Mùi thơm của đồ ăn ở nhà ăn bay vào văn phòng, mọi người dần gác công việc đang làm lại.
Lý Giai Trinh liếc nhìn thời gian ở góc phải dưới màn hình máy tính, vỗ tay ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi.
“Hôm nay là ngày đầu Tiên Nhi đến làm việc, cả nhóm chúng ta hãy ăn trưa đúng giờ nào.”
“Hay quá!” Từ Chí vội đóng tập hồ sơ lại, cả ngày làm việc anh ấy chỉ chờ đến lúc ăn trưa mà thôi.
“Tôi ngửi thấy mùi mì xào rồi, để tôi đi xếp hàng cho mọi người trước.” Vừa dứt lời, Từ Chí đã chạy vụt đi mà chẳng ngoái đầu lại.
Văn Văn thấy Triệu Huyền có vẻ hơi ngơ ngác bèn nhanh chóng giải thích.
“Mì xào là món chính ngon nhất của nhà ăn. Mỗi khi có món này, Từ Chí đều đi xếp hàng để mua cho cả nhóm.”
Triệu Huyền gật đầu. Cô khá kén ăn, nhưng cô hiểu rằng khi ở ngoài thì không nên để sở thích cá nhân ảnh hưởng đến mọi người.
Quả nhiên, những món Từ Chí gọi về cô gần như không ăn, chắc là vì thấy chúng quá nhiều dầu mỡ. Văn Văn cũng đoán được thức ăn ở nhà ăn nhiều dầu và muối hơn so với khẩu vị của cô.
Mà Lý Giai Trinh và Từ Chí ăn một cách ngon lành, không để ý đến tình hình của Triệu Huyền. Có lẽ họ nghĩ ăn chậm là thói quen của cô.
Văn Văn đứng dậy với khay thức ăn, mọi người tưởng anh đi trả khay nên cũng không để ý.
Nhưng sau khi đặt khay xuống, Văn Văn đi đến quầy canh, gọi một phần canh sườn củ cải rồi mang đến bàn của Triệu Huyền.
“Cô uống chút canh đi. Trời lạnh rồi, nên ăn thêm chút cho ấm.” Văn Văn không nói thẳng là đồ ăn ở nhà ăn không hợp khẩu vị của cô.
“Cảm ơn anh.” Triệu Huyền nhận bát canh từ anh, uống một ngụm. Vị ngọt thanh của củ cải làm cô cảm thấy ngon miệng hơn, giúp cô ăn thêm được vài miếng nữa.
“Ôi ôi ôi, cậu chu đáo thật đấy.” Từ Chí vừa ăn mì xào vừa đùa: “Trước giờ chưa thấy cậu đối xử tốt với tôi như thế bao giờ cả.”
“Ghen à?” Văn Văn trợn mắt: “Tốt nhất đừng yêu tôi, sẽ chẳng có kết quả đâu.”
“Nói cái quần què...” Từ Chí thấy Triệu Huyền ngồi bên cạnh nên không tiện nói quá nặng lời, đành ngậm từ còn lại vào miệng, chỉ nhìn Văn Văn với ánh mắt hung dữ.
“Tiên Nhi ăn ít vậy, liệu chiều có đói không đấy?” Lý Giai Trinh lúc này mới để ý thấy Triệu Huyền gần như không đụng đũa vào đĩa mì xào.
“Nếu đói thì lúc đó ăn gì khác là được mà.” Triệu Huyền trả lời thật lòng.
Lý Giai Trinh gật đầu. Đồ ăn của nhà ăn chính là như vậy, không quá ngon nên người kén ăn không quen cũng là chuyện thường. Không phải ai cũng như chị ấy và Từ Chí, hai người cứ ăn thoải mái mà chẳng để ý gì cả.
Lúc Văn Văn mới đến cũng không ăn nhiều, sau đó quen dần thì anh mới ăn bình thường như những người khác.
Đợi giải quyết xong vụ án này, chị ấy sẽ phản ánh với cấp trên về vấn đề đồ ăn trong căng tin.
