. . . .
Cùng lúc đó, bên trong hậu viện Ngọc Xuân Uyển.
So sánh với tiền viện có đèn đuốc sáng trưng thì nơi hậu viện có vẻ có yên tĩnh, u tối hơn chút.
Tú bà đang cung kính đứng trước mặt một nữ tử mặc váy đỏ thêu chim phượng.
“Phu nhân, Tần Lan bên kia không có được đưa về Tô phủ mà bị an bài ở bên ngoài, hai ngày qua Tô Thần đều không có đi gặp Tần Lan.”
Tú bà mở miệng nói.
“Có chút thú vị, có thời gian để sắp xếp cho ta tiếp xúc với Tô Thần này chút.”
Nữ tử nỡ nụ cười.
Ý cười vũ mị động lòng người.
“Phu nhân, hôm nay Kim Phong Tế Vũ Lâu Lăng Thiên Hà diệt trừ tám tên quản sự đối nghịch với hắn, hiện giờ đã hoàn toàn khống chế Kim Phong Tế Vũ Lâu, Tô Thần hoàn toàn biến thành con rối.”
“Tiếp xúc với hắn cũng không có ích lợi gì cho chúng ta nha, phỏng chừng bước tiếp theo Lăng Thiên Hà có khả năng ra tay với Tô Thần.”
Tú bà trầm giọng nói.
“Lăng Thiên Hà sẽ không ra tay, Tô Thần chính là nhi tử của Tô Mộng Bạch, người Tử Đàn Cung không tớ thì Lăng Thiên Hà sẽ không ra tay với hắn.”
“Gần đây Lôi gia ở trên thị trường thu mua nhiều Không Minh Thạch, điều tra chuyện này thế nào rồi?”
Nữ tử hỏi.
“Chuyện này có khả năng liên quan đến Tần gia tam thiếu Tần Hạo, nhưng cụ thể làm cái gì thì không có điều tra được, thuộc hạ muốn tiếp xúc với Lăng Thiên Hà, nhìn xem có thể mua được một ít manh mối từ trong tay hắn không.”
Tú bà nói.
Kim Phong Tế Vũ Lâu là tổ chức tình báo lớn ở Khánh Thành.
Hẳn là biết được nguyên nhân Lôi gia thu mua Không Minh Thạch.
“Không Minh Thạch là một trong những tài liệu luyện chế vũ khí của ma đạo.
Tuy rằng trân quý nhưng cũng không cần phải thu mua nhiều như vậy, chắc chắn bên trong có chuyện gì đó.”
“Ngươi có thể đến Kim Phong Tế Vũ Lâu một chuyến, mời bọn họ điều tra một chút.”
Nữ tử váy đỏ gật gật đầu đáp.
Sau đó tiếp tục hỏi:
“Chợ đen còn lan truyền tin tức về đài sen Ngũ phẩm hay không?”
“Hồi bẩm phu nhân, lần trước phát ra tin tức sau, liền không còn có tin tức truyền ra, rất là kỳ quái.”
Tú bà trầm giọng nói.
“Chuyện này có hơi kỳ quặc, đối phương thả ra tin tức chẳng lẽ chỉ muốn ánh mắt người khác hướng về Kim Phong Tế Vũ Lâu.”
“Báo cho chúng ta biết Tô Thần có khả năng biết được đài sen Ngũ phẩm ở đâu, nhưng nếu Tô Thần biết thì hẳn là bọn họ sẽ không truyền tin tức làm gì, lặng lẽ tìm Tô Thần mới đúng.”
Nữ tử váy đỏ khẽ cau mày, đoán không ra mục đích của người lan truyền tin tức.
“Đi xuống trước đi, có thời gian ta sẽ tự mình gặp Tô Thần, có lẽ có khả năng cần thương lượng với hắn giúp ta gặp người Tử Đàn Cung.”
Nữ tử váy đỏ xua tay nói.
Ở Lôi Đường.
Đêm khuya chỉ có vài ánh đèn lập loè, một ít thủ vệ Lôi Đường đang tuần tra xung quanh.
