. . . .
Hẳn là không phải giết người diệt khẩu để che giấu gì đó, nếu muốn che giấu thì sẽ không cao điệu như vậy.
“Người của chúng ta người ở bên ngoài nhìn chằm chằm, bên trong cũng không có tiếng đánh nhau truyền ra.”
Tiểu Lan trả lời.
“Là ai đang phụ trách chú ý động tĩnh bên kia, mang người tới gặp ta.”
Thượng Quan Tử Vân trầm tư một hồi mới nói.
Không có gây động tĩnh lớn khi đánh nhau, có hai loại khả năng, một là người nọ bị hạ dược hôn mê, chặt đứt đầu.
Hai là khi người nọ ra tay thì sát thủ cũng không phản ứng kịp.
Nhưng người bị giết là một sát thủ, sát thủ có tính cảnh giác rất cao, chuyện bị người ta hạ dược hôn mê không có khả năng lắm.
Ra tay khiến cho cả sát thủ cũng không kịp phản ứng, chứng tỏ thực lực của người ra tay rất bất phàm.
“Tiểu thư, người đã ở trong mật thất, nàng còn mang theo thi thể sát thủ trở về.”
Tiểu Lan nói.
“Đi, chúng ta đi xem thi thể!”
Ánh mắt Thượng Quan Tử Vân sáng lên đứng khỏi ghế.
Hai người tiến vào một căn phòng trong lầu các.
Tiểu Lan nhấn một cái nút trong phòng, một thông đạo ngầm xuất hiện trước mặt các nàng.
Trên vách thông đạo có nạm một ít hạt châu phát ra ánh sáng giúp cho thông đạo sáng ngời.
Hai người đi một lúc thì trước mặt có một cửa đá xuất hiện.
Tiểu Lan tiến lên đẩy cửa đá ra, bên trong là một thạch thất rộng rãi.
Có một nữ tử đã đứng chờ sẵn.
Nữ tử một thân đồ đen, gương mặt bình thường, dáng người cũng bình thường, trong tay là một thanh trường kiếm.
Thời điểm cửa đá di chuyển, biểu tình của nàng trở nên nghiêm túc, theo bản năng đề phòng.
Nhìn dáng vẻ là một người nhiều năm bồi hồi bên cạnh sinh tử.
Sau khi nhìn thấy người tới, nàng lập tức tiến lên khom mình hành lễ:
“Gặp qua Thánh Nữ!”
“Chính là thi thể này sao?”
Thượng Quan Tử Vân nhìn thi thể không đầu bên cạnh nữ tử đồ đen rồi nói.
“Đúng vậy, buổi sáng khi chuyện được truyền khai, thuộc hạ đã nhanh chóng tiến vào phòng sát thủ trước mang thi thể ra ngoài.”
Nàng kia trả lời.
Thượng Quan Tử Vân gật gật đầu, đi tới bên cạnh thi thể.
“Sát thủ là một tên sát thủ Hoàng Bài của Cực Nhạc Lâu, trên người không có vết thương rõ ràng, trong cơ thể cũng không tàn lưu bất kỳ một chút khí kình hay dược vật.”
“Đối phương ra tay là một kích chém giết.”
“Thuộc hạ còn đến cửa Lôi Đường hỏi một ít người, bọn họ nói là biểu tình trên đầu treo là đồng tử co chặt, hẳn là trong lúc kinh hãi bị người ta dùng một kích chém đầu.”
“Lược qua các manh mối có được thì miệng vết thương trên thi thể Lôi Ngạo và sát thủ tương đồng nhau, người ra tay sử dụng một thanh đao.
Đao này vô cùng sắc bén, có khả năng đạt tới Khí cấp.”
Nữ tử đồ đen nói ra một ít tin tức.
Thượng Quan Tử Vân ngồi xổm xuống, bàn tay sờ vào miệng vết thương kia, cẩn thận quan sát miệng vết thương.
Sau đó đứng lên, mở miệng nói:
“Đao hẳn là còn không có đạt tới Khí cấp, bất quá cũng tiếp cận, chỉ là đao pháp và thực lực của người ra tay cực kỳ bất phàm, thế mà có thể khiến cho sát thủ Hoàng Bài của Cực Nhạc Lâu chưa kịp kêu thảm mà đã chết rồi.”
“Trên thi thể Lôi Ngạo có manh mối gì không.”
Thượng Quan Tử Vân lại hỏi tình huống thi thể Lôi Ngạo.
“Lôi Đường bên kia trông giữ thi thể rất nghiêm ngặt, thuộc hạ không có biện pháp điều tra.”
Nữ tử đồ đen nói.
“Điều tra xem gần đây Lôi Ngạo qua lại với ai nhiều.”
Thượng Quan Tử Vân phân phó.
Hiện giờ sát thủ cùng Lôi Ngạo đã bị giết, các nàng muốn biết thêm manh mối cũng chỉ có tìm từ người qua lại nhiều với Lôi Ngạo.
Lúc nà, Tô Thần đang chậm rãi tỉnh lại từ giấc ngủ.
Tối hôm qua chém giết Lôi Ngạo cùng với sát thủ kia làm cho lòng Tô Thần thông suốt.
Ít tàn niệm còn lại của nguyên chủ đã tan thành mây khói, hắn cảm giác đầu óc càng thêm nhẹ nhõm thư thái.
Duỗi lưng một cái, Tô Thần rời khỏi giường.
Nhìn thoáng qua thẻ rút thăm trúng thưởng màu trắng, còn ba tấm, Tô Thần nở nụ cười.
Tối hôm qua giết chết Lôi Ngạo cùng thích khách xong, nhiệm vu liên quan đến Tô Mộng Bạch kết thúc, hắn nhận được ba thẻ rút thăm trúng thưởng màu trắng.
“Kế tiếp chính là điều tra nguyên nhân Tần Hạo tới Khánh Thành.”
“Hy vọng bên Lăng Thiên Hà có thể mau chóng tra ra.”
Tô Thần thầm nghĩ.
Sau đó dùng hết ba tấm thẻ rút thăm trúng thưởng màu trắng.
【 Đạt được một tờ ngân phiếu 10 vạn, một trăm viên Khí Huyết Đan cường hóa, một thẻ Ngự thú sơ cấp! 】
Hai món đầu không phải thứ gì đặc sắc.
Còn thẻ Ngự thú sơ cấp lại phi thường lợi hại, có thể khống chế một con dã thú.
Đương nhiên cũng có xác xuất thành công.
Tô Thần lấy mấy thứ này ra để vào nhẫn không gian.
Hắn mở cửa phòng, lúc này bên ngoài đã có ánh nắng chan hòa.
Đi ra ngoài viện, dưới sự an bài của Phúc bá, Tô Thần thưởng thức bữa sáng.
Bữa sáng hôm nay chỉ có một mình hắn, không có gặp Thượng Quan Tử Vân cùng với nha hoàn.
Ăn bữa sáng đơn giản xong.
Tô Thần cưỡi xe ngựa đến Kim Phong Tế Vũ Lâu trước.
Chuyện Lôi Ngạo bị giết treo đầu vào sáng nay đã lên men.
Ngồi trên xe ngựa mà Tô Thần cũng có thể nghe được tiếng người bên đường đàm luận.
“Sự tình lên men không tệ, người phía sau Lôi Ngạo, còn có Lôi Đường nữa, ta muốn xem xem các ngươi sẽ làm như thế nào?”
Bên trong xe ngựa Tô Thần lạnh giọng nói.