. . . .
Bởi vì chuyện của Tô Mộng Bạch liên quan đến tam công tử Tần gia Tần Hạo.
Dù bên cạnh hắn có Bạch Thiên Vũ, đối mặt với Tần gia vẫn không có phần thắng, cho nên hắn tạm thời phải ẩn nấp.
Đến lúc đó có giết chết Tần Hạo thì cũng không ai biết là hắn.
Bất quá hắn cũng muốn biết mục đích Tần Hạo tiến tới Khánh Thành, là để làm gì.
Lôi Ngạo muốn khu mỏ hẳn là nghe theo chỉ thị của Tần Hạo.
Tần Hạo không có khả năng gần chỉ vì khu mỏ ở Hoắc thôn mà tới, hẳn là còn mục đích khác quan trọng hơn.
”Đao sắc bén thế này, hẳn là nên thấy máu trong tay ta, liền dùng tên sát thủ ở trang viên Lôi Ngạo tế đao, thuận tiện giúp nguyên chủ báo thù luôn.”
Tô Thần cất Tế Vũ đao vào trong nhẫn không gian rồi trở về phủ.
Về đến phòng mình, hắn ngồi xuống, bắt đầu trầm tư.
Lôi Ngạo muốn khu mỏ ở Hoắc thôn.
Bên trong khu mỏ chỉ có khoáng thạch, cần xem xem gần đây Lôi gia có thu mua khoáng thạch ở khu mỏ không.
Nếu không có thu mua khoáng thạch, như vậy nghĩa là bên trong khu mỏ ở Hoắc thôn còn có đồ vật khác nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Thần bình ổn tâm thần.
Chờ Lăng Thiên Hà trở về sai hắn điều tra chút tin tức.
“Vẫn là người một nhà quá ít!”
Tô Thần thở dài một hơi.
Vì không muốn bại lộ bản thân, hắn tạm thời không thể tự ra mặt làm một số chuyện.
Vốn dĩ lúc trước muốn thể hiện bản thân nhưng không ngờ tới sự tình liên quan đến Tần gia, giờ cần phải tiếp tục ở trong chỗ tối.
“Phải dùng thẻ nô dịch với Phúc bá thôi.”
Có lẽ Phúc bá kia thật tình đối đãi với Tô Thần, nhưng đó chỉ là Tô Thần lúc trước, không liên quan đến hắn hiện tại.
Hắn bắt buộc phải bài trừ hết thảy nguy hiểm.
Huống hồ hắn còn muốn từ chỗ Phúc bá tìm hiểu thêm it tin tức về nhị nương kia.
Lời Phúc bá nói trước đó Tô Thần vẫn nhớ rõ.
Xem ra nhị nương có thân phận không đơn giản.
Chải chuốt mọi chuyện rõ ràng, Tô Thần nhìn về phía đống công pháp bí tịch của Kim Phong Tế Vũ Lâu mà Lăng Thiên Hà đã chuẩn bị.
Cơ bản đều là công pháp hậu thiên cùng với công pháp khổ luyện.
Cái gì mà Thiết Huyết quyền, Thập Bát Lộ Cầm Nã Thủ, Thiết Bố Sam, Kim Chung Tráo vân vân . . .
Chỉ có ba quyển Tiên Thiên công pháp, Nhất Khí Hỗn Nguyên Kình, Huyền Băng Hàn Sương Kình, Thái Ất Vô Hình Chưởng.
Tô Thần nhìn qua một lượt, cuối cùng lựa chọn Huyền Băng Hàn Sương Kình.
Hắn có cánh tay Băng kỳ lân, nếu phối hợp với Huyền Băng Hàn Sương Kình mà nói thì uy lực sẽ tăng cường không ít.
Lúc này!
Trong phủ đệ của một trong mười tám quản sự Kim Phong Tế Vũ Lâu Lâm Chí.
Lăng Thiên Hà mang theo Tưởng Thần Đông cùng Lục Văn Thương xuất hiện.
“Không biết Lăng phó lâu chủ tiến đến có chuyện gì?”
Lâm Chí là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi.
Một năm trước vừa bước vào Tiên Thiên cảnh, chưởng quản sinh ý tiệm cầm đồ bắc bộ Kim Phong Tế Vũ Lâu Khánh Thành.
