Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 62

Nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non, Trần Thần rốt cuộc nhịn không được vọt vào. Nhìn sắc mặt Tề Xảo tái nhợt, biểu tình tiều tụy cùng y phục đầu tóc ướt sũng, anh—một hán tử thân cao năm thước cứ thế bật khóc.

“A Xảo… A Xảo…” Ngồi xổm trước giường, Trần Thần nắm chặt tay Tề Xảo, con ngươi vằn vện tơ máu, im lặng rơi nước mắt, “A Xảo… A Xảo… Ngươi cực khổ rồi… A Xảo ngốc của ta…”

Tề Xảo thấy Trần Thần xúc động quá, cũng vừa cười vừa khóc.

“A Thần, ta không sao, bế con của chúng ta lại đây… Con của hai ta…”

“Ừ, hài tử của chúng ta!” Trần Thần kích động cúi xuống cẩn thận hôn Tề Xảo, chẳng ngại mồ hôi nhễ nhại trên mặt y. Nụ hôn dịu dàng kéo dài thật lâu khiến tâm Tề Xảo chìm trong hạnh phúc, nhịn không được hôn trả lại Trần Thần.

“Khụ…” Hà Nhật bên cạnh ho khan một tiếng. Sản phu, ngự y với nhị lão Tề gia còn sờ sờ ra đấy, hai người tế nhị chút coi!

Hai người ý thức được hoàn cảnh xung quanh, lúc này dừng lại mới thấy xấu hổ. Tề Xảo đỏ mặt quay đầu đi, Trần Thần da dày thịt béo mặt không đỏ khí không suyễn cười hề hề với mọi người.

“Thôi thôi, biết hai tiểu phu phu các cậu tình cảm mặn nồng, chẳng để tâm đây là đâu! Trước mặt công chúng…” Dù ngốc nhưng Hà Nhật vẫn biết thẹn thùng nha.

Trần Thần gãi gãi mũi, “Biết rồi.”

“Khụ…” Một âm thanh non nớt thanh thúy từ phía sau mọi người truyền đến.

Có lẽ là phụ tử thiên tính, Trần Thần lập tức bước qua, trước khi mọi người kịp phản ứng đã nhoài người đến bên nhi tử nhà mình.

Vừa rồi còn hơi tức con mình gây sức ép cho cha nó, nhưng giờ phút này nhìn đứa bé mềm mềm trắng trắng, trái tim Trần Thần như tan chảy, từ lão công hiếu thuận hóa thân thành ba ba ngốc, không biết làm sao với nhi tử nhà mình.

“Chu choa… Con ngoan… Này… Này…” Ba ba ngốc Trần Thần hai tay lúng túng, cười hềnh hệch nhìn nhi tử.

Hà Nhật phía sau mắt trợn trắng, hoàn toàn quên bản thân lúc trước cũng biểu hiện giống hệt anh.

“Ôi chao~ Trần lão gia thật có phúc khí! Nhìn bộ dạng tiểu ca nhi đi… Chậc chậc, ta chưa từng đỡ đẻ cho đứa bé nào xinh đẹp như này! Mới rồi tắm cho bé, trên người chẳng có cái bớt nào!” Sản phu ôm bảo bảo cười thấy răng không thấy mắt. Có thể đỡ đẻ thành công một đứa bé trắng nõn như vậy cũng đủ mang đi khoe khắp nơi.

“Ha ha ha…” Trần Thần cười rất ngu, bàn tay to chầm chập vươn tới gần bảo bảo, nhẹ nhàng sờ…

“Mềm quá!” Trần Thần ngạc nhiên nói với mọi người, sau đó sờ nhẹ cái nữa, khẽ than, “Mềm quá đi!”

“Xì…” Mấy người phía sau đều bật cười, lão ngự y cũng vuốt râu cười ha ha không ngừng.

Tề cha vừa mới rửa tay xong, đẩy hết mọi người có ý đồ ôm nhi tử ra. May Tề Xảo ngồi trên giường mắt sắc, biết nếu vào tay cha rồi thì y đừng hòng nhìn thấy nhi tử, vội lên tiếng.

“A Thần, bế ta xem mặt nhi tử đi!”

Trần Thần gật đầu với y, sau đó cẩn thận ôm lấy nhi tử, động tác cứng ngắc mất tự nhiên khiến Hà Nhật cười đau hết cả bụng.

“A Xảo, nhi tử của chúng ta này!” Ba ba ngốc cười hề hề, lãnh tĩnh khắc chế chạy đi đâu mất, “Thật mềm! Nhẹ lắm!”

Tề Xảo lần đầu làm cha khẩn trương vô cùng, cẩn thận đón lấy nhi tử ôm vào lòng, động tác tuy không không cứng nhắc như Trần Thần nhưng vẫn trúc trắc.

