*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chớp mắt liền đến ngày bánh bao nhỏ tròn một tuổi, nhà Trần Thần giăng đèn kết hoa, kết hợp với khu vườn xanh um tươi tốt khiến ngày vui càng thêm vui.
“Ối chà… Tiểu bảo bối trắng trẻo mũm mĩm quá! Muốn cắn một miếng ghê.” Một người quan hệ không tồi với Tề gia nói.
Mấy người bên cạnh liên tiếp tán thành, rồi khen ngợi bánh bao Trần Hi cứng cáp khỏe mạnh xinh xắn. Tề cha ôm Trần Hi cười toe toét.
“Ai dà… Tuy Duy Duyên nhà ta thật sự đáng yêu lắm, nhưng mọi người không cần khách sáo vậy đâu!”
“…” Chúng ta còn khiêm tốn hơn ngài đấy ạ! Tuy nhiên mọi người cũng không dám nói ra, tiếp tục treo mặt cười khen lấy khen để.
Tề cha vô cùng thỏa mãn. Bánh bao Trần Hi chẳng hề dát người, đôi mắt to tròn đảo loạn khắn nơi, nhìn chỗ này ngó chỗ kia. Nếu bị người đùa dai sẽ chôn đầu trong ngực Tề Xảo, tay nhỏ ôm cổ cha, ngoảnh mông nhỏ với người ta. Mà Hà Nhật lại chính là đối tượng trường kì bị kì thị.
“Hà Nhật, cậu đừng trêu con tôi nữa! Nhìn bé con sợ rụt vào lòng rồi kìa.” Trần Thần bất mãn.
Hà Nhật vẫn chưa thỏa mãn, “Rõ ràng mỗi lần cậu thấy bé cũng đến cắn một cái, tại sao nó thấy cậu không sợ chỉ sợ tui! Công bằng ở đâu!”
Trần Thần vừa hạnh phúc vừa kiêu ngạo, có tí khoe khoang mở miệng: “Đó chính là con tôi.”
Hà Nhật: “Tui cũng là cha nuôi chứ bộ!”
“Thôi thôi.” Tề Xảo lên tiếng giảng hòa, “Bảo bối của chúng ta sắp chọn đồ vật đoán tương lai rồi, hai gia nhi các ngươi đừng cãi nhau nữa.”
Trần Thần lập tức chân chó mỉm cười, “Được.”
Hà Nhật trở mình xem thường, nhưng cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh tấm thảm bày biện đồ vật.
Kiều Vân Thâm mặt không biểu cảm phát biểu mở đầu buổi lễ, không khí nghiêm trang đến mức các tân khách nghe xong không dám ho he thở mạnh.
Bánh bao Trần Hi được cha đặt trên thảm, rất chi ngạc nhiên, không biết phải làm gì.
“Duy Duyên, con chọn thứ con thích đi.” Tề Xảo đẩy bé về phía trước.
Trần Hi tuy không rõ cha nói gì, nhưng nhìn xung quanh đều là đồ vật mới toanh thì rất hiếu kì. Quay đầu nhìn cha, ưm, cha vẫn ở đó. Nhìn Trần Thần, ưm, phụ thân cũng chưa rời đi. Nhìn Tề cha, ưm, gia gia cũng chưa đi. Nhìn Hà Nhật, sao cứ đứng đó dợ? Ngó Hà Nhật mãi mà chẳng thấy Hà Nhật rời đi, bánh bao Trần Hi thất vọng xoay đầu lại, quyết định mặc kệ.
“Bảo bối, đi xem con có thích cái gì không.” Tề cha vỗ mông bé một cái.
Trần Hi xoa xoa mông nhỏ bị đánh, tập tễnh bước, mắt to quan sát chung quanh. Không ai dám phát ra âm thanh, nín thở theo dõi.
Trên thảm bày rất nhiều bảo vật. Từ văn phòng tứ bảo, đồ trang trí cho tới quà vặt gì cũng có. Hà Nhật còn mang đến mấy bảo bối khác. Đoản kiếm hoàng kim đại diện cho Tướng quân, phù lệnh đại diện cho Tể tướng, cùng vài khối ngọc ý nghĩa bất đồng. Trần Thần hỏi cậu chọn mấy thứ này để làm gì, Hà Nhật trả lời: Tui muốn con nuôi trở thành Tể tướng ca nhi đầu tiên.
