Ban đêm, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng ảm đạm của chiếc đèn treo tường nhỏ, Tống Ý Dung lẳng lặng nằm trên giường, suy nghĩ về câu nói kia của Chu Đại Hà.
Đi xa một chút đi……
Là đồng ý? Là cự tuyệt? Hay là cho cậu thời gian để thuyết phục hai người?
Tống Ý Dung suy nghĩ đến đau cả đầu.
Thật ra, thái độ mà cha của Chu Lãng đối xử với cậu đã rất tốt rồi, cậu từng thấy có trường hợp cũng giống như cậu, nhưng người đó lại bị người nhà của đối phương
đuổi đánh ra khỏi nhà, cậu rất đồng cảm với trường hợp này, cảm giác như cậu cũng bị đánh.
Cậu đã rất may mắn mới không bị đối đãi một cách cực đoan như vậy.
Đang hiu hiu ngủ, di động của Tống Ý Dung bỗng nhiên rung lên.
Trễ như vậy rồi, ai lại gọi điện thoại cho cậu? Tống Ý Dung giật mình, cơn buồn ngủ cũng bay đi mất, cậu thò cánh tay ra khỏi chăn, lấy điện thoại trên tủ đầu giường, trên màn hình hiển thị tên người gọi ‘Tân Mạn Hương’.
Thời điểm còn mâu thuẫn với Tân Mạn Hương, Tống Ý Dung nhìn thấy cuộc gọi đến hoặc tin nhắn WeChat của bà chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, không cảm thấy phiền
nhưng cũng không vui.
Nhưng bây giờ thì…., tay Tống Ý Dung cầm di động lại cảm thấy như đang cầm một khối sắt nóng, cảm xúc khẩn trương vẫn cuồn cuộn trồi lên cho dù cậu đã cố ép xuống, cuối cùng, cậu vẫn bấm nhận cuộc gọi.
“Ý à, con ngủ rồi sao?” Microphone truyền đến tiếng nói dịu dàng của Tân Mạn Hương, Tống Ý Dung có cảm giác như ngửi được mùi nước hoa ấm áp, nhàn nhạt trên người bà.
“Không”, Tống Ý Dung trái lương tâm mà nói, “Còn chưa ngủ.”
“Ừ”, Tân Mạn Hương thả nhẹ lời nói: “Mẹ suy nghĩ mấy đêm rồi, cũng đã bàn bạc với ba của con.”
Tống Ý Dung hỏi: “Bàn việc gì?”
“Muốn nói với con là….”, Tân Mạn Hương vẫn hơi do dự, dường như bà đã đấu tranh tâm lý rất lâu mới dám nói ra: “Người bạn mà con đã chọn, nếu được thì có thể dẫn về nhà chơi.”
Càng nói, thanh âm của bà càng nhẹ hơn, nhẹ đến mức làm Tống Ý Dung cho rằng những lời bà nói là ảo giác.
Tống Ý Dung cầm di động ngẩn ra hồi lâu mới nghẹn giọng mở miệng: “Được, cảm ơn.”
Đầu dây bên Tân Mạn Hương truyền đến một tiếng nức nở rất nhỏ, một lát sau bà mới nói: “Không có gì đâu con.”
“Ngày sinh nhật của con, con có về nhà không?”, Tân Mạn Hương hỏi: “Mẹ mới học một khóa làm bánh kem, muốn làm cho con nếm thử.”
Tống Ý Dung lặng im như tự hỏi, rồi mới trả lời: “Cũng không biết.”
Sau khi ngắt điện thoại, cơn buồn ngủ của Tống Ý Dung đã bay mất từ sớm, cậu nằm trên giường, bỗng nhiên không biết nên làm cái gì, đành phải ngơ ngác mà nhìn vào hư không.
____
Chu Lãng đã sớm phát hiện không khí trong nhà không thích hợp, nhưng anh vẫn không thể tìm được nguyên do.
Cho đến một hôm, cả nhà cùng nhau ngồi
nói chuyện phiếm trước khi ngủ, Chu Lãng vô tình nói một câu: “Lúc đi núi Khúc, con và Tống Ý Dung đã đến miếu quỳ lạy, lá trà mang về con để trong ngăn tủ, nếu ba mẹ có thời gian thì pha uống.”
Phương Văn Tú chợt ngẩng đầu, lời nói nhằm vào Tống Ý Dung: “ Sao con nói gì cũng liên quan đến nó vậy?”
Chu Đại Hà đang xem lịch ngày, chân mày nhíu lại nhưng không nói gì.
