Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 35

Bà nội bỗng dưng qua đời là một đả kích lớn đối với Tuân Dực.
Nó mua cho bà nội một hòm mộ, bên trong để quần áo của bà lúc còn sống, còn có chiếc mũ len bà thích nhất.
Một ngày mưa to, Tuân Dực chỉ dám xuất hiện ở mộ địa ở buổi tối.
Bởi vì nó còn chưa thành người nên không thể che giấu thân phận, chỉ có thể thừa dịp đêm khuya vắng người mới lén tới.
Chu Song Song dẫn nó đi.
Nhìn nó đứng trước bia mộ của bà nội khóc đến thở không nổi, Chu Song Song cũng đau lòng.
Cô đưa tay sờ cái đầu lông xù bị ướt nước mưa của nó, "Tuân Dực, đừng khóc."
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Song Song mới nghe nó nghẹn ngào nói, "Cô nói... tôi sẽ thành người được sao?"
Nó nhìn Chu Song Song, "Sẽ có ngày đó sao?"
Đôi mắt đen nhánh của nó chớp động, tràn đầy mê man.
"Sẽ có mà." Chu Song Song nói.
Mới vừa ra chỗ mộ địa, Chu Song Song giương mắt đã nhìn thấy dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một người đang chờ cô ở đó.
Anh che một chiếc dù màu đen khuất gương mặt của anh.
"Cô chủ Song Song, tôi đi trước nhé."
Tuân Dực thấy người nọ đứng ở đó, nó vốn muốn đưa cô về nhà nhưng thấy vậy thì bỏ đi ý niệm.
Nó đi ra khỏi chiếc dù của Chu Song Song, xoay người rời đi.
Con gấu mèo nho nhỏ lẻ loi đi trong màn mưa.
Sau đó nó đi thẳng vào bóng tối, Chu Song Song thấy cái đuôi của nó đung đưa.
Rồi biến mất.
Chu Song Song che dù, đi tới đối diện với người kia.
Cằm anh khẽ nhếch, hình như không vui lắm.
Chu Song Song do dự, sau đó mới kéo lấy ống tay áo của anh, "Sao anh lại tới đây?"
"Anh không được tới à?" Anh thấp mắt nhìn cô, gương mặt không có biểu tình gì.
Chu Song Song nhấp môi dưới, nho nhỏ nói, "Không phải mà..."
"Nhưng mà em rất vui..." Một hồi lâu cô lại nói thêm một câu.
Cô không nghĩ là anh sẽ đến đây đón cô.
Bởi vì anh đang còn tức giận vì chuyện của Tuân Dực nên mấy ngày nay tâm tình không được tốt.
Trong lòng cô vừa sợ vừa lo lắng, sợ anh sẽ không để ý đến cô nữa.
Mấy ngày trôi qua cô cứ suy nghĩ như vậy mà hốc mắt đỏ bừng, trong mắt có một lớp nước.
Cố Hề Đình chưa mở miệng, cô che dù đi về phía trước. Đi được vài bước thì cất dù, chui vào dù của anh, đưa tay ra ôm lấy eo anh.
"Em cứ nghĩ là anh không để ý đến em nữa..." Lúc cô nói, trong giọng yếu đuối còn run rẩy.
Cố Hề Đình bị cô ôm lấy, nghe cô nghẹn ngào nói như vậy thì phiền muộn đều biến mất.
Cô nhỏ giọng sụt sùi, anh yên lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên đưa tay ra sờ đầu cô một cái, nhẹ nhàng than thở, "Em nghĩ gì vậy?"
"Anh đừng bỏ rơi em..."
Giọng nói anh càng nhu hòa thì nước mắt của cô càng rơi.
Mất đi ba mẹ, mất đi chú Hai, Chu Song Song chỉ còn có mỗi Cố Hề Đình.
Anh rất quý giá... đến nỗi mỗi khi đối diện anh cô luôn dè dặt, sợ chọc anh nổi giận.
Cô vô cùng thiếu cảm giác an toàn, càng ngày càng lệ thuộc vào anh.
Chỉ mỗi khi dựa vào gần anh, lệ thuộc vào anh, cô mới có thể thấy an tâm.
Cố Hề Đình nghe cô nói mà ngực phát đau.
Cô gái nhỏ khóc thảm, vừa nhìn anh với đôi mắt ngập nước, như cũ dính vào anh.
Anh thở dài, lấy khăn tay từ túi quần ra, anh cúi người lau nước mắt cho cô.
"Sao anh có thể bỏ em được?" Giọng nói anh mát lạnh lại dịu dàng.
Khi anh hôn lên trán cô một cái, lại nghe thấy anh nói, "Trừ anh ra thì còn có ai muốn một người mít ướt như em?"
Chu Song Song đỏ mặt quên cả khóc, liền vùi vào ngực anh không chịu buông tay.
"Thật dính người." Cố Hề Đình ôm lấy eo cô, thấp giọng nói một câu.
Cô bị anh ôm lấy, hai chân cách mặt đất, cô vội vàng ngẩng đầu lên thì bị anh chặn môi.
Môi của anh hơi lạnh, nhưng cũng rất mềm, hơi thở nóng hổi của anh khắc sâu vào đầu cô.
Anh thở gấp, gương mặt của Chu Song Song cũng đã nóng đỏ.
Cố Hề Đình cắn lấy môi cô, lại hôn nhẹ lên, "Anh đưa em về nhà, nhé?"
Giọng nói anh trầm thấp, vừa mê người.
Thấy Chu Song Song ngoan ngoãn gật đầu anh mới khom người để cô xuống.
Tay anh đang đặt trên eo cô quay lại nắm lấy tay cô.
Tay Chu Song Song rất mềm, anh nhéo một cái rồi che hơn nửa dù về bên cô.
