Sau khi Văn Văn và đồng đội trở về Trần Châu, họ không có thời gian để nghỉ ngơi nữa.
Thành phố đã ra thông báo, yêu cầu phải hoàn tất điều tra các vụ án nghiêm trọng trong tháng này. Riêng vụ án ở huyện Trần Châu đã được treo thưởng, ai có thể tìm ra hung thủ sẽ nhận được 50.000 tệ tiền thưởng.
Có thể thấy lãnh đạo thành phố đang rất cấp bách.
Cuộc bình chọn Thành phố Xuất sắc đang cận kề, nếu không phá được vụ án, Trần Châu sẽ mất cơ hội tham gia cuộc bình chọn lần này.
“À, hôm nay chú Vu lại không đi làm à?” Người nói là Từ Chí, anh ấy nhìn vào giá sách cao như núi trong phòng tài liệu rồi thở dài.
Vu Quốc Trung là người quản lý phòng tài liệu. Cả đời ông ấy chỉ làm công việc này, cuối cùng cũng đã đến tuổi nghỉ hưu nên có thể nghỉ ngày nào là ông ấy tuyệt đối không đi làm.
“Chú Vu cống hiến cả đời cho phòng tài liệu rồi, cũng đến lúc nên được nghỉ ngơi.” Lý Giai Trinh bước vào phòng tài liệu, giúp Từ Chí tìm kiếm các hồ sơ liên quan.
“Đội phó Lý nói đúng, nhưng phòng tài liệu cũng cần có người quản lý chứ. Các tài liệu giấy cần lưu trữ giờ đều chất đống ở quầy trước rồi đây này.” Từ Chí nhìn đống tài liệu giấy mà thấy đau đầu. Sao font chữ in trên mấy tài liệu này lại nhỏ thế chứ?
Dù bây giờ đã có tài liệu điện tử, nhưng tài liệu giấy vẫn cần có người trông coi. Vì tài liệu gốc quan trọng không thể thay thế bằng bản điện tử được.
“Đúng thế. Không có người phụ trách nên các tài liệu đã dùng cứ bị đặt lung tung trên cái tủ sắt ở cửa, muốn tìm lại cũng khó. Phải có người chuyên phụ trách ghi chép mới được.”
Văn Văn ngáp một cái. Cường độ làm việc này cuối cùng cũng khiến “người ngoài hành tinh” như anh mệt mỏi và kiệt sức.
“Tôi có một ứng cử viên phù hợp để ngồi văn phòng, chỉ là không biết người đó có sẵn lòng không thôi.” Lý Giai Trinh nhìn đống tài liệu lộn xộn trên tủ sắt, cũng cảm thấy đã đến lúc có ai đó quản lý những thứ này rồi.
“Có phải là người bên phòng nhân sự bên cạnh không? Nhưng công việc này chẳng có cơ hội thăng tiến gì hết, đến cả những người thi công chức cũng chẳng muốn thi vào vị trí này.”
Từ Chí nghĩ ngợi, có lẽ chỉ có thực tập sinh bên phòng nhân sự mới chịu làm công việc này thôi.
Nghĩ đến việc Vu Quốc Trung đã làm 40 năm ở vị trí này mà lương chỉ đủ ăn, Từ Chí cảm thấy công việc quản lý này quả thật không phải dành cho con người.
“Văn Văn, chiều nay đi cùng tôi đến nhà họ Triệu nhé.” Lý Giai Trinh duỗi người một cái, nhìn đàn chim di cư bay qua cửa sổ, lòng chị ấy đã có ý định riêng từ lâu rồi.
“Bao giờ đội trưởng Trác mới về nhỉ? Bận thế này mà anh ấy vẫn ở sở tỉnh. Chúng ta biết làm sao đây?” Từ Chí nhìn vào văn phòng trống không của đội trưởng mà thở ngắn than dài.
