Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 16

Lúc Cố Hề Đình bị Đồ Ngọc lôi ra khỏi chăn, anh vẫn còn ngái ngủ nên có chút buồn bực, "Mẹ, mẹ đừng làm loạn."
"Mẹ đã hỏi con mấy ngày rồi? Con còn không nói cho mẹ biết bạn học Chu đêm đó là ai cơ chứ!" Đồ Ngọc nắm chặt chăn mền của anh, bộ dáng quyết liệt không nói thì nhất quyết không buông.
Đã mấy ngày rồi, mỗi sáng sớm bà đều gặng hỏi nhưng vẫn không có kết quả.
Trong lòng bà nóng vội vô cùng, không khỏi tò mò dáng dấp của bạn học nhỏ kia ra sao.
"Con có hình ảnh không, cho mẹ xem chút!" Đồ Ngọc xích lại gần Cố Hề Đình, cầm chặt cái tai hồ ly của anh.
Chỉ khi ở nhà anh mới để lộ ra cái tai lông xù.
Lỗ tai lúc này chính là để cho Đồ Ngọc véo lấy.
"...Không có." Cố Hề Đình trầm mặc, cắn răng nói.
"Cái thằng nhóc này, làm sao con theo đuổi người ta được thế?" Đồ Ngọc làm vẻ mặt khinh bỉ.
"Ai nói con theo đuổi cậu ấy?" Cố Hề Đình nhíu mày.
Đồ Ngọc nữ sĩ kinh ngạc nhìn anh, "Con không theo đuổi người ta thì giúp người ta học bổ túc làm gì?"
Một chữ bà cũng không tin anh được.
"Thì coi như giúp người làm việc tốt đi." Cố Hề Đình ngồi dậy, đầu tóc rối bời, khóe môi cười cười.
Đồ Ngọc trực tiếp đem chăn ném lên mặt anh, "Có quỷ mới tin!"
Thằng con trai này hư đốn này!
Đồ Ngọc giận dữ xoay người đi ra ngoài.
Cố Hề Đình kéo chăn xuống, lỗ tai xù lông hơi động đậy, anh miễn cưỡng híp mắt lại, suy nghĩ lại bay đến cảnh cô gái bị anh nhéo má trong thang máy đêm đó.
Trong không khí có hương đào dịu nhẹ hòa lẫn với vị rượu.
Đó là mùi trên người cô.
Anh "chậc" một tiếng, không hiểu tại sao bản thân lại đột nhiên nhớ đến cô ấy như vậy.
Điện thoại trên đầu giường bỗng reo, Cố Hề Đình tiện tay với lấy.
Là tin nhắn của Tề Thư.
Thư Khắc Thư Khắc Thư Khắc: "Đình ca! Tôi tìm được con rắn kia rồi!"
Mặt mày Cố Hề Đình như nghiêm lại, lập tức ném điện thoại sang một bên rồi bật dậy.
Thay quần áo xong xuôi, Cố Hề Đình xuống lầu, nhíu mày thấy Đồ Ngọc đang ngồi trước bàn ăn.
"Mau lại đây ăn sáng." Đồ Ngọc thong thả ăn cháo, không thèm nhìn đến anh.
"Có phải mẹ đã quên chúng ta là quân vương thiên tử rồi không?" Cố Hề Đình tay sửa sang quần áo miệng chậm rãi nói.
"Đây gọi là thích nghi!" Đồ Ngọc dừng động tác trên tay lại, trừng mắt nhìn anh.
"Mẹ cứ lấy cớ."
Rõ ràng chính là thích ăn uống.
Cố Hề Đình trực tiếp bước ra cửa.
"Con đi đâu đó?" Đồ Ngọc nghi ngờ nhìn chằm chằm anh.
Cố Hề Đình khom người đổi giày, "Mẹ yên tâm, không phải đi gây chuyện."
Thả chầm chậm từng chữ.
Con với chả cái, đúng là thiếu đòn mà!
Đồ Ngọc liếc mắt mím môi không nói gì.
Chu Song Song ở nhà cả ngày chỉ để nghịch cái tablet mới mua.
Nhậm Hiểu Tĩnh biết cô vẽ rất đẹp, nên trước kia có đề nghị cô mở weibo để up tranh lên.
