Thần thông Mỗi Ngày Một Giám, Giang Hạo giám định qua rất nhiều thứ.
Từ những ngọn núi, những ngôi nhà lớn, đến cây cối hoa cỏ nhỏ bé, tất cả đều đã từng thử qua một lần.
Duy nhất chưa từng giám định người.
Do hắn chủ quan, nghĩ rằng người không thể giám định .
Có thể tình huống hiện tại làm cho tâm trí hắn mờ mịt, cho nên giám định một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Lúc thần thông được kích hoạt, hai mắt hắn lóe lên ký hiệu vô hình, ngay sau đó ký hiệu phản chiếu sư tỷ trước mặt .
Chỉ trong nháy mắt, một đoạn tin tức được phản hồi, hiện ra trong đầu hắn.
Có hiệu quả.
Giang Hạo thầm vui vẻ trong lòng, lập tức xem xét tin tức thần thông phản hồi.
Chỉ là vừa mới xem, hắn cảm thấy căng thẳng, cảm giác nguy hiểm vạn phần.
【 Vân Nhược: Trúc Cơ sơ kỳ, đệ tử nội môn của Lạc Hà tiên tông, nằm vùng Thiên Âm tông, để tìm hiểu nơi ở của Thiên Hương đạo hoa. Bởi vì thân phận sắp bại lộ, nhu cầu cấp bách muốn tìm một kẻ chết thay, thấy ngươi làm việc không giống đệ tử Ma môn, cho nên mới để mắt tới ngươi, là kẻ chết thay thích hợp.
Hiện tại đứng đối diện ngươi điên cuồng sử dụng Mị thuật, có ý đồ làm rối loạn tâm trí ngươi, làm ngươi cam tâm tình nguyện làm một kẻ chết thay, một khi kế hoạch thất bại sẽ giết người diệt khẩu. 】
Thật sự ác độc, chỉ vì mình không giống đệ tử Ma môn nên muốn mình chết thay. Giang Hạo bất động thanh sắc suy nghĩ.
Lúc này, ngọc bội đã ở trước mặt hắn, nhận lấy sẽ chết thay đối phương, không nhận lấy thì sẽ bị đối phương giết người diệt khẩu.
Trường hợp đầu tiên không cần nghi ngờ chắc chắn phải chết, trường hợp thứ hai đối phương Trúc Cơ nhiều năm, nhất định có không ít thủ đoạn, xung đột chính diện rất khó chiến thắng.
"Vậy thì. . ." Giang Hạo nhanh chóng khôi phục suy nghĩ, hắn giả vờ muốn tiếp nhận ngọc bội vừa nghĩ ngợi lung tung, lúc sắp chạm đến, đột nhiên hắn nhìn về phía sau lưng Vân Nhược sư tỷ, cả kinh nói:
"Sư, sư phụ?"
Nghe vậy.
Vân Nhược tiên tử kinh hãi, lập tức quay đầu xem xét hướng phía sau, trong tay có một thanh Linh Kiếm xuất hiện.
Không chỉ như thế, một đạo khí tức khóa chặt Giang Hạo, muốn dùng Giang Hạo làm lá chắn nhằm tránh thoát một kiếp.
Ngọc bội đã lấy ra rồi, bây giờ người nào chết trước thì ngọc bội chính là của người đó.
"Sư thúc, Giang Hạo là phản đồ, hắn. . ."
Vân Nhược tiên tử muốn làm kẻ ác tố cáo trước, sau đó hạ sát thủ cùng lúc, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì phía sau không có bất kỳ người nào.
Nguy rồi. . . Khi nàng kịp phản ứng lại, lúc đó đã muộn rồi.
Lúc này, bên phải nàng có một con dao găm nhanh như chớp thuận thế đâm tới.
Phốc!
Chỉ trong nháy mắt, tay Giang Hạo cầm dao găm đâm vào cổ Vân Nhược tiên tử.
Muốn một chiêu đánh chết đối phương tại chỗ.
Không có cơ hội chiến thắng chính diện, vậy thì đánh lén để bù đắp khoảng cách.
Hắn không có ý muốn hại người, cũng không cố ý nhằm vào người nào.
Chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nếu đối phương muốn giết hắn, thì chính hắn tuyệt đối sẽ không có chút lưu tình.
Ầm!
Trong nháy mắt, lúc dao găm đâm vào, Vân Nhược tiên tử thi pháp kích lui Giang Hạo ra ngoài.
"Ngươi. . ."
Sự dứt khoát của Giang Hạo làm cho nàng chấn kinh.
Những ngày này ở chung, nàng có thể thấy bản tính Giang Hạo thiện chí giúp người, vốn cho rằng đối phương là một người mới ngây thơ và ngu dốt, không sớm thì muộn sẽ chết ở Thiên Âm tông, không nghĩ tới dưới vỏ bọc hiền lành, thì ra lại tàn nhẫn như thế.
