Cơm nước xong, Trần Thần để dành thịt bò khô, hoa quả dầm với mứt trái cây cho Tề Xảo làm đồ ăn vặt rồi đi theo nhóm Kiều Vân Thâm.
Bởi công việc đích thực rất nhiều, mọi người bận túi bụi đến khi mặt trời khuất núi mới về nhà.
“Mệt lắm à?” Tề Xảo miệng nhai thị bò khô, đứng trước mặt Trần Thần lo lắng hỏi.
“Không sao.” Trần Thần cười với y, “Ăn hết đồ ăn vặt rồi?”
Tề Xảo cầm cái đĩa chỉ còn một dúm thức ăn, “À thì, còn từng này.”
Trần Thần nhìn thoáng qua rồi lại nhìn mặt Tề Xảo bắt đầu đỏ rần, hài lòng.
“Giỏi lắm, ngày mai làm tiếp cho ngươi. Muốn ăn gì nữa không?”
“Ừm… Chua chua cay cay là được! Mấy món khác cũng không thèm lắm.”
“Được, nhưng không thể ăn quá nhiều.”
“Ừ!” Tề Xảo cười hân hoan.
“Đừng đứng đó ân ái nữa, mau lại đây ăn cơm đi!” Hà Nhật đứng trước cửa gào to, giọng chua loét.
Trần Thần trầm mặc…
“Có cậu ở đây, A Xảo thì khẩu vị tốt, vừa chua vừa cay, ừm…” Vị họ Trần cười xấu xa nhìn Hà Nhật.
Hà ngốc nháy mắt xù lông, “A Thần, cậu có ý gì?! Hả?! Cái gì vừa chua vừa cay?!”
Họ Trần cười híp mắt, “A, tự dưng thèm ăn quá! A, đói ghê.” Nói xong dìu Tề Xảo hân hoan đi đến đại sảnh.
“A Thần, cậu quay lại cho tui! Nói rõ ràng xem nào!” Ngay lúc Hà Nhật chuẩn bị xông tới, may có La Thành ngăn lại.
“Chúng ta cũng đi ăn cơm thôi, chậm chân hết mất.”
Hà ngốc bừng tỉnh, “Đúng vậy! Đi!” Sau đó hưng phấn chạy về phía đại sảnh, La Thành yên lặng theo sau.
Những ngày tiếp theo việc rượt sau mông, dở khóc dở cười. Hà ngốc chẳng giúp được mấy việc, báo hại Trần Thần cùng Kiều Vân Thâm mỗi ngày đau hết cả đầu, cuối cùng không chịu nổi nữa liền ném cậu qua chỗ nhị lão Tề gia đi theo sắm Tết. Tuy Hà Nhật rất ngốc, nhưng cậu cũng là đứa bé biết tôn trọng trưởng bối, đối với người lớn sẽ theo bản năng ngoan ngoãn thành thật, vậy nên… Hà Nhật bị quản chế gắt gao.
“Chà chà, Hà Nhật, ngươi coi mấy chữ
Phúc này chữ nào đẹp?” Tề cha cầm chữ
Phúc đỏ chót, nghiêng người hỏi Hà Nhật.
Hà Nhật đứng nghiêm, vẻ mặt thật thà, trả lời quy củ: “Tất cả đều đẹp, ngài lựa cái nào cũng đẹp.”
Tề cha cười vui vẻ, “Đứa nhỏ này đúng là thật thà hiếu thuận, còn chịu đi theo lão già như ta! Thích cái nào cứ nói, đừng khách sáo.”
Hà Nhật gãi ót, cười ngu, “Ngài chọn là được, con không có mắt thẩm mĩ lắm.”
Tề cha trách đùa, “Cái đứa nhỏ này!”
“Ha ha…”
La Thành: “…” Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh người nào đó đang nhồm nhoàm đủ loại mỹ thực và mấy bận suýt chút nữa làm nổ tung nhà Thạch Bình…
La Thành đầu cúi gằm không dám ngẩng lên.
Cuối cùng, trước đêm 30, mọi người đã xử lý xong công việc của cửa hàng, có thời gian nghỉ ngơi hồi sức.