Trần Hi không hiểu ý nghĩa mấy thứ này, bé vô tư nhìn cái này ngắm cái kia, cảm thấy hứng thú thì đi qua.
Kia là một ngọc ấn hoàng kim, tuy mặt dưới không khắc chữ nhưng trên mặt ngọc điêu khắc ngọc thiềm* đủ để chúng tân khách biết nó là vật quý hiếm. Bánh bao nhỏ cầm lên nhìn nhìn, có vẻ hơi nặng nên ôm trong ngực, tiếp tục nhìn quanh bốn phía rồi cầm một ngọc bội ngũ sắc cho lên miệng gặm.
(*)ngọc thiềm: con cóc bằng ngọc, ẩn dụ cho mặt trăng, vì tục cho rằng những vết đen đen khi ta nhìn lên mặt trăng trông rất giống con cóc. Theo quan niệm phong thủy, nó là biểu tượng của sự may mắn.Ngọc ngũ sắc có tên là ngọc Ngũ Phúc Lâm Lang*, là bảo vật cực kì quý hiếm, chỉ có gia đình đại phú đại quý tiền dắt đầy người mới sở hữu nổi. Bây giờ thấy Trần Hi cầm hai thứ này rồi không để ý cái khác, tuy không rõ chúng có ngụ ý gì, nhưng cũng không ảnh hưởng các tân khách buông lời chúc mừng cát tường, câu nào xuôi tai thì xài. Mấy người Tề cha chỉ cười cười đáp lễ.
(*) lâm lang ý chỉ ngọc bích đẹp đẽ sang quý, tinh xảo; Ngũ Phúc trong thiên “Hồng Phạm” của Kinh Thư gồm: thọ (sống lâu), phú (giàu có); khang ninh (yên lành); du hảo đức (có đức tính tốt); và khảo chung mệnh (ra đi vui vẻ không vướng bận).Tề Xảo đem Trần Hi hết gặm ngọc bội rồi gặm sang ngọc ấn ôm vào lòng, bảo rằng muốn về phòng cho bé con uống sữa, lưu lại mấy người Tề cha chiêu đãi tân khách nhập tiệc rượu.
Sau khi kính một vòng rượu, Trần Thần tìm cơ hội xách Hà Nhật qua một bên tra hỏi.
“Ngọc ấn với ngọc bội mang hàm nghĩa gì?” Trần Thần nghiêm nghị.
Hà Nhật cười toét đến tận mang tai, “Ha ha… Ý nghĩa tốt.”
“Đừng giả bộ ngớ ngẩn lừa tôi, nói tử tế xem nào.”
“Đều là thứ tốt, cậu sợ cái gì!”
Trần Thần híp mắt, “Thật không?”
Hà Nhật giơ tay đầu hàng, “Tuyệt đối là thật. Đó là con nuôi của tui, tui có thể hại nó sao!”
Trần Thần cẩn thận quan sát một hồi, thấy cậu quả thật không nói dối mới tha.
“Tôi chỉ muốn con mình cả đời bình yên hạnh phúc mà thôi. Tôi không hy vọng nó phải gánh vác trách nhiệm Tể tướng ca nhi hay tương tự.”
Mặt Hà Nhật hơi sượng, “Ha ha…”
Trần Thần nhận ra nhưng nghĩ Hà Nhật thường rất ngốc, anh cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nghĩ rằng ca nhi nhà mình sẽ làm quan hoặc giữ chức vụ minh ám nào đó.
“Ngươi đi uống rượu đi, đừng ham nhiều quá, rượu này là rượu mới cất, ít nhưng độ rượu nặng. Tôi đi tìm A Xảo và Duy Duyên.”
Hà Nhật ngây ngô cười, “Ờ.”
Chờ Trần Thần khuất bóng, Hà Nhật mới thu lại nụ cười, gãi mũi.
