Thiên Âm tông, hồ Bách Hoa.
Hồ nằm ở nơi cao nhất của Thiên Âm tông, giống như thiên trì.
Bên hồ trăm hoa đua nở, nước hồ trong veo phẳng lặng, thỉnh thoảng có linh thú từ trong nước nổi lên gây nên những gợn sóng.
Trung tâm hồ có hòn đảo đứng sừng sững, một bên đảo trăm hoa khoe sắc, tôn lên đình hoa màu đỏ.
Lúc này, trong đình có một nữ tử toàn thân áo đỏ, lông mày cau lại, trong đôi mắt đều là băng lãnh, nàng nhẹ nhàng chạm vào phần thân dưới phía trước, trong mắt có một tia chán ghét.
Hô ~
Một làn gió nhẹ lướt qua trăm hoa thổi tới.
Nữ tử thanh tú mỹ mạo, mặc y phục màu trắng đứng trước đình, ngạc nhiên nhìn nữ tử trong đình, cung kính hỏi:
"Chưởng giáo, ngài xuất quan rồi sao?"
Nữ tử áo đỏ khẽ nhích người nhìn về phía sau, khuôn mặt xinh đẹp rơi vào trong mắt nữ tử áo trắng, nhưng là đôi mắt lạnh như băng làm cho nữ tử áo trắng hoảng sợ cúi đầu.
"Bạch Chỉ, những năm gần đây đã không còn ai nhớ tới Thiên Âm tông sao?"
Chưởng giáo Ma Môn Thiên Âm tông, Hồng Vũ Diệp.
Trước khi nàng làm chưởng giáo, Thiên Âm tông cùng lắm cũng chỉ là tông môn nhị lưu, có nàng, Thiên Âm tông mới nhảy lên thành tông môn nhất lưu.
Ngày đầu tiên trở thành chưởng giáo Thiên Âm tông, nàng đã phát động đại chiến, một hơi thu phục hết tất cả các thế lực rải rác xung quanh.
Đại chiến kéo dài ba mươi năm, máu chảy thành sông.
Trong ba mươi năm, Thiên Âm tông càng đánh càng mạnh, tài nguyên chiếm được ngày càng nhiều, cái tên ma nữ Thiên Âm càng vang vọng tám hướng.
Sau khi đại chiến kết thúc, Hồng Vũ Diệp bắt đầu quản lý tông môn, nhưng chỉ mười năm chỉnh đốn lại tất cả, đưa tông môn đi đúng quỹ đạo, để Ma Môn tự vận hành.
Sau đó nàng bế quan, kéo dài sáu mươi năm.
"Xin chưởng giáo chỉ rõ." Bạch Chỉ quỳ xuống đất sợ hãi nói.
Bạch Chỉ là một trong bốn vị trưởng lão hộ giáo của Thiên Âm tông, rất được ma nữ Thiên Âm tín nhiệm, phụ trách quản lý Thiên Âm tông.
Những năm gần đây, danh tiếng Thiên Âm tông không nổi, đó chính là do nàng quản lý tông môn không tốt.
Thì làm sao lại không hoảng hốt được?
Sắc mặt Hồng Vũ Diệp không thay đổi, nhìn chằm chằm Bạch Chỉ, không nói một lời.
Xung quanh ngoại trừ tiếng gió thổi, thì là tiếng hít thở không ổn định của Bạch Chỉ, sau một hồi, Hồng Vũ Diệp chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Bế quan sáu mươi năm, vốn dĩ tất cả đều có thể tiến hành thuận lợi, nhưng thời khắc mấu chốt nhất. . . Nàng bị đánh lén.
Không phải là người trong ma giáo, công pháp sở tu là Tam Thanh quyết của Thiên Thanh sơn, thủ đoạn của hắn ti tiện không thể tả.
Nhất là trong thân thể người đó ẩn giấu một loại độc tố, sau khi bị đánh giết, độc tố sẽ xâm nhập vào mọi thứ xung quanh, rất khó phòng bị.
Độc tố xâm nhập, cộng thêm tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng. . .
Nàng đi tới bên dưới Đoạn Tình nhai gần nhất.
Nên mới xảy ra chuyện tối hôm qua.
Đó là thủ đoạn nàng không có cách nào phòng ngự, Thiên Thanh sơn không nên có mới đúng.
"Gần đây những danh môn tông phái kia có động tĩnh gì bất thường không?" Hồng Vũ Diệp ưu nhã nhưng vẫn ẩn chứa uy nghiêm.
"Cũng không có." Bạch Chỉ vội vàng lắc đầu, tiếp tục nói:
"Thiên Thanh sơn là danh môn chính phái gần chúng ta nhất, nhưng gần đây bọn họ bận tổ chức đại hội luận đạo, không có dư lực làm chuyện khác. Hơn nữa, năm đó chưởng giáo đã từng giao thủ với bọn họ, với thực lực đó tin chắc bọn họ không dám tùy ý vọng động."
