Bất Diệt Tinh Chủ
Tác giả:Dạ Hành Nguyệt..
Biên dịch: Nguyễn Thanh Giang
Link audio: https://www.youtube.com/watch?v=TO-PMsaww_U&list=PLo1J6WfA2Iv1nKRv0_lJdUgxqC3EIE3dk
Thể loại:Huyền Ảo..
Chương 2: Ngọn lửa hi vọng..
Khi hai cha con Tần Tinh chạy đến Trấn Tinh Tông ,cũng là thời điểm chiêu thu đệ tử mỗi năm một lần.
Tại dãy núi bao quanh Trấn Tinh Tông , biển người tấp nập, người người nhốn nháo, mấy chục thiếu niêu mặc trường sam màu xanh, không ngừng qua lại trong đám đông, bọn họ chính là đệ tử chuyên phụ trách công việc tiếp đãi của tông môn.
"Tinh nhi, con ở nơi này chờ cha, cha đi thông báo cho bọn họ."
Tần Húc Nam đem Tần Tinh an bài rồi chen vào đám đông.
Tần Tinh tuy rằng cũng xa nhà mấy lần , nhưng cho tới nay chưa gặp qua tình huống như thế, cho nên nhất thời ngây người hai mắt nhìn đăm đăm, tự lẩm bẩm: "Đây chính là Trấn Tinh Tông sao? Nếu có thể trở thành đệ tử, thật là tốt biết bao?"
Nhìn tràng cảnh trước mắt , ngọn lửa hi vọng bùng lên mãnh liệt trong nội tâm.
Hắn tin tưởng, nếu Trấn Tinh Tông nếu có thể hấp dẫn nhiều người như vậy đến gia nhập, thì tông chủ tất nhiên thực lực sẽ rất cường đại, có lẽ có thể giúp mình bước lên con đường tinh tu, trở thành một tên tinh tu, thậm chí, mình có thể được ngoại lệ được bái sư trở thành một thành viên của tông phái.
Nhưng mà, tự nhiên một tiếng quát vang dội:..
"Tần gia? Tần gia gì, chưa nghe nói, đi nhanh lên!"..
Trước sơn môn hùng vĩ của Trấn Tinh Tông, hai thanh niên bận hoàng sam cỡ 20 tuổi, hai tay hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu căng nhìn Tần Húc Nam đang trình thiệp mời…
"Nói cho ngươi biết, Trấn Tinh Tông chúng ta thu đệ tử, rất công bằng, không có bất kỳ đầu cơ trục lợi, chú trọng nhất là tư chất, không có tư chất thì cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng không thể bước vào!"..
Người trẻ tuổi nói rất lớn tiếng, cho nên tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Húc Nam, đều tràn đầy khinh bỉ, cho rằng hắn muốn dựa vào quan hệ để xin gia nhập Trấn Tinh Tông.
Tần Húc Nam không ngờ rằng sẽ gặp phải tình huống như vậy,mặc dù thân phận của hắn không cao quý như Trường Phong chân nhân , nhưng dầu gì cũng là gia chủ của một gia tộc , bị đối xử như thế, trong lúc nhất thời, mặt đỏ tía tai, cả thân thể cao to tức giận khẽ run, một câu nói cũng không nói được.
Sau một hồi lâu, Tần Húc Nam đè nén tức giận, khẽ nói:
"Tiểu huynh đệ, ngươi hiểu lầm, ta không phải đến bái sư, gia phụ cùng Trường Phong tiền bối là bạn cũ...”
Không đợi hắn nói xong, một tên bận Hoàng y liền không chút khách khí ngắt lời và nói:
"Còn dám ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, Tông chủ chúng ta là thân phận bực nào, làm sao lại nhận biết loại người như ngươi, tên quê mùa! Xem ra, rượu mời không uống, ngươi muốn uống rượu phạt !"
Vừa nói, hắn đột nhiên vươn tay ra, dùng sức đẩy về phía Tần Húc Nam.
Tần Húc Nam không phòng bị, chân lảo đảo, suýt chút nữa té ngã trên đất.
Sự tình xảy ra đột ngột, khiến Tần Tinh ngây ngẩn cả người, khi nhìn phụ thân thân hình bất ổn, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vã vọt vào đám người, muốn đỡ lấy phụ thân.
Vừa vặn, cách đó không xa có hai thiếu niên áo xanh, khe khẽ bàn luận: "Vốn ta kỳ quái là , hơn một tháng trước tông chủ hạ lệnh, phân phó rằng, nếu như có họ Tần tìm tới cửa, thì trục xuất, nguyên lai là chỉ hắn a!"
"Sư huynh, vì sao tông chủ muốn đuổi hắn đi?"