“Lại gây họa rồi… Cơ mà, hắc hắc…” Hà Nhật đắc ý, “Nếu bảo bối Duy Duyên đã chọn, giờ nói gì cũng vô dụng, ha ha ha ha…”
La Thành lại đây xem thấy thế chụp cậu một phát, “Đừng cười. Hiện tại Duy Duyên chọn hai thứ ý nghĩa khác hoàn toàn, không sợ Trần Thần về sau tìm ngươi tính sổ à.”
“Hắc hắc… Đến khi đó bánh bao cũng trưởng thành rồi, dù A Thần có tìm ta tính sổ cũng phải cố kỵ nhi tử nhà cậu ta, không sao.”
La Thành vùa bất đắc dĩ vừa dung túng nhéo mặt Hà Nhật, “Ngươi đó… Chỉ có những lúc như này mới khôn ra.”
Hà Nhật mất hứng ngửa đầu, “Ta lúc nào cũng thông minh mà! Nếu không sao lừa ngươi tới tay được!”
Ánh mắt La Thành bất giác nhu hòa, ngữ khí đầy cưng chiều, “Vâng… Ngài thông minh.”
“Hừ hừ… Thế còn tạm được.”
“Đi uống rượu thôi.”
“Được.”
Trần Thần đẩy cửa phòng bước vào, thấy Tề Xảo đang cầm thìa đút sữa cho con.
“Sao rồi? Có mệt không? Bảo bối có chịu uống sữa không thế?”
“Ta không sao.” Tề Xảo đầu không ngẩng lên, tiếp tục đút sữa, “Bảo bối ngoan lắm, ngươi xem con uống hăng chưa kìa.”
Trần Thần ngó qua nhìn. Trần Hi được mình chăm chút từ bé tời giờ đang mở to mắt nhìn chằm chằm thìa sữa, say sưa uống.
“Ha ha… Tiểu tử này biết vâng lời ghê.” Véo véo mặt bánh bao.
Trần Hi thưởng cho phụ thân nhà mình một ánh mắt, sau đó tiếp tục bú sữa. Tề Xảo không đồng tình.
“Đừng véo. Về sau lỡ mặt bự quá thì làm sao!”
“Trần Thần rút tay về, “Rồi, ta không véo.”
Tề Xảo hài lòng gật đầu.
“Sao ngươi không ở bên ngoài tiếp khách?”
“Có mọi người ngoài đấy rồi, ta vào thăm ngươi một chút.”
Tề Xảo ấm lòng, khóe miệng nhếch lên, “Ừ.”
Nhìn một lát, Trần Thần sợ y mệt, chủ động nhận việc, “Để ta đút cho, ngươi nghỉ chút đi.”
Tề Xảo chưa đáp ứng, Trần Thần đã bế Trần Hi lên, Tề Xảo bất đắc dĩ.
“Được rồi, ngươi làm đi, ta nằm một lát.”
“Nghỉ đi.” Sau đó múc một thìa sữa đút bánh bao.
“Bảo bối uống sữa nào.” Thìa nhỏ đưa tới trước miệng.
Trần Hi nể tình há miệng uống hết. Ba ba ngốc Trần Thần vui sướng, cẩn thận đút cho con.
“Uống thìa nữa nào.”
Bánh bao Trần Hi lại uống hết.
Vì vậy Trần Thần bắt đầu khởi động dáng vẻ ba ba ngốc, hứng chí không dứt bón sữa cho con. Bánh bao Trần Hi cũng hiếu thuận cho phụ thân mặt mũi, đưa thìa nào hết thìa ấy, trong lúc uống còn ê a cổ vũ phụ thân, khiến phụ thân hóa ngốc triệt để. Nếu Tề Xảo mà không phát hiện, chỉ sợ bánh bao Trần Hi bị tiêu chảy mất.
“Thật là.” Tề Xảo ôm Trần Hi vuốt xuôi lưng bé, trừng Trần Thần. “Đút nhiều thế con nó sao chịu được?!”
Ba ba ngốc cúi đầu nhận sai, “Xin lỗi, ta không chú ý.”
“Lần sau đừng như vậy.”
“Tuân lệnh.”
“Nấc…” Bánh bao Trần Hi ợ một tiếng.
