Bất Diệt Tinh Chủ
Tác giả:.Dạ Hành Nguyệt..
Thể loại:Huyền Ảo..
Biên dịch: Nguyễn Thanh Giang
Link audio: https://www.youtube.com/playlist?list=PLo1J6WfA2Iv1nKRv0_lJdUgxqC3EIE3dk
Chương 7: Chính thức bắt đầu.
Thời gian trôi qua,Tần Tinh chịu đựng từng trận khổ sở, đau đớn liên tục truyền đến từ cơ thể.
Kinh mạch nhỏ hẹp bắt đầu từ từ bành trướng, xương cốt yếu ớt được từng luồng tinh khí tôi luyện, thậm chí ngay cả huyết dịch cũng sôi trào...
Thân thể bị tinh khí tôi luyện không ngừng, vô cùng khổ sở, hắn cắn chặt hàm răng, chau mày, nhưng chưa hề rên lên một tiếng, ngược lại hắn không ngừng suy nghĩ:
"Tinh khí Thối Thể, đây là dấu hiệu bước vào đệ nhị cảnh, tình trạng của ta hiện giờ quả thực như vùng đất khô hạn gặp được mưa phùn, cổ thân thể yếu ớt này quả thật cần phải rèn luyện rất nhiều.”
"Tử Châu này, tột cùng là vật gì? Làm sao nó có thể chứa đựng một lượng lớn tinh khí như vậy?
Đâu là giới hạn của nó?
Nếu ta liên tục hấp thu lực lượng của nó ngày qua ngày, thì có thể hấp thu hết không?
Nếu Tử Châu cạn kiệt hết tinh khí, thì ta phải làm sao?”
"Không thể, mặc dù tinh khí này cực kỳ thuần tuý, nhưng mà, ta cũng không thể hoàn toàn lệ thuộc vào nó, ta muốn cảm ứng tinh khí tồn tại trong thiên địa, những tinh khí bao la này mới vĩnh viễn không khô cạn!"
Nghĩ tới đây, Tần Tinh liền thả lỏng, vận chuyển khẩu quyết tâm pháp Thiên Cơ Tinh, mặc cho tinh khí tuôn trào từ bên trong Tử Châu rèn luyện bản thân, hắn quay sang cảm giác tinh khí từ bốn phương, hắn phải làm sự chuẩn bị từ hai phía, hắn không muốn ỷ lại vào Tử Châu.
Ban đầu, hắn cho rằng cảm ứng tinh khí từ ngoại giới sẽ khó khăn,nhưng thật bất ngờ, hắn chẳng những dễ dàng hấp thu tinh khí trong Tử châu mà còn có thể nhẹ nhàng cảm ứng tinh khí từ bên ngoài, giờ đây hắn có thể cảm nhận được tinh khí ngoại giới đang tràn ngập xung quanh hắn.
Chỉ là tinh khí ngoại giới, so sánh với tinh khí của Tử Châu có một sự chênh lệch rất lớn.
Bởi vì tinh khí ngoại giới được phát ra từ vô số ngôi sao tinh khí không giống nhau, hòa vào nhau, cho nên không tinh thuần.
Thế nhưng, Tần Tinh không có vì vậy mà kén chọn, ngược lại hắn còn chuyên tâm hấp thu những tinh khí này vào trong cơ thể mình, loại bỏ tạp chất lấy tinh hoa, chậm rãi dung nhập chúng vào luồng tinh khí của Tử Châu phát ra, không ngừng rèn luyện thân thể của mình.
Ngày qua, đêm tới, rồi lại đến lúc mặt trời mọc ở phương đông, bất tri bất giác một ngày một đêm đã trôi qua.
Khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, chiếu vào trên mặt, hắn mới chậm rãi mở mắt.
Lúc này, thai ký màu tím trên mi tâm của hắn đã không còn, vẻ mệt mỏi trên mặt đã biến mất, mái tóc đen bóng, đôi mắt mơ hồ lấp lóe lưu quang.
"Chưa tới một ngày một đêm, vậy mà ta đã đạt đến Tinh Động đệ nhị cảnh, phải biết, kiếp trước, phải mất hết 4 năm ta mới đạt được cảnh giới như vậy, hơn nữa, bây giờ tinh khí trong cơ thể ta, hùng hậu vô cùng, vượt xa các tinh tu giả cùng cấp!"
Tần Tinh chậm rãi đứng dậy, đưa ngón trỏ tay phải quan sát, trên ngón tay xẹt ra một tia tử khí, lượn lờ vờn quanh, giống như một con tiểu xà nhỏ nhắn, linh hoạt dị thường, đồng thời, đôi mắt hắn lóe lên một đạo tử mang.
"Sợi tử khí trên tay cùng tinh mang trong đôi mắt này, một tấn công, một mê hoặc, tuy rằng uy lực không mạnh, nhưng hiện tại đối với ta, chúng là lợi khí quan trọng bảo vệ tính mạng lúc trọng yếu!"