"Ta cũng là nghe các sư thúc nói, nghe nói Tần gia này, thật sự nhận biết tông chủ, chỉ có điều bọn họ nhiều lần tìm tông chủ nhờ vả, tông chủ bất đằc dĩ, cho nên mới lựa chọn bế quan, không nghĩ đến, vừa xuất quan, Tần gia lại tìm tới, tông chủ cũng thật thiện lương, chỉ để chúng ta trục xuất là được, nhưng theo ta đối với hạng gia tộc này, nên dạy dỗ , đánh cho môt trận, có giết chết cũng không quá đáng!"
Lời nói này, giống như chậu nước lạnh, triệt để dập tắt ngọn lửa hi vọng vừa dấy lên trong lòng Tần Tinh.
Hơn bất kỳ ai, hắn biết, toàn bộ lời nói của vị Trường Phong chân nhân đều là dối trá!
Phụ thân mang theo mình đến đây, là lần đầu tiên.
Sở dĩ Trường Phong chân nhân cố ý nói như vậy, nguyên nhân rất đơn giản,đó là không muốn báo đáp ân cứu mạng năm đó, và không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Tần gia nữa!
Sau khi minh bạch tất cả Tần Tinh cảm thấy giận dữ !
Những năm gần đây, bất kể hắn bị ủy khuất thế nào cũng chưa bao giờ giận giữ như thế này, nhưng bây giờ, hắn lại hắn lại rất phẫn nộ,trông hắn như một đầu cuồng sư , xoay người trừng mắt nhìn hai thanh niên, gắng sức chen vào đám người, vọt tới dùng hết sức lực toàn thân kéo phụ thân rabên ngoài.
"Tinh nhi, ngươi làm cái gì vậy ? Buông tay!"
Tần Húc Nam không biết xảy ra chuyện gì, liền quát Trần Tinh.
Tần Tinh từ lúc lọt lòng đến nay , đây là lần đầu tiên hắn cãi lời phụ thân: "Cha, chúng ta đi, ta không cần , cái thứ chó má chưởng môn..."
Tần Húc Nam biến sắc, vội vã đưa tay che lấy miệng Tần Tinh, tại trước cửa sơn môn mà vũ nhục tông chủ, đây tội lớn.
Nhưng, Tần Húc Nam hiểu rõ con trai mình, biết rõ hắn sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận, cho nên xoay người lại, ôm lấy Tần Tinh, xông ra ngoài.
Đế n khoảng cách xa xa, Tần Húc Nam mới bỏ Tần Tinh xuống, quan sát hắn nói:
"Tinh nhi, cuối cùng xảy ra chuyện gì?"
Sau khi nghe hài tử thuật lại sự tình nghe được, Tần Húc Nam biến sắc, thậm chí lúa này trên mặt hắn bỗng nổi lên từng điểm sáng màu vàng, hợp thành từng đạo đường vân quái dị, giống như tinh quang trên trời.
Tuy rằng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng Tần Tinh nhìn thấy rất rõ , hắn cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ , như cự sơn, phả vào mặt, làm hắn giật mình, tim đập nhanh.
Hắn biết , đó là tinh văn!
Thần sắc Tần Húc Nam khôi phục lại bình thường, an tĩnh m nhưng mà có thể cảm giác được, đó là sự an tĩnh trước cơn bão, một luồng nộ ý đang bị đè nén.
Hắn dùng hai tay vỗ vào hai bờ vai , nhìn vào mắt Tần Tinh và nói :
"Tinh Nhi à , đã như vậy chúng ta quay về nhà. Cho dù lục tung Thiên Tinh đại lục, đi đến chân trời góc bể, cha cũng phải tìm được phương pháp, để cho con trở thành một tên tinh tu."
"vâng !"
Tần Tinh nhẹ gật đầu,.
Ngay sau đó hai cha con rời đi. Hai cha con đã tuyệt vọng đối với Trấn Tinh Tông , nhưng một cánh cửa đã đóng, thì lại mở ra một cánh cửa khác, lần ly khai này mang cho bọn hắn hy vọng rất lớn.
Trên đường về, cả hai cha con đều trầm ngâm, ít nói.
Nữa tháng sau, khi đi ngang qua môt khu rừng rậm, đột nhiên xuất hiện bốn hắc y nhân phía trước chắn đường.
Tần Húc Nam sầm mặt, thúc ngựa chắn phía trước Tầb Tinh, lạnh lùng nói:
"Mấy vị huynh đệ, đây là cầu tài sao?"
"Muốn mạng ngươi!"
Dứt tiếng, bốn tên hắc y nhân liền trực tiếp xuất thủ, cũng cùng lúc đó Tần Húc Nam dùng tay vỗ thât mạnh vào mông ngựa của Tần Thinh quát:
"Chạy mau!"
"Hí hí hii hi .... hi.!"
Tuấn mã rít lên, xòe bốn vó, hướng về phía sau chạy đi thật nhanh, Tần Tinh ghì lấy cổ ngựa , quay lại hét lớn:
"Cha!"
HẾT CHƯƠNG 2.