. . . .
Trong lúc nhất thời Tô Thần cũng không hiểu nổi.
“Lôi gia chuẩn bị ra tay với ta vào lúc nào.”
Tô Thần mở miệng hỏi.
“Bên Lăng Thiên Hà đã theo sát, chỉ cần đối phương vừa động là hắn sẽ nhanh chóng báo cho thiếu gia.”
Phúc bá nói.
“Nếu như vậy thì đêm nay ta sẽ không lưu tại Tô phủ, không phải Tần Hạo kia vừa mới đạt được máu của võ giả Tiên Thiên cảnh sao?”
“Ta đây liền đi xem hắn, thuận tiện gây thêm chút phiền toái.”
Tô Thần mở miệng nói.
Luôn ở thế bị động không phải tác phong của hắn.
Đối phương muốn ra tay với hắn, vậy hắn cũng không thể để cho đối phương dễ chịu.
“Đây cũng là một biện pháp, lão nô lui trước!”
Phúc bá đáp lời.
Lúc trước hắn còn nghĩ nên đối phó người Lôi gia như thế nào.
Nếu chính diện giao thủ, người trong bọn họ phủ đệ không thể ngăn cản người Lôi gia.
Hiện tại Tô Thần không ở lại Tô phủ, người Lôi gia có tới cũng vồ hụt, sẽ không có động tĩnh lớn.
Chờ Phúc bá rời đi, Tô Thần thay một thân đồ đen, khoác áo choàng lên rồi rời khỏi mật thất.
Chỗ Tần Hạo đang ở Tô Thần đã biết lâu rồi.
Xuyên qua màn đêm, hắn đi hướng về phía nơi Tần Hạo đang trú ngụ.
Chỉ trong chốc lát liền thấy được cổng vào.
Trang viên không nhỏ, căn cứ theo tình báo mà Lăng Thiên Hà cung cấp thì nơi này có tới mười mấy người hầu.
Tô Thần không có tiến vào trong sân trước mà là bắt đầu chú ý dò xét tình hình xung quanh.
Sau khi điều tra một lượt, không có phát hiện hộ vệ hắn mới tiến vào chỗ tối lấy ra một tấm bản đồ.
Là bản đồ trang viên này.
Kim Phong Tế Vũ Lâu cắm rễ ở Khánh Thành nhiều năm như vậy, một ít bản đồ trang viên khu vực trong thành và xung quanh đều được lưu trữ.
Nhìn thoáng qua bản đồ.
Tô Thần vượt qua tường vây tiến vào trong sân.
Trong sân có đốt đèn dầu, ngọn đèn không quá sáng, trông có vẻ cô tịch.
Tô Thần che giấu hơi thở, di chuyển hướng về phía đại sảnh có ánh đèn.
Lúc này đại sảnh còn sáng đèn, có khả năng mấy người Tần Hạo đang ở đại sảnh.
Lặng yên tới gần bên ngoài đại sảnh.
Giờ phút này, bên trong đại sảnh có hai bóng người đang nói chuyện với nhau.
Đúng là Tần Hạo cùng với Tiết lão kia.
“Thiếu gia, Phệ Huyết Giao Long Đồ đã hoàn thành và được đưa tới, máu võ giả Tiên Thiên cũng đã chuẩn bị tốt để bên trong mật thất, hôm nay thiếu gia nhất định có thể đột phá đến Luyện Thần cảnh.”
Thời điểm Tiết lão nói chuyện, trong tay xuất hiện một cái hộp gấm, đưa nó cho Tần Hạo.
Thanh âm không quá lớn nhưng Tô Thần tập trung vẫn miễn cưỡng nghe rõ ràng.
“Phệ Huyết Giao Long Đồ, máu võ giả Tiên Thiên, Tần Hạo này muốn đột phá Luyện Thần cảnh.”
Tô hạo vừa suy nghĩ vừa tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
“Lôi gia đã vận chuyển Không Minh Thạch tới rồi sao?”
Tần Hạo cũng không có lập tức tiến hành tu luyện mà hỏi.
“Ban ngày người nhiều mắt tạp, chuẩn bị vận chuyển vào ban đêm, Huyết Ma hoa ước chừng cần ba đợt Không Minh Thạch có chất lượng tương tự là có thể thành thục.”
Tiết lão nhẹ giọng nói.
“Huyết Ma hoa?
Không Minh Thạch dùng để nuôi dưỡng thứ này sao, không phải là cho đài sen Ngũ phẩm.”
Lúc trước bọn họ đều cho rằng Tần Hạo tới Khánh Thành vì đài sen Ngũ phẩm, nhưng lại không nghĩ rằng sự thật là Huyết Ma hoa gì đây.
“Huyết Ma hoa hoàn toàn không có trong ký ức của nguyên chủ, trở về điều tra chút xem Huyết Ma hoa có tác dụng gì?”
Tô Thần thầm nghĩ.
Thời điểm Tô Thần suy nghĩ thì Tần Hạo cùng với lão giả đã đi đến hậu viện.
Tô Thần không thể nào tới gần hơn nữa.
Cho nên chỉ có thể rút đi, nhưng nhận nghe ngóng được tin tức về Huyết Ma hoa cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Lúc này, có một thị nữ đang đi hướng tới bên này.
Ánh mắt Tô Thần vừa động.
Nếu tu luyện, như vậy thời gian Tần Hạo ở nơi đó sẽ không ngắn, hẳn là một ít thị nữ biết nơi hắn tu luyện.
Tô Thần nhanh chóng tiến tới gần đối phương.
Thi nữ đang đi chỉ cảm thấy trước mắt có thứ gì ngăn cản, sau đó cảm giác cổ họng mình bị bắt lấy.
Rồi sau đó hai mắt tối sầm, hôn mê.
Tô Thần kéo đối phương tiến vào sau một ngọn núi giả.
Lấy ít nước vào trên mặt đối phương, thị nữ mở hai mắt muốn kêu to nhưng mà lại bị một bàn tay bóp cổ.
Sau đó là một giọng nói lạnh lẽo đạo lạnh lẽo vang lên bên tai.
“Kêu to ta sẽ bóp gãy cổ ngươi!
Nói cho ta biết chủ nhân nơi này thường đi đâu vào buổi tới, không nên nói là ngươi không biết.”
“Ta không muốn tốn nhiều thời gian, ngươi không nói thì những người khác sẽ nói, ngươi chỉ có một cơ hội.”
Tô Thần tiếp tục nói.
Thị nữ bị bóp cổ khó thở, sắc mặt trở nên có chút trắng, thân thể không ngừng run rẩy.
Nàng bắt đầu liều mạng gật đầu.
Tô Thần thấy thế, bàn tay cũng chậm rãi thả lỏng cho đối phương cơ hội nói.
“Lão gia thường xuyên đi tới núi giả ở hậu viện, chỗ đó có một mật thất.”
Thị nữ vội vàng nói.
Các nàng chỉ là người thường, gặp được nguy hiểm trước tiên muốn giữ mạng.