Nhưng Chu Song Song chưa làm.
Đến hôm nay tablet được giao tới, cô mới nảy lòng tham mở một tài khoản weibo.
Coi như là đang ghi lại nhật ký quá trình vẽ tranh của cô vậy.
Hai ngày nay con trai dì Lâm bị bệnh nên dì không thể đến.
Chú Hai còn gọi điện hỏi cô có muốn thuê một người khác hay không.
Chu Song Song từ chối.
Cứ vẽ cả ngày, mỗi khi đói bụng Chu Song Song lại kêu cơm hộp.
Trời vừa chập tối, Tuân Dực đã tới thăm cô.
Đầu bếp gấu mèo mặc tạp dề quanh quẩn trong bếp, lúc sau đã dọn lên bàn ba món mặn, một món canh.
"Cô chủ Song Song, người phàm rất yếu ớt không ăn cơm là không sống được đâu." Gấu mèo tháo tạp dề, ria mép run lên, bộ dạng thành khẩn khuyên nhủ.
"Ừ ừ!" Chu Song Song bận ăn cơm chỉ mơ hồ đáp lại.
Cô ăn sạch hết bữa cơm ngon lành, con gấu mèo hưng phấn xoa xoa móng vuốt, bắt đầu dọn dẹp.
Chu Song Song ngồi trên sô pha nhìn thân ảnh nó bận rộn đến vui vẻ, cô không hiểu nổi loài gấu mèo này.
Xong việc, Tuân Dực phe phẩy cái đuôi mời Chu Song Song đến quầy hàng của nó chơi.
Chu Song Song cũng có ý muốn đi.
Chợ đêm của yêu tu quá hấp dẫn, nhưng lần trước đến, cô chẳng dám đi đâu, cứ chỉ mải ở chỗ Tuân Dực.
Xuyên qua khói mù đến kết giới, Chu Song Song khoác chiếc áo choàng, đi theo Tuân Dực vào chợ đêm.
Lần này Tuân Dực dẫn cô đi khắp nơi.
Chu Song Song còn phát hiện, yêu tu có cả quán đồ nướng.
Chủ quán là một con khỉ chưa hóa thành người.
Chu Song Song nhìn quanh, gian hàng bày bán tất cả đều là thức ăn chay, không một món mặn.
"Hắn không dám bày thịt ở đây đâu, dù sao mọi người đều là yêu tu, không chừng đi ngang qua gặp đồng loại đáng thương của mình bị làm thịt lại làm loạn nữa... Như thế thì phiền lắm." Tuân Dực ghé vào đầu vai Chu Song Song giải thích cho cô nghe.
"Ồ.." Chu Song Song đã hiểu.
Cô tưởng tượng đến cảnh đó đúng thật là rùng mình.
"Ơ kìa, không phải là anh trai hai mặt sao?" Con khỉ đang nướng đồ ăn bỗng giương mắt nhìn cô gái mặc áo choàng kín trước mặt.
"Oa..." Mắt nó nhìn thẳng Chu Song Song, không nhịn được mà cảm thán, "Cô tu vi bao lâu rồi thế? Giống hệt như người thường luôn rồi đấy..."
Hầu hết các yêu tu ở chợ đêm này đều có tuổi vi không được cao, mặc dù thân thể hơi giống con người nhưng cũng chỉ là nửa người trên thôi.
Sông núi đổi dời, bãi bể nương dâu.
Phần lớn các yêu tu hiện tại đều cách xa thế giới bên ngoài, nhưng cũng có vài người khát vọng được xem gió trăng nhân gian nên còn lưu luyến quang cảnh trần thế.
Mà ở chốn phàm trần, người thường sống gian khổ, yêu tu cũng vậy.
Nên cái chợ đêm nho nhỏ này trở thành nơi thả lỏng tâm tình cho những yêu tu tầng thấp nhưng vẫn không muốn trở về yêu cảnh.
"Chủ nhân mới của tôi đó, còn có thể không lợi hại sao?" Tuân Dực hếch cằm, chống nạnh nói.
Nhất thời ánh mắt con khỉ nhìn về phía Chu Song Song càng thêm sùng bái.
"Thật lợi hại..."
"..."
Chu Song Song lúng túng cười trừ.