“Được rồi,” Tề Xảo đưa bé cho Trần Thần ôm, “Đừng bế xóc con quá, ta chợp mắt một lát.”
Ba ba ngốc cười ngu, “Ừ, ngươi đi đi.”
Tề Xảo quay về nghỉ ngơi, ba ba ngốc Trần Thần tiếp tục dỗ bảo bảo.
“A… Bé ngoan của ba, thơm một cái nha, chụt…”
“Ta ta…” Trần Hi rất hưng phấn, tay nhỏ chân nhỏ vung vẩy loạn lên, giương đôi mắt to tròn trong veo nhìn Trần Thần.
Ba ba ngốc lập tức tan chảy, “A… Bảo bối bé nhỏ của ta, cho ba ba thơm một cái nữa ha, chụt…”
“Hi hi hi…” Bánh bao Trần Hi cười vô tư.
Trong nháy mắt, thế giới xung quanh Trần Thần biến thành một màu hồng.
“Ôi chao… Tâm can bảo bối của ba! Bẹp bẹp bẹp…” Trần Thần chôn đầu trên mặt, trên bụng Trần Hi hôn hít.
Bé con cũng không hoảng, cười khanh khách liên tục, tay nhỏ còn níu tóc Trần Thần, chân nhỏ đạp Trần Thần mấy cái.
“Ai ai…” Trần Thần bị đạp vào mắt bắt lấy chân nhỏ, giả vờ tức giận, “Tiểu bại hoại, dám đá ba ba hử?”
Ngoàm… Cắn một miếng lên chân nhỏ mềm mềm…
“Nha!!!!” Bánh bao Trần Hi hăng hái đạp, mắt to tròn xoe, khuôn mặt đỏ rần vì hưng phấn, “Nha nha…”
Ngoàm ngoàm… Trần Thần túm chân nhỏ gặm gặm gặm. Gặm hết một chân chưa đủ liền kéo chân còn lại gặm tiếp.
“A!” Bánh bao Trần Hi huơ huơ tay nhỏ, vui vẻ chơi cùng ba.
Trần Thần nhìn đôi tay nho nhỏ trắng nõn mà lòng ngứa ngáy, liền bắt lấy hôn hít.
“Ha ha ha… Nha…” Bánh bao Trần Hi cười chảy nước dãi.
Thơm thơm một hồi, Trần Thần hôn bánh bao nhỏ đỏ cả người mới buông tha, với cái khăn bên cạnh lau miệng cho bé.
“Ngoan, ba ba lau cho con.” Bánh bao Trần Hi chu mỏ, “Ha ha… Bảo bối Duy Duyên nhà ta thật ngoan!”
“Ngươi thích trẻ con thật đấy!” Tư Nạo bưng một cái bát còn bốc hơi nóng tiến vào, chứng kiến dáng vẻ ba ngốc của Trần Thần mà buồn cười.
“Ừ.” Trần Thần cười đáp, tiếp tục lau miệng cho hài tử.
“Đây…” Tư Nạo đưa bát cho Trần Thần, “Cho Duy Duyên uống đi.”
Trần Thần dừng tay nhìn chất lỏng sền sệt màu nâu trong bát, tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
“Đây là phương thuốc gia truyền nhà ta, dùng cho người luyện võ đả thông kinh mạch, cường thân kiện thể.”
Trần Thần vội vàng đẩy qua một bên, “Duy Duyên là ca nhi, không cần luyện võ.”
Tư Nạo lườm anh, “Ta cũng là ca nhi, vẫn luyện võ đấy thôi.”
Trần Thần cười, “Duy Duyên có thể bình an là ta mãn nguyện rồi, không cầu gì hơn.”
Tư Nạo thở dài, bất lực với anh.
“Ngươi cứ cho bé uống đi! Dù không luyện võ nhưng phương thuốc này thiên kim khó cầu, rất có ích cho thân thể.”
Trần Thần nghĩ ngợi, thấy cũng vô hại nên đành nhận.
“Cảm tạ.”
Tư Nạo cười đáp lại.
Trần Thần chuẩn bị đút thuốc cho bé, nhưng Tư Nạo vẫn đứng bên cạnh khiến anh cảm thấy quái quái. Tình tình Tư Nạo nóng nảy, sao bây giờ vẫn còn chưa đi?