“Phù… Mệt quá!” Hà ngốc tựa vào sô pha kêu rên.
Kiều Vân Thâm tặng cho cậu ánh nhìn khinh bỉ, Trần Thần bất lực thở dài.
“Không phải cậu đi dạo phố thôi à? Làm gì mà mệt?”
Hà Nhật rung đùi đắc ý, “Nói thế sai rồi. Phải biết là bồi ca nhi dạo phố là một việc rất thống khổ! Cậu không hiểu đâu.” Nói xong còn lắc lắc ngón trỏ.
Kiều Vân Thâm càng khinh bỉ nhìn cậu.
Mắt thấy hai người sắp sửa nhào lên… Mấy ngày trải qua gần đây cho thấy, chỉ cần hai người bọn họ gặp mặt, nhất định sẽ nhào vô nhau một trận. Trần Thần nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.
“Hà Nhật, cậu không cần quay về sao?”
Hà Nhật dừng lại suy nghĩ, khoát tay, “Không cần! Tui viết một phong thư gửi cho bọn họ là được!”
Trần Thần nhíu mày, “Không được, cậu không cần tế tổ à?” Hoàng gia sự vụ nhiều, quy củ cũng lắm, sao có thể không về, có khác gì nổi loạn đâu!
Hà Nhật mất kiên nhẫn: “Thật sự không sao mà! Tế tổ để Nhị thúc tui lo! Ông ấy cũng là hoàng tộc mà!”
La Thành “…”
Lão Vương gia khóc mất! Các đại thần cũng sẽ khóc mất! Tuyệt đối sẽ khóc đó! Hoàng thượng, người không thể thiếu tin cậy như vậy được!!! Sẽ mất nước đó… Nhớ đến truyền thuyết lưu truyền trong dân gian và các sứ thần trước kia… Sẽ không mất nước!
“Thật không?” Trần Thần vẫn không yên lòng.
“Thật!” Hà Nhật cười nhăn răng, “Kỳ thật tui rất muốn có người tìm đến soán vị, như vậy tui được tự do rồi! Hiện giờ tui chỉ muốn sống an nhàn thôi!”
La Thành cúi đầu càng thấp: “…”
Kiều Vân Thâm ngoáy ngoáy tai, “Đừng ba xạo nữa được không? Bằng ngươi… Hừ, chỉ biết bôi đen hoàng tộc!”
“Ngươi nói cái gì?! Ta chính là Hoàng thượng! Ta có thể bắt giam cả nhà ngươi đấy! Ngươi có tin ngay ngày mai ta tống giam ngươi không!”
Kiều Vân Thâm liếc mắt nhìn cậu, biểu cảm miệt thị không buồn mở miệng, đến nói cũng lười.
“À~~ há~~~~”
“Chết tiệt!” Hà Nhật lập tức xù lông, “Ngươi không tin có phải không, ta chính là người giữ ngọc tỷ đấy!” Nói xong liền móc ngọc tỷ trong ngực ra, chìa mặt khắc chữ đỏ về phía Kiều Vân Thâm, “Nhìn đi nhìn đi! Trên này còn khắc chữ kìa! Hừ, giờ đã tin chưa!”
Kiều Vân Thâm liếc cũng lười liếc, “À~~~ há~~~ Chữ thật đẹp mắt!”
“Mẹ nó!!!” Hà Nhật phát điên! Cậu lấy hẳn ngọc tỷ ra rồi mà sao không ai tin! Tại sao bọn họ không tin!
“…” La Thành sâu sắc cảm thấy: Hà Nhật, ngài mới là Hoàng thượng giỏi giang nhất! Hôm nay “giả ngốc” mà không có ai nhận ra được! Hắn tự mình an ủi mình.
“Hai người dừng bồi đắp tình cảm tại đây được rồi! Mai ba mươi rồi, bàn chuyện cơm tất niên đi! Ta cùng A Xảo phải đến chỗ phụ thân dùng cơm.”
“Tui cũng đi!” Ăn là nhất, Hà Nhật tức khắc quên luôn Kiều Vân Thâm, ngay cả khi bạn Trần trêu
“bồi đắp tình cảm” cũng chẳng lải nhải kháng nghị.