Cuối cùng khi rời khỏi quầy nướng, Chu Song Song còn được tặng cho mấy cây xiên.
Chu Song Song ăn thử một miếng, cũng khá ngon.
Quầy hàng của Tuân Dực luôn đông khách, hôm nay cũng thế, toàn bán những đồ mà cô chưa từng nghe qua.
Đúng 10 giờ Tuân Dực đóng cửa đưa Chu Song Song về nhà.
Nhưng vừa đến cửa kết giới, Tuân Dực như phát hiện ra điều gì khác lạ, trực tiếp kéo Chu Song Song về phía sau.
Chu Song Song đột ngột bị nó mạnh mẽ kéo lui nên lảo đảo đứng không vững.
Giây tiếp theo cô thấy một con cự xà đi ra từ màn sương khói mờ mịt.
Từng chiếc vảy lớn màu xanh tỏa lên luồng khí u ám, Chu Song Song ngửi thấy một mùi hôi thối.
"Chết rồi! Là đại xà ăn thịt người!" Lông Tuân Dực cũng dựng đứng cả lên.
Với yêu tu, chỉ cần ăn thịt người phàm liền mang trên mình nghiệp sát sinh, hơi thở cũng khác với những yêu tu còn lại. Chúng sẽ hấp thụ hết thảy sức lực của con người để trưởng thành, còn có thể dựa vào mùi hương để đánh hơi ra con người.
Thấy con cự xà to lớn bỗng nhiên tiến vào, một yêu tu nhỏ như Tuân Dực căn bản không dám chọc đến nó.
Đại xà ăn thịt người?
Chu Song Song bắt đầu sợ hãi, hai chân mềm nhũn.
Cả đời này cô chưa từng gặp qua con rắn nào lớn như vậy.
Thật đáng sợ!
Nhưng ngay sau đó cô thấy một bóng người cao lớn từ màn khói đi tới.
Con ngươi cô hơi co lại, bởi vì sợ hãi mà hốc mắt đã ươn ướt.
Trên áo sơ mi trắng của anh có dính vết máu đỏ thẫm, từ từ bước ra màn khói, trong mắt anh như có lớp sương mù.
Thân ảnh thiếu niên chậm rãi bước ra từ màn sương dày đặc, vết máu đỏ loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng muốt, mặt lạnh như tiền.
"Cố Hề Đình.." Chu Song Song ngây ngốc nhìn anh, miệng lẩm bẩm.
Cố Hề Đình nâng mặt, ánh mắt lạnh như băng khi lướt qua cô như giảm mấy phần, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Sao cô ấy lại ở chỗ này?
Nhưng thấy con gấu mèo bên cạnh cô anh liền hừ một tiếng, trong lòng đã có câu trả lời.
Tuân Dực đưa cho Chu Song Song cái áo choàng lớn khoác ngoài là có thể dễ dành đánh lừa được mấy con tiểu yêu trong chợ, nhưng đáng tiếc, trước mắt con đại xà thành tinh này thì đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Nó vừa vào kết giới liền đánh hơi được hơi thở của người sống.
Đối với nó, người thường chính là nguồn năng lượng để khôi phục tất cả linh đan diệu dược.
Lúc này con đại xà bỗng nhúc nhích thân mình, nó kêu to một tiếng rồi hướng đến Chu Song Song phun một miệng đầy khói.
Chu Song Song bị khói tanh hôi bủy vây đến không thể mở mắt, cô chỉ nghe được tiếng Tuân Dực bên cạnh la lớn.
Khi mở mắt ra cô liền thấy người trước mắt dính đầy máu tươi, trong tay anh là trường kiếm trong suốt, ánh sáng trắng từ thân kiếm như phát quang, nửa lưỡi kiếm đã xuyên qua người con đại xà.
Một âm thanh ầm ĩ truyền tới, gió táp chợt nổi lên, cát bay đá chạy loạn xạ.
Chu Song Song bị Tuân Dực lôi kéo té ngã trên đất.
Mắt thấy anh dùng sức rút kiếm ra, làm ánh kim rực rỡ chuyển động, máu tươi bắn thành dòng.
Nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng, hiện lên vẻ hung ác.