“Đội trưởng Trác ở thành phố chắc còn bận thêm một thời gian nữa.” Văn Văn lướt xem tin nhắn trong điện thoại, nhìn thấy lịch trình của Trác Tu Viễn.
“Sao, tôi là đội phó nên không quản được hai cậu à? Nhanh làm việc đi.” Lý Giai Trinh lên tiếng.
-
Mùa đông, mọi thứ trở nên sáng rõ hơn bao giờ hết. Bầu trời không mây với tầm nhìn rộng, đón trọn cảnh núi non hùng vĩ. Khung cảnh này xuân và hè không có được, khiến ai cũng muốn ngắm nhìn thêm chút nữa.
Trên mái nhà của gia đình họ Triệu có vài con quạ kêu inh ỏi, âm thanh khó nghe nhưng Triệu Huyền lại rất thích thú khi đứng trong sân nhìn những con quạ đó.
Tiếng Đại Bảo sủa như tiếng chuông cửa, nhắc nhở người trong nhà.
“Cô Triệu.” Văn Văn vẫy tay ở cổng sắt như muốn nhảy lên.
“Được rồi, không phải đến để hẹn hò đâu.” Lý Giai Trinh nói đùa.
Mặt Văn Văn đỏ lên. Hôm nay anh mặc quần áo mùa đông, chiếc áo cảnh sát màu xanh đậm làm làn da anh càng trắng hơn, trông anh thế này đẹp hơn là mặc đồ sáng màu.
“Chào mọi người.” Triệu Huyền mặc áo lông vũ màu xám nhạt, bên trong là váy lông màu trắng, tóc dài buông xõa sau lưng.
Hóa ra tóc của cô dài như vậy. Lần trước gặp Triệu Huyền, cô luôn buộc tóc trông rất gọn gàng, hôm nay có lẽ là ngày nghỉ nên cô mới thả tóc.
Triệu Huyền đứng ở chỗ cao, ngược nắng, gió lạnh thổi qua làm tóc cô bay phấp phới, trông chẳng khác nào nàng tiên mùa đông.
“Cảnh sát Văn, mắt cậu sắp rớt ra ngoài rồi đấy.”
Nếu không có Lý Giai Trinh, Văn Văn có thể đứng đây nhìn cô suốt cả buổi chiều.
“Bà nội cô có ở nhà không?” Lý Giai Trinh đi bên cạnh Triệu Huyền, vô tình bước vào khoảng cách giao tiếp của cô.
Khoảng cách này rất nhạy cảm, thường sẽ khiến Triệu Huyền không thích, nhưng lần này cô lại không phản kháng.
“Có đấy.” Triệu Huyền chỉ vào trong nhà: “Cần tôi đi gọi bà nội không?”
Lý Giai Trinh lắc đầu, ra hiệu cho Triệu Huyền ngồi xuống trước.
“Vấn đề là thế này, trong cục chúng tôi có một vị trí quản lý hồ sơ còn trống, tôi nghĩ cô rất thích hợp với công việc này.” Lý Giai Trinh vào thẳng vấn đề với Triệu Huyền.
Chị ấy biết Triệu Huyền suy nghĩ thẳng thắn nên cũng không nói vòng vo.
Như vậy còn đỡ mất thời gian.
“Mức lương thế nào?”
Có lẽ không ngờ Triệu Huyền lại hỏi câu này đầu tiên nên Văn Văn và Lý Giai Trinh đều ngạc nhiên.
Lý Giai Trinh đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, đưa nó cho Triệu Huyền. Thay vì nói suông thì hợp đồng này sẽ mang lại cho Triệu Huyền cảm giác an toàn hơn.
Văn Văn đứng cạnh giơ ngón tay cái ra hiệu “tuyệt vời”.
Hợp đồng rất quy củ nhưng cũng có nhiều điều chưa hợp lý, giống như hợp đồng nô lệ thời hiện đại, chỉ là văn minh hơn mà thôi.