Lôi Ngạo khoanh chân ngồi trên giường tu luyện.
Thân trên rắn chắn, toàn là cơ bắp, có từng lôi văn lập loè.
Lôi Ngạo tu luyện chính là Lôi Mãng Kình của Lôi gia, một môn Tiên Thiên nội công thuộc tính lôi.
Nội công thuộc tính lôi có lực công kích cường hãn, còn có thể rèn luyện nội thân, trong Khánh Thành này cũng có thể xem như là Tiên Thiên nội công tâm pháp đứng đầu.
Lôi Mãng Kình chia làm năm tầng.
Hiện giờ Lôi Ngạo chỉ mới tu luyện tới tầng thứ ba bởi vì tư chất của hắn không cao, qua nhiều năm rồi mà vẫn không cách nào bước vào tầng thứ tư.
Cho nên thực lực của hắn vẫn luôn dừng lại ở Tiên Thiên trung kỳ.
Hắn đầu nhập vào Tần Hạo chính là muốn nhận được ít tài nguyên từ phía Tần Hạo, để hắn có thể tu luyện Lôi Mãng Kình đến tầng thứ tư, bước vào Tiên Thiên hậu kỳ.
Sau một lát Lôi Ngạo mở mắt ra.
Đột nhiên tròng mắt chuyển động, hắn nhìn thấy bên cửa sổ có một bóng người, bóng người như cảm nhận được Lôi Ngạo, vội vàng xoay người đào tẩu.
Sắc mặt Lôi Ngạo nhanh chóng biến đổi rời phòng đuổi theo.
Nhìn thấy bóng người kia đang cấp tốc thoát đi, hơi thở đối phương phát ra cũng không cường đại, không có Tiên Thiên nội khí.
Chỉ là thân hình linh động, tốc độ rất nhanh.
Lôi Ngạo không có dừng lại mà đuổi theo, nhảy qua tường viện ra khỏi Lôi Đường.
Hình như bóng người cảm giác có người đang đuổi theo mình cho nên vội vàng chui vào một con hẻm nhỏ cách đó không xa.
Lôi Ngạo cũng đuổi vào bên trong hẻm nhỏ.
Lúc này bên trong hẻm nhỏ có một người đang đứng đợi sẵn, giống như đang chờ đợi Lôi Ngạo tiến đến.
Lôi Ngạo tiến vào hẻm nhỏ, nhìn thấy người đứng trong hẻm nhỏ thì đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng dự cảm có chuyện không tốt, muốn xoay người rời đi.
Nhưng phía còn lại đã bị một nam tử tay ôm trường đao đứng chặn.
Nam tử chỉ đứng ở nơi đó thôi mà đã khiến cho Lôi Ngạo cảm giác được trái tim giống như bị trọng sơn đè ép.
Cả nhịp đập cũng trở nên thong thả.
Đạp! Đạp!
Lúc này sau lưng hắn có tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt hắn không tự giác mà nhìn về sau.
Nhìn thấy người tiến đến, trong ánh mắt Lôi Ngạo tràn ngập sự kinh hãi.
“Ngươi là Tô Thần, sao mà ngươi lại ở chỗ này?”
Giọng điệu có chút lắp bắp.
Nhưng cũng may là uy áp nam tử ôm đao mang đến cho hắn đã biến mất.
“Sao ta lại ở chỗ này hả, đương nhiên là tới giết ngươi rồi!”
Thời điểm Tô Thần nói chuyện.
Chân hắn giẫm mạnh một cái, thân hình vọt nhanh về phía Lôi Ngạo, Tế Vũ đao xuất hiện trong tay nháy mắt bổ ra.
Đao như mưa phùn, hóa thành một đạo bạch quang.
Lôi Ngạo kinh ngạc theo bản năng giơ tay, trong lòng bàn tay hắn có lôi quang lấp lóe.
Sau đó hắn vỗ một chưởng về phía Tế Vũ đao đang đánh tới, muốn mượn ngăn cản công kích của Tô Thần.