Đại xà vật vã kêu la thảm thiết trên mặt đất, cây cối xung quanh đổ gãy hết cả, mấy tiểu yêu non nớt chưa từng thấy cảnh nào đáng sợ đến vậy, một bước chúng cũng không dám lại gần.
Cố Hề Đình lơ lửng giữa không trung, vạt áo bị gió thổi bay phấp phới, ánh sáng giữa bàn tay chợt lưu chuyển, anh phóng thẳng thanh kiếm đã đẫm máu xuống đất, tất cả tường gạch phòng ốc xung quanh cũng theo đó mà đổ sập.
Đúng lúc Tề Thư khập khiễng chạy tới liền thấy một cảnh như vậy.
Không cần suy nghĩ, cậu ngay lập tức bấm tay, niệm thần chú, biến luồng ánh sáng thành sợi dây thừng trói chặt con rắn khổng lồ trên mặt đất.
Ngay lúc này, trường kiếm từ tay Cố Hề Đình bay ra, mũi kiếm ánh lên những tia sáng vàng nhạt, lại một lần nữa hung hăng đâm vào thân thể con đại xà.
Toàn thân nó bốc lửa cháy vùn vụt, đầu cố rướn cao như muốn thoát khỏi đau đớn, la hét không ngừng.
Một lúc sau, vảy của nó bị ngọn lửa phá vỡ, từ một con đại xà biến thành một đống tro tàn.
Trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh trở nên an tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng dừng lại.
Tề Thư thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.
"Đình ca, cậu không sao chứ?"
Mới vừa nãy ở bên ngoài, Cố Hề Đình còn giúp cậu đỡ một đòn.
Vết thương bên hông anh đang chảy máu, nhưng mày Cố Hề Đình cũng chẳng nhíu một cái, "Không sao."
"Thật xin lỗi Đình ca..." Tề Thư áy náy cúi đầu, trong lòng bất an.
Nếu vừa rồi cậu cẩn thận hơn chút thì đã không liên lụy đến Đình ca.
"Đừng nhiều lời nữa." Cố Hề Đình lười nghe cậu nói những lời này.
Anh giương mắt nhìn về phía cô gái đứng cách đó không xa, cô còn chưa tỉnh hồn, dưới ánh đèn, anh có thể thấy đôi mắt cô ngập nước.
Bị dọa sợ rồi sao?
Vết thương ở hông có chút đau nhưng căn bản vẫn kém những lần vết thương cũ phát tác.
"Thiên Cực Sơn là nơi nào mà dám tự tiện đến như vậy?" Anh cười lạnh, nghiêng đầu về phía Tề Thư, "Chuyện này dù sao cũng để bọn họ tự lo liệu, cậu đi dẫn đám người đó lại đây."
Chuyện này vốn là ân oán riêng của Cố Hề Đình, bạn thân duy nhất của anh năm đó bị chính con xà này giết chết.
Với người khác, chúng chỉ là một chuyện xưa bình thường của "Nông phu cùng xà", nhưng trong lòng Cố Hề Đình, đó lại là nỗi khúc mắc bị đè nén nhiều năm qua.
Lúc xảy ra chuyện, vì còn nhỏ tuổi nên anh không kịp chạy tới, bởi vậy mà lỡ mất cơ hội cứu sống người bạn.
Con đại xà này mấy năm nay gần như biến mất, Cố Hề Đình vẫn luôn không tìm ra hành tung của nó, kim ấn khi xưa gieo trên người nó cũng không có động tĩnh.
Đến tận mấy ngày hôm trước kim ấn rốt cuộc đã có phản ứng.
Thiên Cực Sơn là nơi trông coi trật tự nhân gian, xét xử chuyện sinh tử của yêu ma, so với Thanh Khâu Cố thị đang bị khó khăn thì đương nhiên tốt hơn nhiều.
Vì vậy Tề Thư mới đem kim ấn gửi đến Thiên Cực Sơn nhờ cô của cậu dò xét tung tích của con đại xà.
Cô của Tề Thư bắt đầu điều tra thì phát hiện sự tình không đơn giản như vậy, hơn nữa con đại xà này còn liên quan đến tội danh giết người nên Thiên Cực Sơn quyết định cho thêm người vào cuộc.
Con đại xà không phải là chuyện lớn mà ma tu phía sau nó mới là nhân vật chính.