“Thật sự rất mềm, rất nhẹ!” Tề Xảo chưa chạm vào trẻ con bao giờ kinh ngạc, “Trẻ con sinh ra đều như này sao?”

“Không phải.” Một sản phu lễ phép trả lời, “Trẻ con bình thường sinh ra thường cả người đỏ hỏn, một tháng sau mới trắng lên, qua trăm ngày mới trở nên trắng nộn đáng yêu. Đứa bé nhà ngài vừa sinh ra đã đáng yêu thế này, có thể coi là có phúc khí!”

Trần Thần đần người cười, Tề Xảo cũng cực kì vui sướng. Không có phụ thân, người cha nào không thích người khác khen ngợi con mình.

“Xem ra A Thần chăm con tốt lắm!” Hà Nhật đến từ hiện đại nên hiểu biết đôi chút, “Trong lúc mang thai ăn toàn đồ bổ ha! Nếu không đứa bé sao trắng trẻo phúng phính thế này được?!”

Tề Xảo ngại ngùng cúi đầu. Mình bây giờ vẫn hai cằm biết phản bác đường nào.

“A Xảo, ngươi mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi! Con để ta ôm.” Tuy đứa bé ra đời nhanh, nhưng chung quy thể lực tiêu hao rất nhiều, nghỉ ngơi thêm vẫn tốt hơn.

Tề Xảo biết Trần Thần lo lắng, thuận theo trao lại đứa bé, nằm xuống ngủ.

Trần Thần bế bé con, chẳng ngại xung quanh có người ngoài, bẹp bẹp hôn vài phát.

“Con ta thật thơm!”

Hà Nhật khóe miệng giật giật. Dù đứa bé vừa được lau người sạch sẽ nhưng mùi máu tươi vẫn còn, hơn nữa vừa rồi còn bọc một tầng màng dính nữa kìa!

“A Thần, cậu có cần lố đến thế không!” Hà Nhật thầm ghê tởm trong lòng.

Trần Thần không thèm để ý đến cậu ta, cứng còng ôm nhi tử, thơm thơm vài cái, miệng dỗ, “A~~ a~~ a~~ Con ngoan của ba ba ui~~~~”

Hà Nhật nhe răng trợn mắt, chịu không nổi vị ba ba ngốc mới nhậm chức này, thật buồn nôn.

“Thực chưa thấy phụ thân nào thích con mình như vậy!” Một sản phu lớn tuổi cười trêu.

Trần Thần ngây ngô cười, thành công chọc cười mọi người.

Kiều Vân Thâm luôn đứng cạnh xem thấy không còn chuyện gì liền mời nhóm ngự y và sản phu ra ngoài biếu quà cảm ơn. La Thành đi ra cùng, thay Hà Nhật thưởng cho bọn họ, nhất là các lão ngự y được ban cho không ít thứ tốt trong cung. Sau đó mọi người lòng tràn đầy vui mừng tản đi.

Mà bé con được Trần Thần ôm khó chịu, hừ hừ kháng nghị.

“Làm sao thế?” Trần Thần khẩn trương bế bé con đứng thẳng đơ như khúc gỗ.

Hà Nhật ở cạnh cười thầm, chuẩn bị tiến lên ôm con nuôi, nhưng tốc độ của Tề cha nhanh hơn, trước một bước ôm bé đi.

“A~ a~ Tôn tử của ta~~ Gia gia ôm con nha~~” Tề cha đong đưa bánh bao nhỏ, cười híp cả mắt.

“Cha…” Trần Thần chạy tới đoạt bé, nhưng bị Tề cha tránh thoát.

“A Thần, con đi bồi A Xảo đi! Tôn tử của ta để ta trông!” Không đợi Trần Thần trả lời đã bế sang phòng cho bé đã chuẩn bị từ trước.

“Cha!” Trần Thần mắt thấy cửa phòng đóng lại, sốt ruột mà không dám đập cửa, loanh quanh đứng ngoài.

“Xì…” Hà Nhật hôm nay được một trận cười đau cả bụng, thành công rước lấy cái lườm của bạn tốt Trần Thần.

“Rồi rồi rồi…” Hà Nhật giơ tay đầu hàng, “Tui không cười.”

Trần Thần thấy cậu quả nhiên không cười nữa, thu lại tầm mắt, tiếp tục chăm chú lo lắng nhìn cánh cửa phòng em bé.

“Ai, A Thần, đừng nhìn nữa, Tề cha không đem bảo bảo trả về sớm đâu, ngươi đi bồi A Xảo đi!”

Trần Thần xoắn xuýt, tuy biết rằng Hà Nhật nói sự thật, nhưng… Anh mới bế con anh chưa được mấy phút! Sao có thể chia cách bọn họ như vậy!!! Cuối cùng anh đành đi bồi Tề Xảo. Nhi tử quan trọng, mà phu lang cũng quan trọng lắm!