“Tư Nạo, còn việc gì không?”
Tư Nạo vốn phóng khoáng không ngờ lại đỏ mặt, ánh mắt ngượng ngùng. Trần Thần kinh ngạc.
“Có chuyện thật sao?!”
Tư Nạo vừa bực vừa thẹn trừng Trần Thần, khẽ cắn môi nói.
“Ta và Vân Thâm chuẩn bị sang đầu tháng sáu sẽ thành thân, muốn nhờ ngươi làm mấy thứ.”
Trần Thần sững sờ, “Ngươi và Vân Thâm… Mùng 6 tháng 6… Thành thân?!”
“Đúng vậy.” Tư Nạo nở nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng, “Phụ thân ta đã đồng ý. Có điều gia nhi thứ phải mang họ Tư, kế thừa ma giáo.”
“À…”
“Ta nghe nói ngươi rất giỏi thiết kế y phục, hy vọng ngươi có thể phụ trách hỉ phục giúp chúng ta.”
“… Được, ta sẽ chuẩn bị.”
Tư Nạo cười rạng rỡ, “Cảm ơn nhiều.”
“Đừng khách sáo.”
Sau khi Tư Nạo rời đi, Trần Thần mới tỉnh lại trong ngỡ ngàng. Anh lắc đầu cảm thán:
“Vân Thâm thế mà cũng chịu thành thân… Đúng là không thể ngờ mà…”
“Phì phì…” Trong lúc Trần Thần lơ đãng, Trần Hi liền tự chơi một mình, phun bong bóng nước bọt làm Trần Thần giật mình.
“A~ Bảo bối ngoan của ba, uống thuốc nha…”
Trần Hi ngoan ngoãn uống hết.
“Ê… ê… a…” Tay nhỏ huơ huơ.
Trần Thần cười ngu, “Nữa nào!”
………
Đút bảo bảo uống hết thuốc rồi ru bé ngủ, Trần Thần đi xem Tề Xảo.
Tề Xảo chống tay nằm ngủ trên giường. Trần Thần bất đắc dĩ lắc đầu, lại gần nhẹ nhàng rút tay y đặt lên giường, ngả đầu Tề Xảo xuống gối rồi cẩn thận kéo chăn đắp lên. Ngắm Tề Xảo trong khi ngủ còn vô thức cọ đầu vào gối, Trần Thần nở nụ cười, cúi đầu in lên trán y một nụ hôn.
“Mơ đẹp nhé…”
Tề Xảo vừa ngủ vừa mỉm cười ngọt ngào khiến lòng Trần Thần mềm nhũn. Anh nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa ra ngoài.
Ở một góc khuất trong đại sảnh, Trần Thần tìm được Kiều Vân Thâm.
“Vân Thâm, ta nghe Tư Nạo nói ngươi muốn thành thân.
“Khụ…” Kiều Vân Thâm nổi tiếng mặt liệt không ngờ lại đỏ mặt, “Ừ…”
“Sao ngươi không nói với ta!”
Kiều Vân Thâm gãi gãi mũi, “Có Tư Nạo nói với ngươi rồi mà!”
“Ngươi là quản gia của ta, bằng hữu với nhau tại sao không nói trực tiếp!”
Kiều Vân Thâm chột dạ đánh mắt qua chỗ khác, thật sự không thể nói ra nguyên nhân vì hắn “ngại” được.
—— Thế cho nên Vân Thâm chính là một kẻ muộn tao!
Trần Thần thấy hắn thật sự không muốn nói, tuy trong lòng hiếu kì nhưng không định bức ép hắn trả lời.
“Được rồi, ta không hỏi nữa.”
Kiều Vân Thâm trắng trợn thở phào.
“Ngươi gặp phụ thân Tư Nạo cầu thân chưa? Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Cầu thân rồi, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa. Tư Nạo muốn nhờ ngươi thiết kế lễ phục, cho nên… Làm phiền ngươi.”
“Không có gì.” Trần Thần cười. Hơn nữa… Anh cũng muốn làm một bộ.