Cũng là thủ lĩnh phụ trách tình báo khu bắc bộ.
Kim Phong Tế Vũ Lâu có mười tám quản sự nhưng thường trú ở Khánh Thành cùng khu vực xung quanh chỉ có tám đại quản sự mà thôi.
Mười người đều phân phối khắp mười huyện thành cấp dưới của Khánh Thành.
Có thể ở trong Khánh Thành, tiếp nhận sự vụ của Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Chuyện này thuyết minh Tô Mộng Bạch rất tín nhiệm Lâm Chí.
Lâm Chí cũng rất trung thành đối với Tô Mộng Bạch.
Nhưng sau khi Tô Mộng Bạch chết, người Vương gia tìm tới hắn.
Vương gia khống chế một trong năm thế lực lớn ở Khánh Thành là Thiện Đường.
Thiện Đường khống chế bảy phần sinh ý tửu lâu ở Khánh Thành.
Bọn họ nhìn thấy Tô Mộng Bạch đã chết cho nên nhớ thương một ít sinh ý của Kim Phong Tế Vũ Lâu, liền liên hệ với Lâm Chí.
Lâm Chí bên này cho rằng sau khi Tô Mộng Bạch chết.
Lăng Thiên Hà và Tô Thần căn bản không chống đỡ được Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Chủ yếu là phương diện thực lực.
Thế giới võ giả, yếu tố quyết định chính vẫn là thực lực.
Tô Thần thì không cần phải nói, thực lực quá yếu, còn Lăng Thiên Hà có thực lực tiếp cận Tiên Thiên hậu kỳ.
Nhưng mà thế lực giống Kim Phong Tế Vũ Lâu cần có cường giả Tiên Thiên đỉnh tọa trấn mới được.
Cho nên Kim Phong Tế Vũ Lâu sẽ bị đá ra khỏi năm thế lực lớn.
Đương nhiên hắn cũng biết phía sau Kim Phong Tế Vũ Lâu có Tử Đàn Cung.
Nhưng mà một khi người Tử Đàn Cung tiến đến, như vậy có khả năng thay đổi triều đại, quản sự như hắn chỉ sợ cũng không còn nữa, cho nên hắn liền đáp ứng hợp tác với Vương gia.
Hắn tin tưởng bên trong Kim Phong Tế Vũ Lâu không chỉ có hắn hợp tác với các thế lực khác.
“Chúng ta vào phòng rồi nói!”
Lăng Thiên Hà nói rồi tiến vào trong đại sảnh.
Lâm Chí híp mắt lại đi theo Lăng Thiên Hà vào trong.
“Lần này ta tiến đến chủ yếu là vì chuyện chức vị lâu chủ Kim Phượng Tế Vũ Lâu, ta muốn Lâm lão đệ ủng hộ ta, huỷ bỏ chức vị lâu chủ của Tô Thần.”
Lăng Thiên Hà tiến vào đại sảnh liền nói thẳng.
Hơn nữa xua tay cho Tưởng Thần Đông cùng Lục Văn Thương đi ra ngoài.
Hai người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Phòng trong, Lâm Chí nhíu mày nói:
“Phó lâu chủ, lúc trước chính là ngươi đẩy Tô Thần lên vị trí lâu chủ, không phải hiện tại sự tình còn chưa có kết thúc, như thế nào lại . . . ”
Hắn thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ Lăng Thiên Hà được ai ủng hộ nên mới dám như thế.”
“Bên này ta được một ít người ủng hộ, có thể giải quyết phiền toái lần này cho nên không cần Tô Thần nữa.”
Lăng Thiên Hà đi đến trước mặt Lâm Chí, mở miệng nói.
“Không biết Lăng phó lâu chủ được người nào ủng hộ đây?”
Lâm Chí giật mình, nhỏ giọng hỏi.
“Ta được thiếu lâu chủ ủng hộ.”
Thời điểm Lăng Thiên Hà nói chuyện, ánh mắt lóe ánh sáng lạnh, bàn tay nâng lên, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà trực tiếp bóp cổ Lâm Chí.
Thời điểm Lâm Chí không kịp phản ứng thì khí kình từ năm ngón tay tuôn ra, trực tiếp bóp nát cổ họng Lâm Chí.