Đối mặt với sự kinh ngạc của Vân Nhược sư tỷ, Giang Hạo không nói lời nào, hắn xuất ra Linh Kiếm, tiến hành chém giết.
Đối phương bị đánh trúng điểm yếu, thực lực giảm xuống đáng kể, nhưng còn lâu mới chết.
Nhất thời, giơ kiếm lên, hạ kiếm xuống, ánh kiếm bóng loáng, tia lửa bắn ra bốn phía.
Ầm!
Vân Nhược bởi vì bị trọng thương nên không địch lại, bị đánh bay đến sân nhỏ, nàng ngã trên mặt đất, ôm chặt lấy cổ, hoảng sợ nhìn Giang Hạo, hoảng hốt vội nói:
"Sư đệ, ngươi không thể giết ta, Các chủ Thiên Hoan các cực kỳ coi trọng ta, hắn thèm muốn thân thể ta, hắn còn chưa có được ta, nếu ngươi giết ta nhất định sẽ bị hắn ghi hận."
Đối với những lời này, Giang Hạo không thèm để ý đến, tiến đến bên cạnh Vân Nhược sư tỷ định hạ xuống một kiếm.
"Ta là đệ tử Lạc Hà tiên tông, có sư huynh mê luyến ta, nếu ta chết trong tay ngươi, bọn hắn sẽ không buông tha cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ bị lột da rút xương. . ."
Soạt!
Một kiếm hạ xuống.
Tất cả yên tĩnh lại.
Phốc ~
Phốc ~
Vì lý do an toàn, hắn lại đâm thêm mấy nhát.
Nhìn sư tỷ đã chết, Giang Hạo có chút khó chịu.
Hắn không quen với loại chuyện này.
Nhưng thân ở Ma Môn, dù cho khó chịu đến mấy cũng phải thích ứng.
Tu Chân giới cũng sẽ không vì ngươi khó chịu mà cho ngươi thời gian thích ứng.
Đứng thẳng tại chỗ rất lâu, sau khi chắc chắn đối phương không thể chết đi sống lại, cũng không giấu độc thủ nào, hắn mới cất bước ra ngoài.
Muốn đi tìm Nhai chủ Đoạn Tình nhai.
Cũng chính là sư phụ hắn bái lúc vào cửa.
Bởi vì không phải là đệ tử chân truyền, hắn chỉ có thể cùng đệ tử khác nghe sư phụ giảng đạo thuyết pháp vào một thời gian cố định.
Tu luyện chủ yếu vẫn là dựa vào chính mình.
Ban đầu, hắn không muốn báo lên chuyện này, nhưng càng giấu diếm càng chứng tỏ hắn có vấn đề.
Nhất là đối phương đã bị để mắt tới, một phần vạn khả năng mình bị cho là đồng phạm, hậu quả khó mà lường được.
Một lát sau.
Giang Hạo đưa theo người đến sân nhỏ.
"Ngươi giết?" Một người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn Vân Nhược tiên tử nằm dưới đất không dậy nổi, nhẹ giọng hỏi.
Sắc mặt người này âm trầm, mi mắt lộ ra tia lạnh lẽo, có một chút tang thương.
Hắn chính là Nhai chủ Đoạn Tình nhai, Khổ Ngọ Thường.
"Là đệ tử." Giang Hạo cúi đầu nói ra.
"Nói một chút quá trình." Khổ Ngọ Thường nhìn Giang Hạo trầm giọng nói.
"Là như vậy. . ." Giang Hạo đại khái nói lại quá trình một lần, sau đó nói tiếp:
"Đệ tử vốn định cố gắng khống chế sư tỷ, không nghĩ tới sư tỷ muốn liều mạng, cho nên đệ tử bắt buộc phải liều mạng theo, sau đó. . ."
Khổ Ngọ Thường trước sau như một âm trầm nói:
" Trúc Cơ khi nào."
"Tháng trước." Giang Hạo khẩn trương trả lời.
"Cho nên lựa chọn đánh lén?"
"Đúng thế."
"Chuyện này ngươi không cần phải bận tâm nữa, nếu sau này có vấn đề gì khác, người của chấp pháp đường chắc chắn sẽ tìm ngươi, ngươi nhớ kỹ phối hợp một chút." Nói xong Khổ Ngọ Thường mang Vân Nhược sư tỷ rời đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm.
"Không biết Thiên Hoan các sẽ có phản ứng gì, còn có Lạc Hà tiên tông, ta không đi ra ngoài sẽ không sao."
"Mười năm, trăm năm, chắc chắn bọn họ sẽ quên Vân Nhược sư tỷ này."
"Cho dù không quên được, lúc đó ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."