-
Mùa đông, bầu trời cao và trong, dễ dàng thấy được đỉnh núi Ngưu Lan. Cây bên đường trụi lá, thỉnh thoảng có vài chú chim bay qua, càng làm tăng thêm vẻ hoang vắng.
Hôm nay hình như có người đến đưa tang. Trên đường có thể thấy những mảnh giấy trắng bay lượn, nhảy múa trong không trung, theo linh hồn người quá cố bay xa.
Văn Văn thấy không tiện đi thẳng vào đại sảnh nơi tổ chức tang lễ, Triệu Huyền chỉ về phía cửa sau.
“Đi lối này đi, cảnh sát Văn.” Triệu Huyền vốn định gọi khác, nhưng lời đến miệng vẫn gọi là cảnh sát Văn.
“Gọi Văn Văn được rồi.” Văn Văn hơi ngại ngùng, đi theo hướng mà cô chỉ.
“Biết rồi, Văn Văn.” Triệu Huyền đi phía trước, cô quen thuộc với khu vực này hơn anh.
Sau khi đi qua cửa sau của nhà tang lễ sẽ đến căn hộ cải tạo mà Vương Lệ đang sống. Hôm nay có khách, Vương Lệ đứng ở cửa sau nhìn đoàn người đưa tang phía xa.
Vương Lệ mặc một chiếc váy dài màu tím đậm, khoác một chiếc khăn lông trắng, nhìn rất quý phái và xinh đẹp. Lớp trang điểm tinh tế, lớp nền dày che khuất làn da thật của cô ta.
“Tiên Nhi, đây là vị cảnh sát đẹp trai nào thế?” Vương Lệ nói đùa, chào Triệu Huyền và Văn Văn.
“Chào chị, tôi là Văn Văn, thuộc đội cảnh sát hình sự.” Văn Văn rút thẻ cảnh sát ra, xác nhận thân phận của mình.
“Đội cảnh sát hình sự của các cậu ai cũng đẹp trai nhỉ?” Vương Lệ dùng bộ móng tay đẹp đẽ của mình vỗ vào vai Văn Văn khiến anh giật mình như bị hù dọa.
Vương Lệ càng cười to hơn.
“Ha ha ha, có vẻ là một người chưa trải đời nhỉ?”
“Xin chị tự trọng.” Văn Văn hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, nhìn Vương Lệ với vẻ nghiêm túc.
“Được thôi.” Vương Lệ lấy ra một bao thuốc, định chia cho Văn Văn.
Văn Văn lắc đầu.
“Vị cảnh sát lần trước cũng hút thuốc mà.”
“Giờ anh ấy cũng đang cai thuốc rồi.” Văn Văn khuyên: “Tôi khuyên chị cũng nên cai sớm đi.” Giọng điệu của anh trở nên cứng rắn hơn, không còn khách sáo nữa.
“Không được đâu, chuyện này dù có là người đẹp trai nói thì cũng không có tác dụng.” Vương Lệ phun một làn khói thuốc, lớp son môi in trên đầu điếu thuốc: “Hôm nay cảnh sát Văn đến có chuyện gì với vậy?”
“Chúng tôi đến điều tra về... Lý Phương Minh.”
Văn Văn cố tình dừng lại vài giây, quan sát biểu cảm trên mặt Vương Lệ.
Vương Lệ lúc nãy còn vô tư, phóng khoáng, nhưng khi nghe đến tên Lý Phương Minh, hơi thở của cô ta như ngừng lại. Trong đôi mắt thoáng qua một tia cảm xúc rồi nhanh chóng biến mất.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Vương Lệ đã lấy lại vẻ bình thường.
“À, anh ấy là mối tình đầu của tôi.” Tay Vương Lệ hơi run: “Không phải anh ấy đã mất tích một năm rồi à?”
Vương Lệ có vẻ muốn biết thêm thông tin về Lý Phương Minh từ Văn Văn. Có thể cô ta đang nói dối, nhưng việc tay cô ta run lên thì không thể giấu được.
