Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 50

Kỳ nghỉ hè kết thúc. Ngày tựu trường hôm đó, Chu Song Song mặc đồng phục Tầm Thành Nhất Trung sớm đến trường.
Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ là học sinh lớp 12.
Nhậm Hiểu Tĩnh từ nước ngoài trở về da đã đen nhiều.
Cô vừa thấy Chu Song Song da dẻ trắng nõn thì nhéo má một cái, lau nước mắt, "Mặt trời ở nước ngoài độc quá, da mình đen thành than rồi."
"Cũng không quá đen mà..." Chu Song Song nghiêm túc nhìn Nhậm Hiểu Tĩnh, sau đó trả lời.
Nhậm Hiểu Tĩnh đau buồn trong lòng, hơn nữa vừa mới bị Ngô tiểu béo cười nhạo thì không tin.
"Cậu đừng có an ủi mình..." Nhậm Hiểu Tĩnh thở dài.
Cô cũng không có buồn như đưa đám, chợt nhớ đến cái gì, vội vàng lấy một cái hộp nhỏ xinh xắn từ cặp ra đưa cho Chu Song Song, "Song Song, quà của cậu nè."
Chu Song Song nhận lấy, cười mỉm, "Cảm ơn."
Cầm hộp giấy, Chu Song Song nhớ tới lúc gặp Mạnh Trường Nguyệt ở Lệ Thành, cô lấy chiếc khăn tay ra đưa cho cô bạn.
"Cái gì vậy?" Nhậm Hiểu Tĩnh vừa nói vừa mở chiếc khăn tay ra, một dòng chữ màu đen đập vào mắt.
Chữ ký xinh đẹp như vậy... Nhậm Hiểu Tĩnh sửng sốt một lúc.
Ba chữ kia là... Mạnh Trường Nguyệt???
Nhậm Hiểu Tĩnh quá quen thuộc với chữ ký của thần tượng mình.
Cô chợt ngẩng đầu, "Chữ ký của Mạnh Trường Nguyệt sao??"
Chu Song Song gật đầu.
"Trực tiếp ký tên?"
Chu Song Song tiếp tục gật đầu.
Nhậm Hiểu Tĩnh bỗng nhiên đứng dậy, kích động ôm cái khăn tay.
Một số bạn học bị cô làm cho chú ý.
Nhậm Hiểu Tĩnh bất chấp ánh mắt quỷ dị của mọi người, cô kéo cánh tay của Chu Song Song, "Sao cậu có được chữ ký này vậy?"
Chu Song Song chỉ nói, "Chỉ ngẫu nhiên gặp ở Lệ Thành."
Nhậm Hiểu Tĩnh không có hoài nghi, "Số của cậu cũng hên quá đi!"
Sau đó cô bưng chiếc khăn tay, mặt đầy hạnh phúc, "Cuối cùng cũng có được chữ ký của nữ thần..."
Chu Song Song thấy cô vui vẻ như vậy cũng mỉm cười.
Lúc Cố Hề Đình vừa vào lớp đã thấy Chu Song Song cười rộ.
Đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn.
Mà lúc anh bước vào, phòng học bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Mọi người đồng thời nói nhỏ, chợt có ánh mắt của mấy nữ sinh nhìn anh.
Nhậm Hiểu Tĩnh bưng khăn tay quay đầu lại nhìn, vừa thấy Cố Hề Đình đi tới thì im như thóc, xoay người lại ngồi yên.
Ngô Tư Dự bên cạnh thấy cô kinh sợ thì cười hai tiếng.
Nhậm Hiểu Tĩnh cau mặt nhìn cậu, véo một cái trên cánh tay hả giận.
Ngô Tư Dự á một tiếng, gương mặt vo thành một nắm.
Cố Hề Đình kéo ghế ra ngồi bên cạnh Chu Song Song, anh bỏ cặp vào hộc bàn, đôi mắt mở hờ.
"Anh ngủ không ngon sao?" Chu Song Song thấy vậy thì nhỏ giọng hỏi.
"... Không phải."
Cố Hề Đình không có sức để nói chuyện.
Mấy ngày nay anh hơi bận bịu.
Chu Song Song lấy một chai nước ra đưa cho anh, "Anh uống nước không?"
Cố Hề Đình nhìn cô sau đó nhận lấy, mở nắp chai ra uống một hớp.
Mi mắt anh nhàn nhạt, gương mặt trắng như ngọc, môi mỏng dính nước, còn đỏ ửng lên một ít.
Chu Song Song hoảng thần.
