Đổ dầu thuốc vào tay, Chu Lãng nhẹ ấn lòng bàn tay lên mắt cá chân của Tống Ý Dung, màu da của hai người tương phản rõ ràng.
Mỗi ngày Chu Lãng dãi nắng dầm mưa, làn da thô ráp ngăm đen, mà làn da Tống Ý Dung thì trắng nõn sạch sẽ, ngay cả mắt cá chân cũng xinh đẹp, ngón trỏ cùng ngón tay cái cuộn một vòng là có thể nắm lấy, thậm chí còn dư.
“Xoa thế này được chưa?” Chu Lãng xoa cho dầu thuốc nóng lên, lòng bàn tay di chuyển nhẹ nhàng quanh chỗ bị sưng.
Lòng bàn tay Chu Lãng nóng như bếp lò, dán lên một phần da của Tống Ý Dung, độ ấm rất cao.
Lúc xoa thì không đau lắm, đến khi dầu thuốc bắt đầu phát huy dược hiệu, phần da chỗ bị thương trở nên nóng rát.
Tống Ý Dung ‘hừ’ một tiếng, thanh âm trong không gian yên tĩnh truyền thẳng vào lỗ tai Chu Lãng.
Chu Lãng chợt không khống chế được lực đạo trên tay, ấn mạnh làm Tống Ý Dung run lên:
“Ui, đau đau đau.”
Chu Lãng rút tay về, khó được mà hoảng loạn: “Xin lỗi.”
“Không có gì”, Tống Ý Dung kéo chân lên, bỗng nhiên hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Chu Lãng: “Sao?”
Tống Ý Dung chớp chớp mắt: “Có lẽ là tôi hơi đói.”
Chu Lãng nghĩ nghĩ, hỏi: “Ăn mì sợi không?”
Ăn thì thật ra muốn ăn, nhưng giờ đã trễ thế này, làm cũng rất phiền toái.
Tống Ý Dung lắc đầu: “Không ăn đâu”, lại hỏi: “Chúng ta ăn món khác nha?”
Ngoài trời nổi gió, gió đập vào cửa sổ, tấm kính phản đối mà vang lên rầm rầm, Chu Lãng nhìn đôi môi đỏ bừng của Tống Ý Dung, thanh âm có hơi hoảng hốt: “Ăn cái gì?”
“Anh có thể mở tủ lạnh giúp tôi không?” Tống Ý Dung mang dép lê, ngồi thẳng lên, nhưng chân bị thương đặt trên sàn nhà vẫn không có sức: “Tôi có mua đồ ăn ngon.”
Đêm nay, đôi mắt Tống Ý Dung rất sáng, khác hẳn so với đôi mắt ũ rũ, chán chường nhìn thấy vào ngày mưa đó, hai sắc thái làm tăng thêm ở Tống Ý Dung, vốn đã rất mơ hồ, một tầng mờ ảo nữa, làm Chu Lãng thất thần chốc lát:
“Được, tôi rửa tay trước đã.”
Chu Lãng rất cao, cao hơn một khoảng lớn so với tủ lạnh, Tống Ý Dung nhìn hắn hơi cong lưng đi lấy bánh kem mousse, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu ra cái bóng trên mặt đất dần trùng khớp với cái bóng nào đó từng xuất hiện trong một đoạn giấc mơ của cậu.
Tống Ý Dung: “Có hai cái mousse xoài, anh thấy không?”
“Thấy”, Chu Lãng hỏi: “Muốn ăn hai cái luôn hả?”
“yes”, sườn mặt Tống Ý Dung dán ở chỗ tựa lưng trên sô pha, lộ ra một đôi mắt cười đến cong cong.
“Đây”, một tay Chu Lãng đỡ hai hộp mousse xoài, chân dài bước lớn, rất nhanh đã đến gần rồi đưa cho Tống Ý Dung, móng tay của Chu Lãng được cắt sửa chỉnh tề, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay có màu da hơi thâm, so ra thì bánh kem có vẻ quá mức nhỏ nhắn và tinh xảo.
Tống Ý Dung kéo kéo ngón tay của Chu Lãng, chỉ lấy ra một hộp, nói: “Anh ăn thử đi, loại bánh kem này rất ngon.”
Chu Lãng không thích ăn đồ ngọt, hắn chỉ cảm thấy những món này dễ ngán còn làm khản giọng.
Nhưng câu từ chối vừa đến bên miệng, hình ảnh Tống Ý Dung một mình lẻ loi ngồi trong phòng khách tối tăm ăn bánh kem chợt lóe qua trong đầu.
Tim bỗng nhiên mềm nhũn, Chu Lãng nói: “Được.”
Mơ màng hồ đồ mà qua, Chu Lãng về đến nhà đã là 1 giờ rưỡi.
Hắn mở cửa đi vào, đối mặt với Chu Đại Hà đi tiểu đêm, hai người liếc nhau, không ai nói chuyện.
Vẫn là Chu Lãng mở miệng trước: “Ba.”
“Ừ ” Chu Đại Hà lên tiếng: “Nghỉ ngơi sớm một chút”, sau đó đi lướt qua vai Chu Lãng, không hỏi thêm điều gì.
Ban đêm vẫn yên tĩnh như cũ.