Ở trong khuôn mộ, Chu Song Song che dù cho Tuân Dực nên nửa người cô đã bị ướt.
Trở về nhà, cô liền phát sốt.
Thân thể cô luôn yếu ớt, chỉ là dính một chút mưa cũng sẽ bị cảm.
Cố Hề Đình trầm mặc đi tìm thuốc cảm.
Chờ anh mang ly nước và thuốc cảm đến, Cố Hề Đình đã thấy cô thay đồ ngủ ở trên giường, gương mặt ửng đỏ.
Cố Hề Đình để thuốc ở đầu giường, sau đó đến đỡ cô ngồi dậy dựa vào người anh.
"Chu Song Song." Anh vuốt má cô.
Chu Song Song mơ màng mở mắt ra nhìn anh.
"Song Song, dậy uống thuốc." Anh nói nhỏ, sau đó đem thuốc đến bên mặt cô.
Anh định để cho cô tự uống nhưng giây kế tiếp thấy cô ngoan ngoãn há miệng ra.
Cố Hề Đình chật vật dời đi ánh mắt.
Nhưng cuối cùng anh cũng tự tay bỏ viên thuốc vào miệng cô, lại vội vàng đưa nước.
Uống xong thuốc, Chu Song Song nhăn mặt lại.
Cố Hề Đình nghe cô nói, "Đắng quá đi..."
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn cô một cái.
"Hôn một cái rồi sẽ hết đắng."
Anh như đang dỗ một đứa trẻ con.
"Ngủ đi." Bàn tay anh mơn trớn mái tóc của cô.
Rõ ràng là rất buồn ngủ nhưng Chu Song Song cố chấp không chịu nhắm mắt lại.
Có lẽ vì gương mặt của anh quá hấp dẫn hoặc do giọng nói của anh quá dịu dàng nên cô trở nên tham lam, tóm lại là không muốn nhắm mắt.
"Em..." Bỗng nhiên cô nắm lấy một ngón tay của anh.
Đầu óc cô mơ màng nhưng vẫn nói ra:
"Có thể sờ cái đuôi của anh được không?"
Lại một lần nữa cô dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh, trong đôi mắt như giấu mấy ngôi sao nhỏ.
"Không được." Cố Hề Đình quả quyết nói.
Chu Song Song mất mát, đôi mắt ảm đạm xuống, "Tại sao vậy?"
Cố Hề Đình trầm mặc nhìn cô.
Không biết qua bao lâu, Chu Song Song không thể chống lại cơn buồn ngủ được nữa, nhưng cô vẫn cố mở mắt, mơ màng thấy anh cúi đầu xuống lại gần bên tai cô, đầu tiên là nhẹ cười sau đó nói nhỏ.
Cô nghe anh nói, "Vì em chỉ mới 17 tuổi."
Chu Song Song cau mày suy nghĩ, không biết chuyện sờ cái đuôi với chuyện cô 17 tuổi có liên quan gì đến nhau.
"Cái gì cơ?" Cô ảo não nắm lấy áo anh.
Cố Hề Đình nhéo má cô, lúc lại gần nốt ruồi ở đuôi mắt của anh ửng đỏ.
"Trẻ vị thành niên không thể làm những chuyện nguy hiểm như vậy." Anh khẽ cười, hôn bên tai cô.
"Chuyện nguy hiểm?"
Lúc Chu Song Song bị bệnh là lúc cô cứng đầu nhất.
Cố Hề Đình không tỏ ra mệt mỏi, anh thậm chí còn mềm giọng, tận lực dụ dỗ cô gái nhỏ trong ngực mình.
"Em muốn biết?"
Anh nhắm mắt lại, khóe chân mày cũng tựa như ẩn hàm ý cười.
Chu Song Song vùi trong ngực anh, thành thật gật đầu.
"Trẻ con không nên nghe." Anh búng trán cô thật nhẹ.
Chu Song Song tỏ ra thất vọng.
Anh cũng không chịu nói thêm gì nữa.
"Ngoan, đi ngủ nào." Anh đưa tay muốn kéo cô ra.
Chu Song Song cố chấp ôm anh, không nói gì chỉ dùng đôi mắt nhìn anh.
Dính người như vậy.
Cố Hề Đình thở dài, "Anh không đi đâu cả, ở ngay phòng bên cạnh thôi, được không?"
Tối nay anh không có ý định rời đi.
Dù sao cô đang bị bệnh, anh không yên tâm để cô lại một mình.
Chu Song Song cọ má, "Anh có thể ở đây luôn được không?"
"Không được." Cố Hề Đình bất đắc dĩ nắm lấy cằm cô.
"Vậy ở đây nói chuyện với em thêm một lúc nữa nhé?" Cô nhéo lấy ống tay áo hỏi anh.
Cố Hề Đình đành đồng ý.
Vừa nói được mấy câu, Cố Hề Đình thấy cô mắt nhắm mắt mở.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt anh nhìn lên nốt ruồi son trên chóp mũi của cô.
Anh bỗng cảm thấy rung động.
"Chu Song Song." Anh thấp giọng kêu cô.
"Hửm?" Cô mơ màng đáp một tiếng, tư thái không phòng bị chút nào.
"Sinh nhật em là ngày nào?" Anh dò hỏi.
"Mười bảy tháng tư." Cô ngoan ngoãn đáp, mơ hồ buồn ngủ.
"Mười bảy tháng tư hôm đó, em đem bánh sinh nhật cho ai?"
"... Cho anh."
"Tại sao lại đem bánh kem cho anh?"
"Vì thích anh mà..."
"Vậy em thích anh bao nhiêu?"
"Đời này... em thích anh nhất."

Bình Luận (0)
Comment