Ngồi trước giường nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Xảo, Trần Thần cũng bỏ tâm trạng lo lắng cho nhi tử qua một bên. Nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi sang, Trần Thần ngồi vuốt ve khuôn mặt y đến xuất thần.

Hai người vốn dĩ không có liên quan lại trở thành phu phu, hiện giờ còn có cả nhi tử. Nghĩ đến những việc hai người từng trải qua, Trần Thần nở nụ cười, thấp giọng cảm khái:

“Thì ra ngươi chính là quả của ta, lý do khiến ta đến thế giới này!”

Có lẽ bị tiếng Trần Thần lẩm bẩm đánh thức, Tề Xảo nhíu mày, “Ưm…” Mặt cọ cọ tay Trần Thần.

Trần Thần dịu dàng cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má y. Lát sau, Tề Xảo lại ngủ thật trầm, nụ cười của Trần Thần càng nhu hòa.

“A Xảo ngốc…”

Tề Xảo đang ngủ say bất ngờ bĩu môi, tựa như nghe thấy lời anh nói, khiến tâm Trần Thần nở rộ.

Mà ngoài cửa lúc này, Kiều Vân Thâm, Hà Nhật đối diện Tề lão gia tử đang bất tỉnh mà phát sầu.

“Này… Ngất xỉu bao lâu rồi?” Kiều Vân Thâm cau mày hỏi.

Những người khác, tính cả Tư Nạo đều lắc đầu, “Không biết.”

Kiều Vân Thâm nhăn nhó, “Tại sao không ai trông chừng?”

Hà Nhật bĩu môi, “Ta bận việc trong phòng, ai trông được?”

Tư Nạo nhíu mày, “Không phải các ngươi ở bên ngoài à? Sao không chú ý?”

Mấy người chột dạ, không dám nhìn thẳng Tư Nạo.

“Các ngươi…” Tư Nạo chưa kịp phát hỏa thì Kiều quản gia xuất hiện.

“Các ngươi đang làm gì đó?”

Tư Nạo cá tính mạnh mẽ nhưng rất tôn kính cha chồng tương lai của mình. Tư Nạo thu lại lửa giận, lễ phép đáp:

“Tề lão gia tử ngất xỉu thôi ạ.”

Kiều quản gia dừng lại liếc Tề lão gia tử một cái, bình thản gật đầu.

“Ừ, lát nữa gọi người khiêng về phòng, các ngươi cần làm gì thì làm đi.”

Mấy người kinh ngạc, phản ứng kiểu này bình thản quá.

“Này…” Hà Nhật chỉ chỉ Tề lão gia tử, vẻ mặt bối rối, “Cứ để vậy?”

Kiều quản gia gật đầu, mặt không biểu cảm trần thuật: “Thế này là may rồi. Hồi trước lúc Tề Xảo ra đời, lão hôn mê sùi bọt mép hai ngày mới tỉnh, khiến Tề phủ không biết ai mới là người sinh hài tử.”

Tập thể đồng loạt quay đầu nhìn lão nhân nằm sõng soài trên ghế dài, trầm mặc xem thường.

“Được rồi, các ngươi kệ đi, gọi tiểu tư khiêng lão gia về phòng nghỉ. Tư Nạo, ngươi đến trù phòng trông nồi canh sâm, để người khác ta không yên tâm.”

Tư Nạo vui vẻ gật đầu, mặt hồng hồng đến trù phòng.

“Phụ thân…”

“Vân Thâm, con tới cửa hàng xem. Hôm nay là ngày đại hỉ, cần phát trứng gà đỏ với bao lì xì cho mọi người đấy.”

“Vâng, phụ thân.” Kiều Vân Thâm rời đi.

Lúc này, Kiều quản gia mới đem ánh mắt đặt trên người Hà Nhật. Ánh mắt thâm thúy nghiêm túc khiến Hà ngốc vô pháp vô thiên run lên.

“Ấy chà… Hà hà… Kiều quản gia, ngài xem ta nên làm gì đây?”

Kiều quản gia lẳng lặng nhìn, “Mời Hà lão gia đến đại sảnh, trù sư mới vừa nấu móng heo kho tương cùng các món khác.”

Mắt Hà Nhật phát sáng, quên luôn nỗi khẩn trương run sợ vừa rồi, cực kì nhiệt tình cầm tay Kiều quản gia lắc lắc.

“Chà, Kiều quản gia quả thật là người tốt! Ta đi xử lý vấn đề này ngay! Ta thích làm việc này lắm.”

Kiều quản gia trầm mặc, “Hà lão gia mau đi thôi.”