Đèn bàn có hơi cũ sáng lên trên bàn sách, Chu Lãng ngồi bên cạnh bàn thật lâu mới đứng dậy, đi rửa mặt.
Tống Ý Dung không nhớ rõ khi nào thì mình tắt đèn phòng ngủ, khi thức dậy, trời tờ mờ sáng, đêm qua ăn quá no, bây giờ bụng còn hơi căng.
Sáng tinh mơ, suy nghĩ tương đối rõ ràng, camera không thấm nước nên ảnh chụp trên núi ngày đó còn lưu lại, xem lại một lần nữa, Tống Ý Dung mở ra tư liệu《 Lên núi 》, tiếp tục gõ chữ.
< Sâu trong rừng rậm, sương phủ mờ ảo.
Trương Kiến Sơn lại đến đây lần nữa, hắn săn được một con thỏ, muốn chia với Lương Xuân.
Lương Xuân rửa sạch đôi tay, mặt mày như họa, ôn nhuận như ngọc, nhìn về phía hắn hỏi: “Kiến Sơn, có phải anh thích tôi không?”
Trương Kiến Sơn xách con thỏ, bộ dáng có chút buồn cười, ánh mắt lại vô cùng chân thành tha thiết: “Ừ, thích.”
Một cái hôn dừng bên cạnh tóc mái.
Nụ hôn như mưa bay vuốt qua lại làm Trương Kiến Sơn cứng ngắc tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích nổi.
Môi vẫn tươi như cũ, Trương Kiến Sơn đơ như gỗ, ngơ ngác mà nhìn gương mặt kia, chỉ cảm thấy trái tim đập thật nhanh.
Con thỏ trong tay dường như sống lại.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Từ đây về sau, mỗi ngày Trương Kiến Sơn đều tới….>
Ngay lúc tay ngừng gõ chữ, Tống Ý Dung thở ra một hơi, thả lỏng sống lưng dựa vào ghế dựa, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán.
Cập nhật một vạn chữ, cậu chia ra viết hơn một ngày mới xong, cùng lúc với cập nhật được đăng lên là tin nhắn biên tập gửi đến.
Biên tập: 【 khóc lớn 】
Biên tập: [ Cập nhật vạn chữ là rất nhiều, Dung của chúng ta đúng là đáng tin cậy.]
Tống Dung: 【 ôm quyền 】
Biên tập: [ Đúng rồi, quyển trước của cậu 《Suối cạn 》 sẽ nhanh xuất bản thôi, hẳn là không bao lâu nữa sẽ gửi giấy ký tên cho cậu.]
Tống Dung: [ Hạn lượng vẫn như mọi khi? ]
Biên tập: [ Cho cậu được tranh thủ một chút, cho một cái hạn lượng đi.]
Biên tập: [ Không cần phải khen tôi, tôi biết tôi thật tri kỷ__ ]
Tống Dung: [ Thế nào cũng được.]
Tống Dung: [ Gần đây tôi đã chuyển nhà.]
Tống Dung: [ Địa chỉ mới ( hình ảnh) ]
Biên tập: [ ok, đã nhận được.]
Mở ra Weibo, hiệu suất biên tập rất cao, sớm đã phát 《 Suối cạn 》 xuất bản tương quan trên Weibo, còn tag cậu.
Tống Ý Dung cũng rất phối hợp.
Ở Weibo, cậu sắm vai một nhân vật vui vẻ, sẽ dùng emo đáng yêu, sẽ làm nũng, sẽ nói lời nói dí dỏm.
Tống Dung bình luận: [ Cảm ơn mọi người đã thích ‘Suối cạn’ nha =v= ]
Có đôi khi, Tống Ý Dung thậm chí cảm thấy, ngoài tâm lý, tinh thần của cậu cũng có vấn đề.
Tống Ý Dung không biết sinh hoạt của những người khác có giống như vậy hay không, nhưng cậu đã quen với hình thức, tiết tấu như vậy.
Đối mặt với những người khác nhau, dùng những gương mặt khác nhau.
Đau nhức do móng tay bấm vào lòng bàn tay, Tống Ý Dung chậm chạp gỡ mắt kính xuống, nhưng trong lòng bàn tay đã để lại một dấu ấn đỏ hình trăng non.
Không biết có thể tiếp tục như vậy được không, nhưng đây đã là phương pháp thích hợp nhất Tống Ý Dung tìm được, để tránh cho nhất thành bất biến*, vĩnh viễn sống trong quá khứ.
Có lẽ nội tâm của Tống Ý Dung cũng từng có ý niệm muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng kia, nỗ lực tích cực hướng về phía trước, nỗ lực đi xem ánh mặt trời vào lúc bình minh.
* đã hình thành rồi thì không thay đổi. (giải thích một chút đoạn cuối: Từ nhỏ, Tống Ý Dung đã chịu áp lực từ nhiều phía, dẫn đến khi lớn lên, tâm lý bị ảnh hưởng. Nhất thành bất biến, ý nghĩa ở đây: vì tâm lý chịu ảnh hưởng nên Tống Ý Dung đã chọn sắm vai một người vui vẻ trên mạng online để tránh đi quá khứ tối tăm của mình, từng xem hành động này là cọng rơm cứu mạng, nhưng không, cho nên cậu đã rời thành phố và gặp được ánh sáng của đời mình.) – Còn tiếp –