Mọi chuyện phía sau thì còn phải xem Thiên Cực Sơn giải quyết như thế nào.
Quan trọng là, Cố Hề Đình cuối cùng cũng đã báo thù được cho người bạn của anh.
Anh rũ thấp mắt, nhìn chằm chằm đống tro tàn trước mặt, ở một góc nơi khuất sáng, không ai thấy rõ hốc mắt anh đang lẳng lặng ửng đỏ.
Có cơn gió ngang qua thổi tan đi đống tro tàn dưới đất, trường kiếm trong tay anh bỗng biến mất, ân oán nhiều năm chôn giấu nơi đáy lòng anh rốt cuộc giờ phút này cũng hoàn toàn buông xuống.
"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Tề Thư không nhận ra vẻ khác thường của Cố Hề Đình, cậu khập khiễng đi ra kết giới.
Tề Thư bước đi, nhất thời bỏ lại mình Cố Hề Đình cùng Chu Song Song và con gấu mèo kia.
Tuân Dực đương nhiên biết đến Cố Hề Đình nhưng nó không nghĩ Cố Thiếu Quân lại lợi hại như vậy.
Thấy cảnh anh tàn nhẫn giết chết con rắn khổng lồ như chơi đùa, nó không nhịn được mà nghĩ lại trận đánh giữa anh, nó cùng lão đại linh miêu lúc trước.
Nếu khi ấy Cố Hề Đình quyết đánh không chừa đường sống như hôm nay, có lẽ nó cùng cựu lão đại đã sớm ngủm củ tỏi...
Ý thức được sức mạnh không tưởng của người trước mặt, cả người Tuân Dực liền nhảy dựng lên khi đụng phải ánh nhìn lạnh lẽo của Cố Hề Đình, nó len lén trốn ra phía sau lưng Chu Song Song.
Chu Song Song bị nửa người trên đỏ thắm máu tươi của anh dọa sợ, cô sốt ruột, lo lắng vô cùng.
Do dự một hồi, cô đến trước mặt anh, nhìn vết thương bên hông anh đang rỉ máu, nói năng lộn xộn, "Cậu, cậu có sao không? Có đau hay không... Chúng ta đi bệnh viện, nhé? Mình..."
Cô gấp gáp đến mức hốc mắt đỏ cả lên.
Cố Hề Đình thấy bộ dạng nôn nóng của cô, khóe miệng khẽ cong lên, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đầu tóc mềm mại.
"Có đau thì cũng là tôi đau, cậu khóc cái gì?" Ngón tay anh nhẹ lau đi từng giọt nước mắt lăn trên má cô, lúc nói chuyện cũng mang phần dịu dàng hơn.
Chóp mũi Chu Song Song chua xót, hốc mắt ầng ậng nước.
"Chúng ta đi bệnh viện đi..." Cô đưa tay kéo lấy góc áo của anh.
"Đi làm gì? Cậu muốn dọa người à?" Cố Hề Đình nhìn cái đuôi ở phía sau.
Chu Song Song sửng sốt, không biết cái đuôi của anh xuất hiện khi nào.
""Vậy, vậy cậu thu nó lại đi..." Cô nhấp môi nói.
"Thu lại như thế nào?" Cố Hề Đình hạ thấp mắt nhìn cô, bỗng cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp êm tai.
"Mình... mình... làm sao mình biết được."
Chu Song Song khó khăn nói hết câu.
Đuôi mắt cô vẫn còn sót lại vài giọt nước mắt, thoạt nhìn óng ánh đến đáng thương.
"Cậu thu nó lại, sau đó mình đi bệnh viện nhé..." Chu Song Song nhìn vết thương còn đang rỉ máu, có chút nóng nảy.
Cố Hề Đình thấy cô gấp đến độ cuống cuồng, anh cười, "Không thu được."
Chu Song Song trừng mắt liếc anh.
Đây là lần đầu tiên cô dám mắt to mắt nhỏ nhìn anh như vậy, từ trước đến giờ chỉ là những lần lén lút ngốc nghếch, lúc này lá gan bỗng dưng lớn?
Nhưng cô trừng mắt cũng chẳng có chút lực sát thương nào.

Bình Luận (0)
Comment