười vừa vui, hạnh phúc ngập tràn. Cúi đầu, Trần Thần hôn thật mạnh lên đôi môi hồng hồng.

“Tất nhiên. Nếu ta có tí tâm tư nào với người khác, ngươi giết ta cũng được!”

Tề Xảo vội vàng vươn tay che miệng Trần Thần.

“Không cho nói như thế, điềm xấu! Chì cần biết tấm lòng của ngươi là được rồi, không cần nghiêm trọng như vậy!”

Trần Thần cười, bắt lấy bàn tay nhỏ bé che miệng mình, thân mật nắm chặt trong bàn tay dày rộng, nhìn chăm chú vào Tề Xảo.

“Ta nói thật! Đời này kiếp này, ta chỉ muốn ngươi. Ta không cầu tam sinh tam thế hay sông cạn đá mòn, chỉ cầu được cùng ngươi bình an cả đời này, cùng nhau sống đến già chờ cái chết đến, sau đó cùng nhau nằm trong quan tài!”

Chẳng phải lời ngon tiếng ngọt, cũng chẳng thề non hẹn biển, chỉ bình thản đơn giản như thế mà ước định cả đời. Một câu “cùng nhau nằm trong quan tài” đơn thuần đều cảm động hơn so với bất cứ từ ngữ nào.

“Tốt!” Tề Xảo hai mắt ửng đỏ nhìn Trần Thần, “Ước định một đời!”

“Ừ.” Trần Thần thâm tình nhìn đối phương, ý cười dịu dàng tràn đầy kiên định.

Ngay lúc hai người đang hạnh phúc nhìn nhau “Trong mắt ta chỉ có ngươi, trong mắt ngươi chỉ có ta”, Kiều Vân Thâm sát phong cảnh bất tri bất giác xuất hiện cạnh hai người.

“Đừng nhìn nữa, buổi chiều còn chính sự cần làm!”

Tề Xảo giật mình lập tức rút hai tay về, giấu sau lưng, không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, để lộ vành tai hồng hồng.

Trần Thần tiếc nuối nhìn bàn tay trống không, ai oán quay đầu trừng Kiều Vân Thâm.

“Ngươi vào đây làm gì!”

Kiều Vân Thâm bình tĩnh nhìn lại, “Làm chính sự.”

“Ngươi không đợi thêm một lát mới vào được sao?”

“Không được.”

“Ngươi muốn quấy rầy chúng ta!”

“Không tính là quấy rầy.”

“Có phải ngươi không chịu nổi tịch mịnh, cho nên mới tới quấy rầy chúng ta.”

“Không có.”

“Nhất định là vậy. Nếu không ta giới thiệu cho ngươi nhé? GIúp ngươi không còn tịch…”

“Chúng ta ra ngoài đi!” Thật sự không xem nổi nữa, Tề Xảo liền kéo tay Trần Thần xông ra ngoài.

Kiều Vân Thâm mặt không đổi sắc nhìn hai người lao ra ngoài cửa phòng, sau đó bình tĩnh theo ra.

Ba người đi tới hậu viện, nhìn nhóm tiểu tư và tiểu thị hầu đều tập trung trong này, xếp hàng chỉnh tề, cung kính đứng chờ.

“Hôm nay gọi các ngươi tập trung tại đây, là muốn phổ biến quy củ trong phủ cho các ngươi biết. Có thể ở trong này làm việc đều là những người được tỉ mỉ chọn lựa, có năng lực. Tiền công tại Trần gia ta rất cao, các ngươi muốn được làm việc thì phải tuân thủ quy củ. Nếu không, ta tin tưởng còn rất nhiều người khác muốn vào Tề gia làm việc. Cần nói ta đã nói, những cái khác phải xem biểu hiện của các ngươi.” Kiều Vân Thâm vẻ mặt không đổi, thanh âm cứng nhắc, lại khiến cho tiểu tư cùng tiểu thị hầu đều cúi người.

“Ghi nhớ giáo huấn của Kiều quản gia.” Nghiêm chỉnh trả lời.

“Ừm.” Nghiêng người, để lộ Trần Thần cùng Tề Xảo đứng phía sau, “Đây là Trần gia lão gia cùng phu nhân, là chủ tử của các ngươi. Ngày sau không được xúc phạm.”

“Dạ!” Tiếng hô đồng thanh vang dội.

Kiều Vân Thâm đánh mắt về phía Trần Thần, ý bảo anh nói cái gì đó. Trần Thần cười gật đầu, cầm tay Tề Xảo bước về phía trước một bước. Trên mặt treo nụ cười tao nhã ôn hòa, thanh âm lại đầy nghiêm khắc.