Gò má cô nóng lên vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Lúc đó chủ nhiệm lớp Chu Tông Huy vào.
Thầy nói đơn giản chính là nhấn mạnh sự thật mọi người đã lên 12.
Phải cố gắng phấn đấu thi vào trường Đại học.
Từ hôm nay trở đi, lớp 12-3 liền lâm vào không khí khẩn trương học tập.
Chu Song Song cảm thấy mình cũng phải cố gắng.
Bởi vì cô muốn cùng anh học Đại học.
Đây là lần đầu tiên trong đời Chu Song Song nghiêm túc như vậy.
Nhưng mà kiến thức tự nhiên của cô mà nói là không giỏi lắm.
Cô phản ứng chậm, tính toán cũng không nhanh, rất khó theo kịp tốc độ của thầy giáo.
Có lúc cô không nghĩ ra cách làm sẽ còn bị rối.
Nhất là ngày buổi tối hôm nào đó lúc 11 giờ đêm, Cố Hề Đình bị cô gọi video.
Đây cũng là lần đầu hai người gọi video với nhau.
Ánh mắt anh nửa mở còn buồn ngủ, mở video ra thấy tóc Chu Song Song rối bời, mắt đỏ khuông, bộ dáng như sắp nức nở.
Cố Hề Đình lúc ấy hoàn toàn thanh tỉnh.
Anh vội vàng vén chăn ngồi dậy hỏi cô, "Em làm sao thế?"
Một lát sau bên kia dời máy ảnh xuống, anh thấy trên bàn cô là một đống giấy nháp bài Vật lý.
Anh giật mình, giây sau nghe thấy cô nói, "Bài này em tính nhiều lần vẫn không ra..."
Ống kính quay lên, anh thấy cô chỉ vào đầu mình, "Có phải đầu óc em có vấn đề rồi không?"
Cô mặc đồ ngủ màu vàng chanh, mái tóc đen nhánh, hoài nghi chỉ vào đầu mình, vừa đáng thương lại buồn cười.
Anh không nhịn được mà cười một tiếng.
Lại cảm thấy đau lòng.
Toàn bộ nỗ lực cố gắng của cô anh đều thấy ở trong mắt.
Vì vậy đêm hôm đó, anh dùng hết kiên nhẫn từ trước đến nay của mình, một lần lại một lần giảng bài cho cô, đến khi nào cô hoàn toàn hiểu mới thôi.
Cuối cùng, anh tựa vào đầu giường dọn dẹp giấy và bút, thấy trong video người nào đó đã ngáp lên ngáp xuống, đôi mắt ngập nước, anh nói nhỏ, "Em không cần phải cố gắng như vậy."
Nhưng người con gái lắc đầu, đôi mắt nghiêm túc nói, "Không được, em phải cùng anh vào Đại học." Khi đó anh nhận ra chuyện này rất quan trọng với cô.
Ngày nọ, Cố Hề Đình không ở trường học. Chu Song Song vừa tới lớp thì thấy một phong thư màu xanh trên bàn học mình.
"Trời ạ, Chu Song Song! Là thư tình hả?" Nhậm Hiểu Tĩnh quay đầu lại thấy trong tay Chu Song Song là phong thư màu xanh, ánh mắt cô sáng lên liền vội vàng hỏi.
Giọng nói cô không nhỏ nên mọi người trong lớp chú ý lại đây.
Có vài nữ sinh náo nhiệt lại gần hỏi Chu Song Song.
Hình như con gái mới lớn rất thích những chuyện như thế này.
Phong thư cầm ở trong tay nhưng Chu Song Song như cầm khoai bỏng nên vội vàng nhét vào hộc bàn.
Trước khi bỏ vào thùng rác cô cũng chưa từng mở ra xem.
Cô một chút cũng không tò mò.
Thật may Tề Thư không ở lớp nếu không cái miệng rộng của cậu sẽ nói cho Cố Hề Đình nghe.
Chu Song Song vốn cho rằng chuyện này đã trôi qua.
Nhưng qua hai ngày sau, trên đường đến nhà ăn cùng Nhậm Hiểu Tĩnh, Chu Song Song bị một cậu nam sinh lạ mặt chặn đường.
Ngũ quan của nam sinh đàng hoàng, làn da khỏe mạnh rám nắng, thân hình cao lớn. Vừa chạy đến Chu Song Song vừa thở hổn hển.
Chu Song Song bỗng nhiên bị cậu hù một cái, đầu óc trở nên trống rỗng.
Nhậm Hiểu Tĩnh bên cạnh lại mơ hồ.
Cô biết người này.