"Phải vậy không?" Hồng Vũ Diệp cười hỏi đầy thâm ý.
Thấy Bạch Chỉ không dám nói lời nào, nàng tiếp tục nói:
"Việc ta xuất quan tạm thời giữ bí mật, ngươi tiếp tục quản lý Thiên Âm tông. Sau đó âm thầm kiểm tra đệ tử tông môn, nhìn xem có bao nhiêu gian tế của những tông môn khác."
"Vâng." Bạch Chỉ vội vàng tuân mệnh, không dám hỏi nhiều.
Sau đó lại là một khoảng trầm mặc, Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi:
"Bạch Chỉ, ngươi không phải gian tế của những tông môn khác phái tới đấy chứ?"
Bộp!
Bạch Chỉ dập đầu thật mạnh trên mặt đất, hoảng hốt đến cực điểm:
"Chưởng giáo, Bạch Chỉ không dám, Bạch Chỉ sao có thể là gian tế chứ?"
Thấy vậy, Hồng Vũ Diệp nhẹ gật đầu khó nhận ra, sau đó nói khẽ:
"Đi xuống đi."
Bạch Chỉ vội vàng run rẩy đứng dậy, vừa mới quay đầu đi lại nghe được tiếng chưởng giáo nói:
"Đúng rồi, ngươi hãy thu thập một chút tư liệu tông môn, đánh dấu vị trí và nhiệm vụ đã an bài những năm gần đây, ta muốn nhìn xem những năm này ngươi làm những gì."
"Vâng." Bạch Chỉ lui rời khỏi đảo.
Thấy Bạch Chỉ rời đi, Hồng Vũ Diệp mới nhẹ nhàng đưa tay lên, mu bàn tay áp nhẹ vào bờ môi, ho khan hai tiếng.
Sáu mươi năm trước nàng tin tưởng Bạch Chỉ, sáu mươi năm sau nàng vẫn tin tưởng Bạch Chỉ, nhưng. . .
Nơi nàng bế quan chỉ có Bạch Chỉ mới biết được, sau khi bị đánh lén suy nghĩ đầu tiên chính là bị Bạch Chỉ phản bội.
Chẳng qua là cho đến bây giờ, dùng ánh mắt của nàng quan sát, vẫn cảm thấy Bạch Chỉ có thể dùng được.
Sau đó Hồng Vũ Diệp chậm rãi nhắm đôi mắt lại, xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
. . .
. . .
Đoạn Tình nhai.
Vườn Linh Dược.
Giang Hạo tiến thẳng đến cổng vườn Linh Dược, muốn đi vào thu thập một chút bọt khí.
Có thể tăng cao thực lực.
Nơi này cách chỗ ở của hắn khá xa, nằm ở vị trí trung tâm.
Đoạn Tình nhai, giống một nơi sơn cốc, dòng suối nhỏ theo khe núi bên trong chảy ra, cho nên nơi Giang Hạo ở có vẻ hẻo lánh.
An tĩnh và tự do.
Xung quanh vườn Linh Dược có trận pháp bao trùm, cửa vào có hai vị đệ tử ngoại môn trông coi.
Là hai vị đệ tử Luyện Khí tầng năm.
Trước hai mươi tuổi nếu có thể Luyện Khí tầng tám, sẽ có thể tiến vào nội môn.
Hắn là trường hợp như vậy.
Sau khi Trúc Cơ mới có thể ngồi vững vàng ở thân phận đệ tử nội môn, ví dụ như bốn mươi tuổi vẫn không thể Trúc Cơ, còn mang thân phận đệ tử nội môn, thì tốt nhất nên nhận nhiệm vụ ra ngoài.
Bằng không. . .
Sẽ bị đồng môn xem thường, sư môn gạt bỏ.
Tài nguyên tu luyện càng bị cướp đoạt, sẽ không có ngày nổi danh.
Vài năm trước đây, hắn đã gặp một lần.
Khi đó, hắn vừa mới vào nội môn, lúc nhận tài nguyên, thấy một người bốn mươi tuổi Luyện Khí tầng chín bị mỉa mai cướp đoạt tài nguyên.
Xuất phát từ lòng hảo tâm ngây thơ, nhân lúc không người lén đưa viên thuốc cho đối phương.
Đối phương kinh hãi hoài nghi cuộc sống, sau này cũng không nghe thấy tiếng của đối phương nữa.
Nghe nói nhận nhiệm vụ đi bên ngoài, tám chín phần mười đoán rằng đã chết ở bên ngoài.