“Vậy còn Tiên Nhi, sao cô ấy lại làm việc ở chỗ các anh? Thi đỗ rồi à?”
“Cô ấy là nhân viên của phòng hồ sơ, đến để ghi chép.” Văn Văn thuận miệng bịa ra một lý do, Vương Lệ cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Lý Phương Minh sao rồi?”
Sự chú ý của cô ta vẫn dồn vào cái tên Lý Phương Minh.
“Không có gì, chỉ là điều tra theo quy trình thôi.” Văn Văn chỉ vào bên trong: “Trời lạnh quá, có thể vào trong nói chuyện không?”
Vương Lệ do dự một lúc rồi mở cửa vào nhà.
Trong nhà là kiểu một phòng khách một phòng ngủ, rộng rãi và gọn gàng hơn so với tưởng tượng. Vương Lệ bảo Văn Văn và Triệu Huyền cứ ngồi tự nhiên, còn cô ta đi đến quầy bar pha cho họ hai chén trà.
Phòng khách rất ấm, hình như trong nhà luôn bật điều hòa, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, có thể cả nhận rõ tiếng ồn bên ngoài đã biến mất ngay khi học bước vào căn phòng này.
Văn Văn quan sát xung quanh, nơi này khiến anh có một cảm giác khó nói, một sự khó chịu không rõ ràng.
Sau ghế sô pha là phòng ngủ. Cửa phòng ngủ đóng chặt, ngay cạnh đó là một nhà vệ sinh, không gian di chuyển rất thuận tiện, nhưng Văn Văn vẫn cảm thấy căn nhà có gì đó kỳ lạ, không thể nói rõ được.
Triệu Huyền thoải mái uống trà, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Vương Lệ và căn phòng này.
Cô vẫn nhớ vẻ mặt của Chu Học Nghĩa và vết thương trên mặt Vương Lệ ngày hôm đó.
“Nghe nói chị và Giám đốc Chu có chút mâu thuẫn?” Văn Văn uống một ngụm trà nóng, giọng anh cũng to hơn một chút.
“Có đâu, mọi người đều biết chồng tôi nghe lời tôi mà. Cậu xem tôi sống thế này, mặc thế này, có gì không phải đồ tốt nhất đâu?” Vương Lệ mặc bộ váy lộng lẫy, trông cô ta vô cùng nổi bật trong căn phòng này.
“Vậy... suốt bao nhiêu năm qua, chị không nghĩ đến việc sinh thêm một đứa con à?” Văn Văn trực tiếp hỏi vào vấn đề chính.
Khóe miệng Vương Lệ giật nhẹ, có vẻ như bị chạm đúng vào nỗi đau. Cô ta mím đôi môi đỏ, tự rót cho mình một cốc trà, không trả lời câu hỏi của Văn Văn.
Triệu Huyền nhìn Văn Văn, có lẽ cảnh sát đã biết về bệnh tình của Chu Học Nghĩa.
“Đây là chuyện riêng tư của chúng tôi, cần gì phải nói cho cả thế giới biết chứ?” Vương Lệ nghĩ ra một lý do để lảng tránh.
Văn Văn nhìn người phụ nữ trước mặt. Những hoa văn tinh xảo trên bộ đồ của Vương Lệ có phải là lý do khiến cô ta ở lại bên người đàn ông này không?
Anh vừa quan sát xung quanh, vừa nhìn kỹ khuôn mặt của Vương Lệ. Anh chợt nhận ra dưới lớp lông mi giả cong vút là một vết bầm tím nhạt, có vẻ như không phải là do cô ta tự ngã.
“Vậy thôi.” Văn Văn đứng dậy: “Có thể cho tôi dùng nhà vệ sinh được không?”
“Cái cửa đó.” Vương Lệ chỉ vào cánh cửa nhỏ đối diện.
Văn Văn gật đầu rồi bước vào nhà vệ sinh.
“Vương Lệ.” Triệu Huyền không gọi bằng danh xưng, mà trực tiếp hỏi: “Tại sao bị bạo hành lại không báo cảnh sát?”