Hình như là lớp 11-6 tên Trình Gia Vũ, dáng dấp không tệ, chơi bóng rổ lại hay, cho nên cậu rất được nhiều người nhắc đến.
Nhưng nghe người ta nói cậu rất đào hoa, số bạn gái cũng rất nhiều.
Tự dưng nhớ lại làm Nhậm Hiểu Tĩnh có thiện ý không tốt lắm.
"Chu Song Song." Trình Gia Vũ gọi họ tên của cô.
Chu Song Song lùi về sau hai bước, "Có việc gì không?"
"Thư của tôi gửi chị đã xem chưa?" Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô.
Chu Song Song phản ứng không kịp, đến khi Nhậm Hiểu Tĩnh kéo áo cô mới nhớ hai ngày trước trên bàn cô có một phong thư màu xanh.
"... Xin lỗi, không thấy." Chu Song Song thành thật trả lời.
Trình Gia Vũ nghe cô nói như vậy thì thần sắc ngưng trệ, nhưng rất nhanh cậu lại cười lên, "Không sao, giờ tôi nói cho chị nghe cũng được."
"... Không muốn nghe." Chu Song Song mím môi.
Trình Gia Vũ không ngờ cô nói như vậy, cậu sửng sốt sau đó nhìn gương mặt trắng nõn của cô, không quan tâm cô có muốn hay không, cậu mở miệng, "Chị rất đáng yêu, tôi thấy chúng ta..."
Chu Song Song không nghe cậu nói xong hết câu liền kéo Nhậm Hiểu Tĩnh vòng đi qua.
Mà Nhậm Hiểu Tĩnh đi được mấy bước thì quay đầu lại, "Em trai nhớ cố gắng học tập, đừng có sa đọa đó nha!"
Dám mơ tưởng đến Chu Song Song?
Sợ Cố lão đại mà biết có khi bẻ gãy tay chân cậu.
Lúc nãy ít người để ý Trình Gia Vũ chặn Chu Song Song, nên chuyện này trừ Nhậm Hiểu Tĩnh ra thì không ai biết.
Mà Cố Hề Đình mấy ngày nay đi Thiên Cực Sơn lấy thuốc cho Thẩm Nhạc Nghiêu nên vẫn chưa đến trường.
Tề Thư cũng đi theo.
Cho nên chuyện này anh không biết.
Trình Gia Vũ chặn Chu Song Song cũng không nói với anh.
Chẳng qua nhiều ngày kế tiếp, cô lại bị Trình Gia Vũ nhiều lần chặn đường.
"Sao chị lại không suy nghĩ một chút?" Trình Gia Vũ cắm tay trong túi quần, nhìn chằm chằm Chu Song Song.
Chu Song Song nhíu mày, nói bừa, "Vì cậu không đẹp trai."
Chưa bao giờ cô dùng từ ngữ tấn công người khác, nhưng mấy ngày qua cảm thấy bị cậu làm phiền.
Trình Gia Vũ đã nghĩ tới nhiều câu trả lời nhưng không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy.
Trong nháy mắt đó, gương mặt anh tuấn của cậu thay đổi mấy lần, sau đó cậu nhìn thấy mấy nữ sinh xung quanh đang chăm chú nhìn cậu thì chần chờ, "Chị... có phải chị bị cận rồi không?"
Cậu xấu trai sao?
Điều này sao có thể?
Chu Song Song không muốn nói nhiều, cô xoay người rời đi.
Chuyện này ngay cả Nhậm Hiểu Tĩnh cô cũng không nói.
Cuộc sống vốn nên là gió êm sóng lặng mới đúng, nhưng lời đồn vẫn là từ khối 11 đồn ra.
Mọi người nói, Trình Gia Vũ lúc này đang gặp một cái đinh cứng ngắc, mà cái đinh cứng ngắc đó chính là Chu Song Song lớp 12-3
Mà Chu Song Song là ai?
Vì hiếu kỳ nên sau khi tan học có nhiều người quanh quẩn ở lớp 12-3.
Trong đó còn có những người thầm thích Trình Gia Vũ.
Mấy ngày nay Chu Song Song toàn gặp chuyện phiền phức, luôn nghe mọi người bàn luận về mình.
Cô không thích như vậy.
Không thích bị chú ý, bị đàm luận.
Cho đến ngày đó, ban giám hiệu nhà trường nghe được tin đồn, mà trường học đang nghiêm khắc ngăn cấm yêu sớm. Thầy hiệu trưởng mời mẹ của Trình Gia Vũ lên trường. Mẹ cậu tới thì làm ầm lên.