“Vậy cùng đi đi.”
“Được!!!!” Hà Nhật vui vẻ híp mắt, “Tui muốn ăn cua, hàu, bề bề, mẫu lệ, hải sâm, tôm hùm, mực ống, cá hố, cá tuyết, cá chình*…” Lưu loát liệt kê một đống, cuối cùng còn liếm liếm môi, “Cả thịt bò kho, lẩu, canh đầu cá đậu hũ, cá hấp Tứ Xuyên, đậu hũ Ma Bà, gà Kung Bao, chân giò hầm*!!!! Oa a a!! Tui phải ăn thật đã!!”
“… Cậu ăn không hết đâu…” Trần Thần bất lực.
“Không sao!” Hà Nhật tiêu sái phất tay, “Từ giờ tui sẽ không ăn cơm!”
“…” Trần Thần sa mạc lời, bất đắc dĩ đỡ trán. Từ khi bọn họ quen biết nhau, số lần anh bất đắc dĩ ngày càng nhiều.
Trần Thần còn chìm trong rối rắm bị Tề Xảo kéo ống tay áo, anh nghi hoặc quay đầu thì thấy người nào đó đang cụp mắt tội nghiệp cùng khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo đầy thịt.
“A Thần, ta cũng muốn ăn.”
“……Được…”
Vì thế sau đêm 30 tế tổ, mọi người ngồi vây quanh ba tầng đồ ăn, vui vẻ dùng cơm.
“Nào nào, A Thần, A Xảo, Vân Thâm, Hà Nhật, La Thành, tự nhiên ăn đi, mấy món này đều là món các ngươi thích ăn!” Tề cha cầm đũa gắp đĩa này gắp đĩa kia, bận rộn không ngừng, miệng đóng mở liên tục.
“Vâng vâng!” Hà Nhật cười híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm, đũa trong tay duỗi về phía bát chân giò trước mặt.
“Đừng dùng đũa, trực tiếp dùng tay này! Giò phải cầm tay gặm mới thích!” Tề lão gia tử cầm một miếng giò kho tương, mặt dính đầy mỡ.
Hà Nhật nhìn nhìn Tề lão gia tử, rồi nhìn nhìn cái chân giò to tướng xấp xỉ mặt người… Bỏ đũa xuống.
“Chính xác!” Vừa dứt lời, cậu chàng xắn tay áo ôm chân giò, miệng cạp một cái.
“Đúng đúng đúng, chính là ăn kiểu đó!” Tề lão gia tử tán thành gật gật đầu, tiếp tục gặm giò. Tề cha từ lúc nãy đã ngừng cười thản nhiên nhìn hai người, nhưng ánh mắt dừng trên người Tề lão gia tử đặc biệt âm u.
Tề lão gia tử chú ý thấy ánh mắt của Tề cha, thầm run rẩy, vội vàng gắp đồ ăn cho Tề cha, dời đi lực chú ý của ông, tránh cho nhà mình phát sinh “thảm án”.
“Cha, cha nếm thử đi, món này A Thần mới làm đó.”
Tề cha thu hồi tầm mắt, cười nói, “Ừ, ta phải ăn thử một chút. Tay nghề A Thần không chê vào đâu được!”
“Đúng vậy, cha mau ăn đi.”
“Được.”
Thấy Tề cha ăn rồi, Tề Xảo mới yên lòng. Phụ thân tạm thời an toàn.
“Nào, A Xảo cái này đi.”
Tề Xảo quay sang thấy Trần Thần gắp cho mình một miếng gân bò, trong bát đĩa trước mặt có không ít tôm chiên tỏi, chân giò, gà sốt Tứ Xuyên*, trông còn phong phú hơn đồ ăn trên bàn.
“Đừng chỉ gắp cho ta, ngươi cũng mau ăn đi… Tự ta.” Không thể nói lời xui xẻo.
“Ừ.” Trần Thần đáp gọn. Lời nói cấm kị trong lễ mừng năm mới ở cổ đại quá nhiều, bớt vài lời sẽ tốt hơn.