Tia tử khí giống như hiểu ý Tần Tinh, hưởng ứng tăng nhanh tốc độ duy chuyển một lúc, rồi mới từ từ tiêu tán.
Tần Tinh xiết chặt hai nấm đấm, ngẩng đầu lên, cặp mắt tựa hồ xuyên qua gian phòng này, xuyên qua bầu trời, xuyên qua muôn vạn tinh thần, tự lẩm bẩm:
"Nếu đã đầu thai làm người, vậy đời này, kiếp này, ta làm lại tất cả từ đầu, từng bước từng bước, khai mở bí mật tiền kiếp, truy phong đỉnh cao tinh lộ!"
"Muội muội, tuy ký ức thức tỉnh chưa hé lộ nhiều về muội, nhưng muội yên tâm, cho dù phải trèo đèo vượt suối, leo lên trời cao hay lặn xuống biển sâu, ca ca cũng phải tìm được muội, muội phải… chờ ca!"
Lời của hắn rất vang dội, kiên nghị, đôi mắt hắn đột nhiên phát ra một đạo quang mang chói lòa, ánh sáng Thái Dương so với nó cũng ảm đạm, thấp thoáng trong ánh mắt tử quang là một ngôi sao tinh quang hùng vĩ!
Nhân sinh kiếp này của Tần Tinh, chính thức bắt đầu!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng kinh hô dồn dập:
"Nhị ca, nhị ca ơi, không xong, không xong rồi!"
Nghe âm thanh của tam đệ, Tần Tinh giật mình, tim đập nhanh, hắn có linh cảm bất an, vội vươn ngón tay hướng then cài cửa, điểm một cái, đạo tử khí niêm phong ban đầu lóe lên, quay trở lại ngón tay hắn.
"Ầm!"
Tần Dương trực tiếp đụng văng cửa phòng, lao vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, khóc nói:
"Nhị ca, cha bị người ta đả thương!"
"Cái gì!"
Thân người Tần Tinh run nhẹ, không chút nghĩ ngợi lập tức xông ra ngoài, Tần Dương vội vã vừa khóc, vừa chạy theo sát phía sau.
Tuy Tần Tinh đã thức tỉnh tiền kiếp, có ký ức của hai đời người, không có nghĩa là hắn rũ bỏ tình thân ở kiếp này, ở trong lòng hắn, Tần Húc Nam vĩnh viễn là phụ thân hắn!
"Cha!"
Khi chạy tới gian phòng của phụ thân, Tần Tinh thấy rất đông tộc nhân tụ tập, tất cả đều nhìn về phía hắn, ánh mắt hàm chứa sâu xa, đầy thâm ý.
"Cha!"
Tần Tinh không để ý tới ánh mắt của họ, xông về phía trước, đúng lúc này, một thân ảnh xông ra chắn đường hắn.
"Đứng lại!"
Tần Phi hai tay chống nạnh, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn, nhìn Tần Tinh, hất mặt nói:
"Tần Tinh, cha ta đang chữa thương cho gia chủ, không ai được tự ý xông vào."
Đời trước, Tần gia có tổng cộng 5 huynh đệ, phân biệt dựa theo đông tây nam bắc đặt tên, lão Nhị Tần Húc Nam, là gia chủ đương thời, lão đại Tần Húc Đông, cũng chính là phụ thân Tần Phi, là gia tộc đại trưởng lão.
"Cút ngay!"
Tần Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía Tần Phi, làm thân thể Tần phi không tự chủ run lên bần bật, ánh mắt Tần Tinh tựa như lợi kiếm, trực tiếp xuyên thấu, đâm vào linh hồn Tần Phi, làm hắn thất thần, đôi chân theo bản năng bước ngang một bước, quả thật nghe lời nhường đường.
Khi hắn định thần, thì Tần Tinh đã lao vào trong sân, mọi người đều nhìn hắn, đầy kinh ngạc, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhìn bóng lưng Tần Tinh, trên mặt Tần Phi thoáng lóe lên một tia dữ tợn rồi biến mất!
Trên giường, toàn thân Tần Húc Nam quấn toàn băng vải trắng, lẳng lặng nằm ở nơi đó, xung quanh là mấy lão giả, đang khe khẽ bàn luận, gật đầu.
"Cha, cha ta làm sao!"
Tần Tinh vọt tới mép giường.
Tần Húc Nam hé mở đôi mắt thất thần, khi thấy rõ hài tử, thì ánh mắt trở nên nhu hòa:
"Tinh nhi…!"
Lúc này, một vị lão giả, cũng chính là đại bá của Tần Tinh, đại trưởng lão Tần Húc Đông nói:
"Tần Tinh, tại khu rừng các ngươi bị tập kích, chúng ta phát hiện ra cha ngươi bị địch nhân đánh trọng thương, nằm thoi thóp. Sau khi mấy vị Y Sư kiểm tra, kinh mạch cha ngươi đã đứt đoạn hoàn toàn."
Hết chương 7.
P/S:* Đọc tới đoạn Tần Tinh nhớ muội muội ta xúc động quá.*