“Được, ta đi ngay đây, lát nữa ngươi đến ăn cùng nhé!”

Kiều quản gia gật gật đầu, nhìn thân ảnh Hà Nhật nhảy nhót rời đi. Nhìn nửa ngày, ông thở dài một hơi.

“Thôi.”

Sau đó gọi tiểu tư nâng Tề lão gia tử về phòng, bản thân cũng đi nghỉ ngơi.

Chạng vạng hôm ấy Tề Xảo mới tỉnh lại. Nhìn sắc trời bốn phía tối tăm, y nửa mơ nửa tỉnh mãi không hồi phục.

“Dậy rồi à?” Trần Thần vẫn luôn trông chừng bên cạnh nhẹ giọng hỏi, “Khát không?”

“Có.”

Trần Thần xuống giường, cầm ấm nước ấm rót đầy một chén, đỡ Tề Xảo dựa vào mình, đút nước cho y uống.

“Từ từ thôi…”

Tề Xảo nghe lời uống từng ngụm nhỏ, mãi mới uống hết một chén.

“Còn khát không?”

“Còn.”

Trần Thần lại đi rót một chén, giống như hồi nãy cho y uống nước.

“Nữa nhé?”

“Ư ừ.”

Trần Thần đặt chén xuống, bàn tay to chậm rãi xoa ngực Tề Xảo, giúp y thuận khí.

“Thế nào rồi? Khó chịu chỗ nào?”

Tề Xảo lắc đầu, cọ cọ trong lòng Trần Thần, “Con đâu?”

“Cha đang dỗ rồi.” Động tác bất biến tiếp tục thuận khí giúp Tề Xảo.

“Không khóc?” Tề Xảo được xoa rất thoải mái, cặp mắt híp lại.

“Ừ. Lúc mới sinh khóc hai tiếng rồi thôi.”

“Con có đói bụng không?”

“Có cha trông chừng, chúng ta còn phải lo lắng sao?”

Tề Xảo ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng y rất nhớ đứa bé. Đôi mắt thon dài ánh nước khát vọng nhìn Trần Thần.

“Ta muốn ôm bé con.”

Trần Thần chợt dừng động tác, ”…Lát nữa ta đi tìm cha.”

Tề Xảo cười tươi, “Ừ.”

“Trước ăn vài miếng lót dạ đi. Trong bếp có móng heo kho tương…” Mắt Tề Xảo sáng rực lên, “Nhưng hiện giờ ngươi chưa thể ăn được…” Tề Xảo bĩu môi, “Ta có hầm canh sâm…” Tề Xảo trề môi, “Ngươi tạm thời chỉ có thể ăn thức ăn thanh đạm, qua mấy ngày nữa ta làm móng heo cho ngươi ăn.”

Tề Xảo miễn cưỡng chấp nhận, “Cũng được.”

Trần Thần cười, “Vậy ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”

“Đợi đã!”

“Làm sao vậy?”

Tề Xảo đỏ mặt, đảo mắt nhìn chung quanh, ngại ngùng mở miệng: “Ta muốn tiểu…”

Trần Thần sửng sốt, sau đó híp mắt cười, “Ta biết rồi.”

Vì thế Tề Xảo bị Trần Thần đối xử như trẻ con dẫn đi tiểu, hầu hạ rửa tay, rửa mặt, thay y phục. Suốt quá trình, mặt Tề Xảo đỏ như gấc.

“Lại sao thế?” Trần Thần biết rõ còn hỏi.

Tề Xảo trừng anh.

Trần Thần chớp chớp mắt trông cực kì vô tội, “Ngươi không nói sao ta biết.”

“Hừ!” Tề Xảo quay đầu không thèm để ý tới anh.

Trần Thần cười cực kì vui vẻ, cúi xuống dỗ.

“A Xảo~~ A Xảo~~ Mau tới dùng cơm~~~”

Tề Xảo quấn chặt chăn, ngó lơ.

Trần Thần ôm người vào lòng, vừa hôn vừa dỗ dành.

“A Xảo~~ Là ta sai~~ Chúng ta ăn cơm đi~~ Lát nữa đi thăm bảo bảo.”

Tề Xảo bị hai tiếng “bảo bảo” đả động, quay đầu trừng anh, ác thanh ác khí mệnh lệnh:

“Đi lấy cơm.”

Trần Thần cười nịnh nọt, “Ừ ừ, ta đi ngay.” Nói xong còn thực chân chó dịch chăn cho Tề Xảo rồi mới ra ngoài.

—— Vậy mới nói, Tề Xảo nữ vương hóa tuyệt đối là do Trần Thần dưỡng thành!

——Lại nói tiếp, nam nhân, tên của ngươi chính là gian nhân.
Bình Luận (0)
Comment