“Oa~~~ Thật là thơm!” Hà Nhật mặt dính đầy thịt vụn, khiến Trần Thần không thể vừa mắt.
“Cậu nhìn lại tướng ăn của mình đi, dây ra tùm lum! Mau lau đi này.” Nói xong liền khăn đưa qua, nhưng có một người tốc độ còn nhanh hơn anh.
La Thành lập tức lấy khăn lau mặt cho Hà Nhật, động tác dịu dàng không giống vẻ ngoài lạnh lùng cứng rắn của hắn tí nào. Mà không ngờ Hà Nhật còn phối hợp quay đầu lại giơ cằm lên. Dáng vẻ ăn ý thuần thục này khiến khóe miệng Trần Thần giật giật. Bên này là thế, bên kia vang lên giọng nói ôn nhu của Tề cha.
“Nào, lão bạn, ta cũng lau cho ngươi.”
Tề cha không đợi Tề lão gia tử ngẩng đầu đã tóm đầu lão xoay lại, cầm khăn lau lau lau, cường độ tuyệt đối có thể sánh với lau bàn. Mặt Tề lão gia tử đỏ rát ngay tắp lự.
Trần Thần nhìn hết thảy cảm thấy dạ dày mình lại bắt đầu đau rồi.
“Cha, nhẹ nhẹ thôi…”Da mặt phụ thân chịu không thấu.
Tề cha nở nụ cười dịu dàng, “Không sao đâu, da phụ thân con dày lắm.”
“…” Trần Thần cạn lời.
“A Thần, không có chuyện gì đâu, ngươi mau ăn cơm đi!” Tề Xảo hoàn toàn không bị ảnh hưởng giúp Trần Thần gắp đồ ăn, cười ôn hòa.
“Bọn họ…” Trần Thần chỉa chỉa lão phu phu, chần chừ.
“Không sao đâu, mọi năm đều vậy. Ngươi làm quen đi.”
“…”
“Oa~~~ Ngon quá!!! Thịt lợn viên rất đậm đà! Thịt bò cũng thơm ngon không kém cạnh! Tui ở trong cung mấy năm nay đều không được ăn, khó chịu chết tui rồi!” Hà Nhật đã gặm xong nửa cái chân giò từ lúc nào, giờ thì tay trái thịt lợn viên, tay phải thịt bò kho, trong bát còn có hai cánh gà nướng*.
Trần Thần nhìn cậu mà đau lòng thay. Anh em nhà mình thuộc loại động vật ăn thịt điển hình, không thích gì chỉ thích ăn. Đến thế giới này cậu ta lại không biết nấu cơm, khẳng định ăn không ít khổ. Nhớ đến người nào đó khi còn nhỏ ở chùa một tuần không được ăn mặn, về nhà liền lăn đùng ra nhập viện, trong lòng anh không khỏi bất an.
“Hà Nhật, cậu ăn từ từ thôi. Khi nào hồi cung cậu mang theo đầu bếp nhà tôi đi vậy!”
Hà Nhật khựng lại, ngẩng đầu nhe răng cười, “Tuyệt!”
Ăn xong cơm tất niên, mọi người đi ra hậu viện. Hai cha con Thạch Bình đang chờ, trên bãi đất trống trong sân đặt rất nhiều ống tròn cỡ lớn.
“Bắn pháo hoa!” Hà Nhật hai tay giơ lên cao hoan hô.
“Ha ha ha…” Tất cả đều bật cười, chỉ riêng Kiều Vân Thâm bĩu môi.
Ống pháo hoa đầu tiên được đốt, nhìn vô số ánh lửa li ti như sao trời rơi xuống trên không trung, Hà Nhật quay đầu lại nhìn Trần Thần, cười sáng lạn.
“Người anh em, chúng ta… được ăn tết với nhau rồi.”
Hốc mắt Trần Thần nóng lên. Anh tiến lên vài bước ôm ghì Hà Nhật…
“Ừ, chúng ta cùng nhau đón năm mới!”
Hốc mắt Hà Nhật cũng đỏ, ôm lưng Trần Thần nện cho hai cái.