“Y là phu nhân của ta, cũng là chủ tử của các ngươi. Về sau phải chấp hành tuyệt đối phân phó của y, ai dám từ chối hoặc chậm trễ, liền cuốn gói khỏi đây! Trần gia không cần các ngươi!”

Nhóm tiểu tư và tiểu thị hầu cung kính đứng phía dưới, nay lại càng thêm cung kính cúi gập thắt lưng.

“Dạ, lão gia, phu nhân.”

“Ừ, rất tốt.” Vừa lòng gật đầu, Trần Thần nhìn Tề Xảo, dùng ánh mắt hỏi y có muốn nói gì không?

Tề Xảo cười lắc đầu, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc nhìn Trần Thần. Trần Thần đáp lại bằng nụ cười, nắm lấy tay y thật chặt.

Thấy hai người lại lâm vào tình nồng ý mật không dứt ra được, Kiều Vân Thâm bất đắc dĩ đứng ra chỉ huy, diện vô biểu tình nhìn mọi người.

“Tất cả nhớ kỹ bổn phận của mình! Lui xuống đi.”

“Dạ.” Nhóm tiểu tư cùng tiểu thị hầu cung kính rời đi.

Quay đầu, nhìn hai kẻ kia còn đang liếc mắt thâm tình, Kiều Vân Thâm âm thầm buồn bực xoay người ly khai.

“Muốn đi đâu xem?” Trần Thần hoàn toàn không quan tâm đến việc đại quản gia tự ý bỏ đi, trái lại tâm tình phá lệ khoái trá mà nhìn Tề Xảo.

Tề Xảo nghiêng đầu, chớp chớp mắt, ngọt ngào cười, “Tùy ngươi.”

Trần Thần khẽ hôn khóe miệng Tề Xảo, “Vậy tản bộ đi! Nằm suốt một ngày rồi.”

“Được.”

Dắt tay nhau, hai người thong dong đi dạo trên con đường lát đá trong phủ. Cho cá trong ao ăn, giẫm lên tảng đá trong dòng suối nhỏ, hai người dạo qua từng góc sân. Mãi đến khi trời chiều ngả về tây, hai người ngồi trên tảng đá lớn cùng cười, ngắm vầng thái dương đỏ cam rực rỡ lặn xuống sau đường chân trời.

“Trở về đi.”

“Ừ.”

Buổi tối, sau màn tắm uyên ương, hai người sạch sẽ nằm ôm nhau trên giường.

Trần Thần nghịch mái tóc Tề Xảo, khó có lúc ngơ ngẩn.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Trần Thần cúi đầu, cười với y, “Ngươi nói về sau chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Làm gì? Hiện tại không tốt à?”

“Ha ha… Là rất tốt ấy chứ. Ngươi xem, thành công tạo ra thủy tinh, xây dựng nhà hàng hải sản, tiệm tơ lụa không ngừng cho ra mẫu y phục mới, gạch men sứ cũng được bán ra bên ngoài, nhưng đấy mới chỉ là một phần, Tề gia ta còn rất nhiều cửa hàng có thể phát triển hơn nữa! Tỷ như chúng ta có thể làm lẩu, thức ăn nhanh, mở trà lâu, điểm tâm điếm… Rất rất nhiều. Cái nào cũng có thể sinh lời cho chúng ta! Nói thật, ta còn muốn cửa hàng nhà chúng ta xuyên suốt cả nước cơ! Với lại…” Trần Thần ý vị thâm trường nhìn Tề Xảo, “Tiền sữa của con còn chưa kiếm đủ đâu.”

Tề Xảo đỏ mặt, nện một đấm lên ngực anh, “Nói cái gì đó!”

Trần Thần nhướn mày, xoay người đặt Tề Xảo ngồi trên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, “Nói về con của chúng ta a! Nào, chúng ta nỗ lực phấn đấu, tranh thủ sớm tạo ra em bé!”

“Ngươi không cần… Ưm…”

“Đừng… A…”

“Ha… Hừ hừ… Nhẹ thôi…”

“Kẹp ta thật chặt!”

“Hừ…”



Phong cảnh tối nay vẫn đẹp như trước.

Hôm sau, Trần Thần cùng Kiều Vân Thâm cùng dùng điểm tâm, sau đó ngồi trong đại sảnh ngắm cảnh vật bên ngoài, tinh tế phẩm trà nóng.

“A Xảo không ra dùng cơm, lần sau đừng làm mạnh như vậy.”

Tay bưng trà của Trần Thần khựng lại, “Về sau bồi bổ thân thể cho y.”

“…” Kiều Vân Thâm liếc anh một cái.

Trần Thần uống một ngụm trà, quay đầu, cười tủm tỉm nhìn lại hắn.

“Làm sao vậy?”

Kiều Vân Thâm xoay đầu về, tiếp tục uống trà.

“… Không có gì.”
Bình Luận (0)
Comment