“Mẹ” Chu Lãng không hay biết gì, còn hỏi: “Sao bỗng nhiên mẹ lại có thành kiến với Tống Ý Dung vậy?”
Phương Văn Tú xụ mặt: “Mẹ không vui khi nghe đến tên của người này, con ít nói một chút.”
Chu Lãng nói: “Tên người khác thì được sao?”
Phương Văn Tú quay mặt đi, dứt khoát không nói.
Không ngờ sáng hôm sau, Phương Văn Tú đã đối diện với Tống Ý Dung mang khuôn mặt tươi cười đến thăm, khuôn mặt bà mang vẻ tức giận, xem như không thấy cậu mà làm việc của bản thân.
Đêm qua, đến gần sáng Tống Ý Dung mới ngủ được, ngủ vài tiếng lại thức dậy, chuẩn bị một phen rồi đi đến nhà của Chu Lãng.
Chu Lãng đã đi làm sớm, bây giờ trong nhà chỉ có ba mẹ anh.
Tống Ý Dung tự gõ một tiếng trống trong đầu mình để làm tinh thần thêm hăng hái,
tuy vẫn còn một chút sợ hãi nhưng dũng khí đã nhiều hơn, đối mặt với sự bế tắc đã làm cậu tự tìm cho mình một lối đi riêng.
“Dì à, buổi sáng tốt lành”, Tống Ý Dung cười tủm tỉm hỏi: “Dì ăn sáng chưa?”
Ấn tượng đầu tiên của Phương Văn Tú đối với Tống Ý Dung cũng không quá kém, bởi vậy mới năm lần bảy lượt bảo Chu Lãng đi đưa trái cây, rau dưa cho cậu.
Bây giờ đối mặt với khuôn mặt tràn đầy ý cười của cậu, bà vẫn mở miệng trả lời: “Ăn rồi.”
Tống Ý Dung ngoan ngoãn mà “dạ” một tiếng, sau đó giơ lên đôi tay đang ôm một chậu xương rồng đến trước mặt bà, nói: “Dì, dì có thích cây này không, có thể đặt nó trên bệ cửa sổ, nó cũng rất dễ trồng,
không tốn công chút nào.”
Phương Văn Tú keo kiệt mà bố thí cho cái cây kia một cái liếc mắt: “Không cần.”
Tống Ý Dung tỏ vẻ đáng thương, duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào thân cây xương rồng, lại bị gai của cây đâm vào ngón tay, cậu kêu lên: “Ui da, đau quá!”
Phương Văn Tú ở bên cạnh nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy!”, thanh âm lạnh lùng nhưng Tống Ý Dung lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người dường như đã rút ngắn một chút, vì thế cậu không ngừng cố gắng, nhỏ giọng nói: “Dì ơi, thật sự rất đau mà!”
Ngũ quan của Tống Ý Dung, tùy từng thời điểm mà mang lại cho người nhìn những ấn tượng khác nhau, ví dụ như hiện tại,
trong mắt mỗi người nhìn cậu chỉ thấy cậu là một sinh viên đàng hoàng, ngoan ngoãn, làn da trắng nõn sạch sẽ, tóc cũng gọn gàng.
Phương Văn Tú liếc Tống Ý Dung một cái, giọng nói gắt gỏng: “Để đó đi, đừng đụng tới nó, khỏi bị gai đâm.”
Tống Ý Dung cười rộ lên: “Dạ được, dì.”
Biểu tình Phương Văn Tú tỏ vẻ không muốn để ý đến cậu, nói: “Cậu đừng kêu như vậy, tôi không thân thiết với cậu.”
Tống Ý Dung cũng không tức giận chút nào, gật gật đầu nói: “Dạ.”
Chậu xương rồng cứ như vậy mà được đặt lên bệ cửa sổ phòng của Chu Lãng, tâm tình Tống Ý Dung khó được mà nhẹ nhàng
hẳn, trải qua sự tình gian nan này, cậu đã thấy được lỗ hổng để đột phá.
Phương Văn Tú thích trồng một ít hoa cỏ nhỏ, mỗi lần Tống Ý Dung đến nhà đều nhìn thấy một mảnh hoa cỏ xanh xanh hồng hồng tươi mới, hiển nhiên là được chăm sóc tỉ mỉ.
Vì thế Tống Ý Dung cố ý nhắm vào sở thích của bà, đến nhà bà thử thời vận.
Gần đây, cậu cũng chậm rãi phát hiện, so với trạng thái nhìn thấy cái gì cũng bi quan, tiêu cực của bản thân lúc trước, trạng thái hiện tại của cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất cậu đã hiểu được, phải chủ động đi bắt lấy ánh sáng hy vọng của đời mình.