Chu Song Song bị Chu Tông Huy gọi lên văn phòng, cô vừa mới đứng ngoài cửa thì nghe tiếng phụ nữ bên trong, "Con bé kia đúng không? Để tôi gặp nó."
"Dựa vào cái gì mà nói là do lỗi con tôi?"
Chu Song Song đi vào, đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn bà.
"Là cháu à?"
Chu Tông Huy và chủ nhiệm lớp Trình Gia Vũ chưa nói gì mà người đàn bà kia đứng lên, bộ dáng hùng hổ dọa người.
"Xin bà Trình bình tĩnh một chút."
Chu Tông Huy vội vàng lên tiếng, sau đó vẫy tay Chu Song Song lại, "Song Song, em lại đây ngồi đi."
"Sao tôi có thể bình tĩnh được?" Người đàn bà hít sâu một hơi, "Thầy hiệu trưởng, hai thầy chủ nhiệm, phiền mọi người phải làm rõ ràng, con trai tôi trước giờ rất ngoan, ưu tú như nó sao có thể yêu sớm?"
Trình Gia Vũ đứng im lặng bên cạnh, "Mẹ..."
Giọng nói của cậu bất lực.
Cậu bị mẹ quản rất nghiêm.
Trước kia cậu có nhiều bạn gái mẹ cậu còn chưa phát hiện.
Hôm trước đi net khuya, Trình Gia Vũ để cặp sách lại nhà bạn học nên mới bị phát hiện.
Người đàn bà cười lạnh, nhìn về phía Chu Song Song, "Con trai tôi tôi biết, chuyện gì tôi không cho nó làm nó tuyệt đối không làm."
"Nhưng tôi nghe thầy Chu nói cô bé này đã học lớp 12? Thành tích cũng không tốt lắm?"
Không đợi người trả lời, bà còn nói, "Theo như tôi thấy thì cũng không phải dạng vừa gì."
Giọng bà ta tác oai tác oái làm người ta khó chịu.
"Bà Trình, hôm nay mời bà tới đây là để làm rõ mọi chuyện, bà không cần quá kích động." Thầy hiệu trưởng ở bên cạnh nói.
"Con trai tôi tuyệt đối không làm như vậy." Người đàn bà tức giận nói.
Nói xong lần này, bà ta còn nói móc Chu Song Song, "Cháu gái, phụ huynh của cháu đâu? Kêu họ tới đây tôi muốn hỏi cách họ dạy con gái như thế nào?"
Bà trút giận trên người Chu Song Song.
"Bà Trình!" Chu Tông Huy nghe vậy thì nóng nảy.
Quả nhiên, lúc thầy quay đầu lại nhìn Chu Song Song thì mặt cô u tối, tay chân luống cuống.
Thầy hiệu trưởng mới được điều tới nên không biết gia cảnh Chu Song Song, vì vậy ông còn nói, "Đúng vậy, chuyện này kêu phụ huynh em lên đi."
Có ba điều mà ông quan tâm nhất khi được điều tới đây, điều thứ nhất là phải dập tắt yêu sớm.
"Thầy hiệu trưởng..." Chu Tông Huy thở dài, "Tôi muốn nói chuyện với thầy một lát."
Cố Hề Đình vừa về nhà thì điện thoại trong túi quần rung lên.
Anh nhìn thấy là tên Chu Song Song.
Anh mỉm môi, đôi mắt ấm áp, "Sao vậy, em nhớ anh à?"
Người bên kia không nói gì, anh chỉ nghe tiếng người đàn bà the thé, xen lẫn là giọng nam, âm thanh náo loạn.
Nụ cười trên mặt anh biến mất, "Chu Song Song?"
Bên kia rốt cuộc có tiếng động.
Nhưng là tiếng khóc sụt sùi của cô.
Đồ Ngọc ngồi trên ghế thấy anh nghe điện thoại thì chú ý, thoáng thấy bộ dáng anh bất thường thì vội vàng hỏi, "Sao vậy?"
Cố Hề Đình nhìn bà, nói với đầu bên kia, "Chờ anh." Sau khi cúp máy, Cố Hề Đình xoay người đến cửa đổi giày đi ra ngoài.
Đồ Ngọc biết là Chu Song Song gọi tới, nhưng bây giờ có vẻ tình huống xấu xảy ra.
Đồ Ngọc nghĩ càng không đúng, trực tiếp nói với Thuấn Hoa một tiếng rồi cầm túi xách ra cửa.
"Con trai, chờ mẹ với!"

Bình Luận (0)
Comment