“Trong hợp đồng này không có điều khoản giới hạn về vấn đề nghỉ việc. Nếu cô làm không hợp, có thể nghỉ bất cứ lúc nào.”
Lý Giai Trinh giải thích đơn giản một số vấn đề liên quan cho Triệu Huyền. Mức lương không cao, nhưng phúc lợi hàng năm khá nhiều. Đối với Triệu Huyền, nó đủ để hai bà cháu sinh sống.
Triệu Lan ngồi trên xe lăn từ trong nhà đi ra. Có vẻ như bà mới ngủ trưa dậy, khuôn mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi.
“Giai Trinh à?” Triệu Lan quen biết với Lý Giai Trinh, chào hỏi rất nhiệt tình: “Cảnh sát Văn cũng đến rồi.”
“Chị Lan, đúng lúc, chị cũng đến xem thử đi.” Lý Giai Trinh hiểu rằng nếu Triệu Lan không đồng ý, Triệu Huyền chắc chắn sẽ không đến làm việc ở cục.
“Đây là công việc công chức à?” Triệu Lan nhìn hợp đồng trước mắt, đọc từng chữ: “Lương khá tốt, công việc có vất vả không?”
“Mặc dù không phải là công chức, nhưng công việc rất ổn định. Có tôi ở trong cục, chắc chắn sẽ không để cô ấy phải quá vất vả, cũng sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt đâu.” Lý Giai Trinh cam đoan với Triệu Lan.
“Tiên Nhi, cháu nghĩ thế nào?” Triệu Lan nhìn sắc mặt của Triệu Huyền. Cô có vẻ khá quan tâm, vậy thì Triệu Lan sẽ không ngăn cản. Một công việc ổn định là mục tiêu cả đời của thế hệ như bà.
Không thể để Tiên Nhi đi giao thuốc cả đời được.
Triệu Lan quan sát Văn Văn và Lý Giai Trinh. Bà tin tưởng phẩm hạnh của Lý Giai Trinh, còn Văn Văn cũng đã đến nhiều lần rồi, là người lễ phép và có chừng mực.
Hơn nữa, làm việc trong cục cảnh sát có lẽ sẽ an toàn hơn ở bất kỳ nơi nào khác.
“Tôi rất sẵn lòng nhận công việc này.” Triệu Huyền nói câu này mà không có cảm xúc gì trên mặt.
Cô không có niềm vui vì được nhận việc, cũng không có sự dao động cảm xúc, chỉ nhìn hai vị cảnh sát trước mặt một cách bình thản.
“Vậy thì tốt quá, ngày mai đến làm việc luôn nhé. Vị trí này thật sự rất quan trọng đấy.”
Lý Giai Trinh thở phào nhẹ nhõm. Chị ấy thừa nhận khi đến đây đã có phần đánh cược, vì không biết Triệu Huyền có thái độ thế nào đối với công việc này.
Người vui nhất ở đây có lẽ chính là Văn Văn. Anh ngồi bên cạnh chơi trò ném bóng với Đại Bảo, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Triệu Huyền.
Đại Bảo vui vẻ quấn quýt quanh chân Văn Văn. Chú chó chẳng hiểu gì, chỉ biết có người sẵn lòng chơi với nó.
“Vậy từ nay chúng ta là đồng nghiệp rồi. Tôi có thể trao đổi vụ án với Triệu Huyền không?” Văn Văn nhân lúc Triệu Lan đi rót trà, thì thầm hỏi Lý Giai Trinh.
“Cùng một đội, có gì mà không được.” Lý Giai Trinh âm thầm tính toán trong lòng. Mặc dù chỉ là người quản lý hồ sơ, nhưng trao đổi thông tin về vụ án cũng là một phần của công việc lưu trữ hồ sơ mà.
Chị ấy lợi dụng kẽ hở này, mặc dù không thể để Triệu Huyền làm cảnh sát, nhưng vẫn có thể hợp pháp hóa chuyện trao đổi vụ án với cô. Điều này thật sự là một tin mừng lớn đối với cả đội cảnh sát hình sự.