Mấy người Tề Xảo cười nhìn hai người, nhưng La Thành không được bình tĩnh như vậy. Hắn tiến lên kéo Trần Thần ra, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng mở miệng:
“Đủ rồi.”
Trần Thần sửng sốt nửa ngày mới hồi thần, vỗ trán bật cười, cuối cùng là ôm Tề Xảo ngắm pháo hoa. Mà Hà Nhật đầu kia hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, chớp mắt ngây ngô hỏi La Thành: “Ngươi làm vậy làm chi?”
“Chủ tử, ngài phải cẩn thận một chút.”
Hà Nhật chớp mắt, “Cẩn thận cái gì?”
“…Xin ngài đừng thân mật với người lạ như vậy.”
“A Thần không phải người lạ! Đó là huynh đệ của ta.”
“…” La Thành mấp máy môi.
Để không phải chứng kiến cảnh người anh em Hà Nhật buồn bực mà chết, Trần Thần cười chán chê rồi quyết định “giải cứu” một chút.
“Hà Nhật, cậu nhìn mặt cười trên trời này.” Chỉ vào pháo hoa màu vàng rực rỡ trên không trung.
Hà Nhật quả nhiên nhìn theo, “Oa a~~~~ Cha con Thạch Bình quả là lợi hại! Tui chỉ đề cập qua mà bọn họ thật sự tạo ra!”
“Đúng vậy! Thạch Bình chính xác là Einstein thời đại này!” Bất luận là diện mạo hay năng lực sáng tạo.
Hà Nhật dừng lại, chớp mắt suy tư trong chốc lát, ánh mắt roẹt roẹt phát sáng.
“A Thần, cậu để cha con Thạch Bình theo tui đi! Tui muốn xây dựng một khu Trung Quan Thôn*, để ông ấy làm trưởng thôn! Vừa hay tui đang có rất nhiều thứ cần sửa chữa lại! Thế nào?”
(*)Khu phức hợp Trung Quan Thôn, được mệnh danh là Thung lũng Silicon của TQ giữa lòng thủ đô Bắc kinh, là một khu nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật quy mô lớn, cũng là một trung tâm lớn của các ngành điện tử và các ngành công nghiệp liên quan đến máy tính, dược phẩm.Trần Thần nghĩ nghĩ, cảm thấy giữ bọn họ ở đây đúng là mai một nhân tài, đưa cho Hà Nhật dùng sẽ tốt hơn.
“Được, chờ qua năm mới, cậu mang bọn họ trở về đi!”
“Nói hay lắm, anh em chí cốt có khác!”
“Mà này, cậu muốn bọn họ làm gì?”
Hà Nhật nở nụ cười, không còn nét ngu đần giống trước kia mà thay vào đó lộ ra vài phần cơ trí.
“Đương nhiên là chế tạo đại pháo, ca nô, tên lửa đạn đạo, bồn cầu tự hoại, khăn giấy, cống thoát nước, bồn tắm… Tui muốn đem hết tất cả thành quả khoa học kỹ thuật phát triển về đây! Tui muốn xưng bá thế giới! Há há há há…”
Trần Thần mới đây còn cảm thán người nào đó trưởng thành rồi, vậy mà chỉ một câu thôi đã cho thấy bản chất ngốc chuẩn không cần chỉnh của người nào đó!
Trần Thần quay mặt đi, không đành lòng nhìn dáng vẻ chống nạnh cười hô hố của đứa ngốc nào đó, mà vẻ mặt Tề Xảo thì đầy dấu chấm hỏi, không hiểu người nào đó đang nói cái gì. Còn Tề lão gia tử lại vui vẻ gật đầu, “Đứa trẻ Hà Nhật này thật hoạt bát!”
Không ngờ Tề cha bên cạnh cũng gật đầu tán thành, “Thật hy vọng cháu của ta cũng giống như Hà Nhật, vừa khỏe mạnh lại hoạt bát!”
Trần Thần che mặt, Kiều Vân Thâm trực tiếp quay đầu đi, mặt mày tái mét, môi mím chặt. Mà La Thành đứng cạnh núi tuyết tan nhìn chuyên chú Hà Nhật…
——A, năm mới khởi đầu thật đẹp…