Bất Diệt Tinh Chủ
Tác giả:.
Dạ Hành Nguyệt..
Biên dịch: Nguyễn Thanh Giang
Link audio: https://www.youtube.com/playlist?list=PLo1J6WfA2Iv1nKRv0_lJdUgxqC3EIE3dk
Thể loại:Huyền Ảo..
Chương 4: Tiêu diệt dễ dàng.
"Giết chết nó, đơn giản! Nhưng mà đầu Địa Hổ Thú này là một sủng thú..."
Tần Tinh nhìn về phía tên thanh niên đang núp sau hung thú đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Tinh, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hai bên giằng co, Địa Hổ Thú ngừng di chuyển, nhìn nhân loại nhỏ yếu, nghi hoặc.
Tuy rằng nó có thể cảm giác, tên nhân loại yếu ớt này, sau khi kêu la thảm thiết, khí thế đã phát sinh biến hóa, nhưng linh trí nó còn chưa đủ hiểu rõ ý nghĩa của sự biến hóa này là gì.
“Người chết vì tiền tài, chim chết vì mồi”.
Vì vậy khi cái bụng của Địa Hổ thú sôi lên ục ục, nó đã xông tới, chi sau dậm mạnh một cái nhảy lên thật là cao bay về hướng Tần Tinh.
Trong Một khắc này, thời gian phảng phất như dừng lại!
Cái miệng đầy máu tươi của Địa Hổ thú há to,răng nanh sắc bén, nồng nặc mùi máu tanh, ngày càng tiến sát thân thể của Tần Tinh!
Ngay khi nó táp đến sát đầu một phân, thân thể Tần Tinh đang đứng yên rốt cuộc cũng đã hành động!
Chỉ thấy hắn nhích một bước, thân ảnh đã biến mất một cách quỉ dị!
Địa Hổ thú vồ hụt rớt xuống mặt đất . Nó ngơ ngác nhìn con mồi đã tới miệng mà còn biến mất, chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên cảm thấy trên lưng trầm xuống, thì ra lưng của mình đã bị tên nhân loại cưỡi lên.
Lúc này, trong mắt Tần Tinh nảy lên một đạo tử mang, tay trái nắm lấy Địa Hổ thú, ngón trỏ tay phải lóe lên một làn khói tím bay lượn lờ, hắm đâm mạnh lên khối tinh tể màu vàng giữa mi tâm của hung thú.
"Phốc!"
Một tiếng trầm đục vang lên, ngón trỏ được tử khí vây quanh , nhìn mong manh , vậy mà sắc bén như hảo truy thủ , cắm ngập vào mi tâm bắn ra một luồng máu tươi!
Lúc này, tinh thể màu vàng giống như bị hòa tan , biến thành mấy đốm sáng vàng óng ánh, lờ mờ hòa vào luồng tử khí trên ngón tay Tần Tinh.
"Gào!"
Địa Hổ Thú gầm tên thảm thiết, ngã ầm xuống mặt đất, co giật một hồi rồi chết hẳn.
"Hô!"
Tần Tinh thở ra một hơi thật dài, trên mặt lộ ra một chút mệt mỏi, chậm rãi đem cái ngón trỏ đang xuyên thủng mi tâm Địa Hổ Thú rút ra, giơ lên trước mắt.
Lúc này, phía trên ngón tay này , không có một chút vết máu, mà chỉ có tia tử khí vờn quanh xen lẫn vài đốm sáng vàng vàng.
Tần Tinh khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một tia tự giễu tươi cười: "15 năm này không cách nào hấp thu tinh khí, làm thân thể kiếp này của ta suy nhược quá rồi,nhưng vẫn chưa muộn bởi vì ta đã thức tỉnh ký ức!"
"Không , không, không!"
Bỗng nhiên một tiếng hét kinh hoảng truyền đến, thì ra chính là tên thanh niên kia.
Lúc này, trên mặt hắn không có chút nào hung phấn, mà chỉ là một sự kinh hoàng. Hắn nhìn chằm chằm vào thân thể hung thú dần dần cứng ngắc, hắn cảm thấy linh hồn mình cũng dần dần theo thú sủng về chốn u minh.
Đối với Tần Tinh , Địa Hổ Thú chỉ là một hung thú tàn ác , nhất định phải giết chết, nhưng là đối với tên thanh niên, Địa Hổ là thú sủng gia tộc giao cho hắn chăm sóc, là sinh mệnh thứ hai của hắn, bây giờ nó chết rồi, chờ đợi hắn là hình phạt tàn khốc, sống không bằng chết!