“Thật tuyệt vời!”
Văn Văn vui mừng nhảy khỏi ghế, nhanh chóng quay đầu nói chuyện với Triệu Huyền về tiến trình mới nhất của vụ án.
“Cô Triệu, lần trước cô nói đúng, DNA quả nhiên không trùng khớp.” Văn Văn đặt điện thoại trước mặt Triệu Huyền, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
“Này, đã là đồng nghiệp rồi mà còn gọi cô Triệu hả?” Lý Giai Trinh nhận trà từ tay Triệu Lan: “Cảm ơn chị Lan.”
“Đúng thế, là đồng nghiệp cả rồi, sau này gọi Tiên Nhi là được.” Triệu Lan cũng cảm thấy gọi là cô Triệu thì thật xa cách.
“Được không?” Văn Văn dò hỏi Triệu Huyền.
“Được.” Triệu Huyền không có yêu cầu gì về cách gọi cả, mọi người cảm thấy thoải mái là được.
“Vậy thì gọi tôi là Văn Văn đi, cô cứ gọi tôi là Văn cảnh sát hoài, tôi cũng thấy ngại.” Văn Văn chỉ vào mình, dáng vẻ rất thoải mái.
Triệu Huyền cũng thuận tiện thêm số liên lạc của Lý Giai Trinh. Ảnh đại diện của Lý Giai Trinh là hình biểu tượng của cảnh sát nhân dân, rất phù hợp với tính cách của chị ấy.
“Cô không có Khoảnh khắc à?” Lý Giai Trinh nhận ra Khoảnh khắc của Triệu Huyền là màu xám, không có gì cả.
“Vâng.” Triệu Huyền đưa điện thoại của mình ra trước mặt Lý Giai Trinh. Quả thật cô không dùng Khoảnh khắc, thậm chí cũng không xem Khoảnh khắc của người khác.
“Khá tốt đấy, không phải lo lắng những chuyện vặt vãnh.” Lý Giai Trinh khen ngợi Triệu Huyền. Chị ấy thích tính cách của Triệu Huyền, vừa thông minh vừa đặc biệt.
Điện thoại của Lý Giai Trinh đột nhiên vang lên, giọng của Từ Chí vang lên qua loa điện thoại.
“Đội phó Lý, hồ sơ chuyển khoản của Lý Phương Minh có kết quả rồi.”
“Ừ, thế nào, có manh mối gì không?”
“Nhiều quá, một mình tôi xem không hết. Chị về ngay nhé.”
Từ Chí vẫn như mọi khi, không đáng tin cậy chút nào. Lý Giai Trinh không còn cách nào khác đành phải lái xe về cục cảnh sát, còn Văn Văn thì ở lại để làm công tác bàn giao công việc với Triệu Huyền.
“Thật ra tôi cũng không rõ quy trình công việc này lắm.” Văn Văn biết đây là cơ hội mà Lý Giai Trinh dành cho mình, nhưng anh không hiểu gì về công việc của một người quản lý hồ sơ cả.
“Nhưng tôi có thể đi cùng cô mua chút đồ dùng văn phòng. Những thứ cục cảnh sát phát không được tốt lắm, giờ lại còn phải tiết kiệm ngân sách.” Văn Văn hy vọng có thể giúp đỡ được Triệu Huyền, nhưng cô thông minh như vậy, đâu cần anh giúp.
“Thật hả?”
Đôi mắt Triệu Huyền sáng lên ngay lập tức, như thể đã chờ đợi câu này rất lâu rồi.
-
Trong trung tâm thương mại, Văn Văn nhìn vào chiếc xe đẩy đầy ắp đồ dùng văn phòng, ba thùng giấy và hai thùng nước sát khuẩn, rơi vào trầm ngâm.