Tần Tinh ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh nhìn chăm chú tên thanh niên, ánh mắt lóe lên hàn quang.
"Trong cơ thể chỉ có tinh khí nhàn nhạt, cảnh giới chẳng qua chỉ là Tinh Động đệ nhất cảnh, thực lực như thế, không có năng lực nuôi dưỡng Địa Hổ Thú!"
Giết Địa Hổ Thú, đơn giản.
Nhưng mà, so với thế lực có thể bắt lấy phàm nhân làm lương thực cho hung thú, coi trời bằng vung, thì Tần gia không thể chống lại.
Cho nên, để không bại lộ bí mật, tên thanh niên này phải chết.
"Ngươi, ngươi dám giết chết Tiểu Hổ!"
Tên thanh niên sực tỉnh, mặt dữ tợn chỉ tay về Tần Tinh hét lên:
"A a a, Ngươi phải chết, phải chết, lão tử giết ngươi!"
Vừa dứt lời, hắn vọt về phía Tần Tinh , vung chưởng.
Trong lòng bàn tay hắn lóe lên ánh sáng vàng, từng đốm từng đốm, hội tụ lại, khí lưu trong bán kính 1m cũng xoáy tràn về.
"Giết ngươi, đơn giản!"
Trong mắt Tần Tinh lại lóe lên tử mang. Đầu óc tên thanh niên bỗng cảm thấy trống rỗng, trong sát na cuối cùng của sự sống , hắn chỉ thấy 1 ngón tay lượn lờ tử khí đặt trên mi tâm của mình!
"Phốc!"
Giống như Địa Hổ thú, tên thanh niên té ngã về sau, máu tươi bắn ra từ mi tâm, chết không nhắm mắt.
Khi tên thanh niên vừa chết, Tần Tinh bỗng lảo đảo, hai mắt lóe lên tinh quang màu vàng lập lòe, phải mất một lúc hắn mới đứng vững lại.
"Hai lần sử dụng tử sắc tinh mang liên tục, đã vượt qua cực hạn của cơ thể này. Lúc này , tuyệt đối không thể ngã xuống, phải rời khỏi đây ngay!"
Hắn biết tên thanh niên và bọn hắc y là cùng một tổ chức.Nếu không nhanh, bọn chúng quay lại, chỉ có con đường chết.
Lúc trước , hắn buông xuôi, muốn chết, bỏ hết tất cả sau lưng, nhưng bây giờ, khi đã thức tỉnh ký ức, khát vọng sinh tồn của hắn rất mãnh liệt!
Tần Tinh cắn chặt hàm răng, chậm rãi đi đến phía trước thi thể, ngồi xổm người xuống, lục lọi mấy lần, sau đó, móc ra một cái bình ngọc nho nhỏ.
Trong bình ngọc một khỏa đan dược màu vàng nhạt, vẻ mặt Tần Tinh thoáng vui mừng khi thấy nó .
" Hử ???"
Tần Tinh vừa mới đem chiến lợi phẩm thu vào trong ngực, định ly khai, thì một tiếng quát vang dội, làm hắn kinh hãi, cắn răng xoay người nhìn lại.
Một hắc y nhân phi thân từ xa tới, trên thân thể tỏa ra khí tức cường đại. Hắn hiểu rõ, cho dù mình không đại chiến, vận dụng tử sắc, cũng không phải là đối thủ.
"Ông trời ơi, ông cho số mênh trêu đùa ta chăng? Ta muốn chết ông không cho ta chết. Khi mà ta khát vọng sống, ông lại đưa ta vào tuyệt lộ!"
Trên mặt Tần Tinh lộ ra tếu ý nhưng pha chút không cam lòng.
"Tinh nhi, Tinh nhi!"
Lúc này, âm thanh phụ thân của Tần Tinh bỗng vang lên. Vây là ông trời chắc nghe được lời hắn, vẫn chiếu cố hắn.
Hắn mĩm cười, khả năng chịu đựng của hắn đã cưc hạn, không dấu hiệu báo trước, hắn ngã xuống mặt đất…….
Hết chương 4.
PS: Trong lúc biên dịch taị hạ hơi chém và ướt át 1 tí, chứ dịch sát nghĩa khô khan quá, nhưng nói chung 95% vẫn tôn trọng nguyên tác.