Triệu Huyền vẫn đang vui vẻ mua sắm ở khu đồ gia dụng. Cô thích mùi xà phòng sạch sẽ trong khu vực này và mùi nước sát khuẩn còn sót lại.
Ngày thường, Triệu Huyền một mình đi mua sắm cũng không đủ để nhận khuyến mãi giảm giá vì cô chỉ có thể chở rất ít đồ khi đi xe điện. Nhưng bây giờ thì khác, có một lao động miễn phí đi cùng rồi.
Văn Văn khỏe mạnh, với thể lực như một vận động viên thể dục, mang vác cả trăm cân đồ cũng không thành vấn đề.
“Chỉ cần thêm gói khăn ướt sát khuẩn này nữa là đủ 400 tệ, vừa đủ để dùng phiếu giảm giá 400 tệ giảm 15 tệ.” Triệu Huyền dường như rất thích tính toán tiền khi mua sắm. Cô nhớ rõ giá của từng món đồ trong đầu, giá giảm giá, mua hai tặng một, giảm 60%. Cái nào có lợi, cái nào tiết kiệm, cô đều rất rõ ràng.
Trong trung tâm thương mại thường xuyên có các chương trình khuyến mãi. Hôm nay ở khu đồ dùng trẻ em có một chương trình khuyến mãi, chỉ cần viết số từ 1 đến 300 là có thể nhận miễn phí một chiếc vali.
“Vali.” Triệu Huyền nhìn chiếc vali 26 inch, mắt sáng lên.
“Tôi có thể tham gia để giành lấy chiếc vali đó không?” Triệu Huyền chỉ vào chiếc vali hỏi.
Văn Văn có chút khó hiểu, anh không hiểu tại sao Triệu Huyền lại hỏi mình câu này. Nếu cô muốn thì có thể tham gia để giành giải thưởng mà.
Chỉ là những giải thưởng kiểu này thường là trò lừa đảo. Bộ não con người thường mắc sai sót, đặc biệt là khi giới hạn thời gian, tỷ lệ sai sót càng cao hơn. Trước đây Văn Văn đã từng thấy những trò lừa đảo kiểu này rồi, đều là lừa tiền đăng ký.
Thực tế, chỉ có 5% người có thể viết đúng từ 1 đến 300.
Tức là 95% sẽ viết sai, cửa hàng chắc chắn sẽ có lãi.
“Đương nhiên là được.”
Văn Văn trả lời Triệu Huyền một cách chắc chắn.
“Bắt buộc phải hoàn thành trong vòng 7 phút, viết từ 1 đến 300 thì mới có thể lấy chiếc vali này.” Nhân viên có khuôn mặt thô kệch, cười rất lịch sự: “Nhưng phải đóng phí đăng ký 5 tệ nhé.”
“Được.”
Triệu Huyền không hề do dự.
3 phút sau, tất cả các con số từ 1 đến 300 đã được viết ngay ngắn trên giấy. Mỗi chữ số thậm chí còn cách đều nhau.
Triệu Huyền hài lòng nhận lấy chiếc vali, trong khi nhân viên nhìn chằm chằm vào số 5 tệ trong tay, rơi vào trầm tư .
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiên Nhi sẽ có những đặc điểm cảm tính và lý tính, cô ấy không phải là một nhân vật đơn lẻ và phiến diện. Tôi hy vọng mọi người sẽ thấy cô ấy không chỉ có sở thích tìm hiểu vụ án mà còn có những sở thích và trải nghiệm sống khác nữa. Cuối cùng thì cô ấy cũng có thể điều tra vụ án một cách hợp lý rồi. Các vụ án tiếp theo sẽ tiến triển nhanh hơn!
(Lời nhắc nhở thân thiện: Hãy giữ tâm trạng vui vẻ, những người khiến bạn tức giận đều là kẻ xấu! Đừng để trong lòng! Hãy cứ mắng họ hoặc tìm bạn bè để tâm sự! Nhất định đừng nhịn trong lòng!)