Giọng của Triệu Huyền rất nhỏ. Cô biết góc độ này nói chuyện với Vương Lệ thì trong nhà vệ sinh sẽ không nghe thấy.
“Tiên Nhi, nói chuyện phải cẩn thận.” Vương Lệ vô thức sờ vào lông mày: “Cô phải biết, tôi sẽ không vì một vài chuyện nhỏ mà từ bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình.”
Vương Lệ tuy nói vậy nhưng trong lòng lại hơi dao động.
Cô ta rõ ràng biết mình không còn đường lui. Từ lúc gia đình ép cô ta lấy chồng thì kết cục đã được định sẵn rồi. Dù cho Chu Học Nghĩa có đánh hay mắng, đối với nhà mẹ của cô ta thì đó cũng chỉ là những điều một người vợ phải chịu mà thôi.
Hơn nữa, Vương Lệ lại là một người vợ đã nhiều năm rồi vẫn không có con.
Cô ta cũng từng thử rời khỏi Chu Học Nghĩa, nhưng số tiền tiết kiệm ít ỏi của cô ta còn không đủ để mua một bộ đồ.
Từ giản dị đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa trở về giản dị lại rất khó.
Ban đầu, cô ta còn hy vọng vào Lý Phương Minh, người nói thực sự yêu cô ta, nhất định sẽ đến cứu cô ta. Nhưng anh ta cũng đã bỏ cô ta mà đi rồi.
Ai mà biết được Lý Phương Minh đi đâu chứ, anh ta rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ phản bội mà thôi.
Có lẽ cũng vì tiền.
Vương Lệ nghĩ lại, lúc Lý Phương Minh đến đây cũng là lúc anh ta đang trên bờ vực phá sản. Tại sao không đến tìm cô ta sớm hơn?
Cuối năm ngoái, Lý Phương Minh thông qua nhóm bạn đồng hương để tìm được Vương Lệ. Anh ta lén lút đến gặp Vương Lệ, hứa hẹn rằng sẽ cứu cô ta, sau đó hai người họ sẽ kết hôn.
“Anh không muốn chia tay với em nữa.” Lý Phương Minh nắm tay Vương Lệ, mắt ngấn lệ, có một vẻ u sầu như đã trải qua hết thảy gian truân của cuộc đời.
Anh ta hôn lên vết thương của Vương Lệ, mắng Chu Học Nghĩa là đồ khốn nạn.
Dường như Lý Phương Minh thực sự yêu Vương Lệ, yêu đến mức có thể từ bỏ tất cả.
Mà vào khoảnh khắc đó, Vương Lệ cũng động lòng. Cô ta đã chịu đựng đủ những ngày bị mắng chửi và hành hạ rồi. Số tiền cô ta tiết kiệm được cũng đủ để sống yên ổn một thời gian.
Nhưng… chưa đến ngày đó, Lý Phương Minh đã biến mất.
Sau này cô ta nghe nói Lý Phương Minh đi trốn nợ.
Vương Lệ không còn hy vọng gì nữa. Cô ta nhìn vào chiếc lồng giam trước mắt và bộ trang phục sang trọng trên người mình.
Còn có gì là không thể chứ?
[Biết bao nhiêu người cả đời không có được cuộc sống “tốt đẹp” như thế này…]
Đó là lời mẹ cô ta nói. Bà ta bảo cô ta lấy chồng tốt, mau chóng sinh thêm một đứa con, nếu không thì sẽ có lỗi với Chu Học Nghĩa.
Con cái.
Vương Lệ từng có một đứa con với Chu Học Nghĩa. Trước đây Chu Học Nghĩa không phải là người như thế này. Mọi chuyện thay đổi kể từ… lần tai nạn đó.
Cô ta không dám nghĩ thêm nữa. Đứa trẻ đó là chuyện mà Chu Học Nghĩa không bao giờ nhắc đến, cũng không cho phép cô ta nghĩ đến.
“Vậy... có thể nói về đứa trẻ đã qua đời của hai người không?”
Câu hỏi đột ngột của Triệu Huyền khiến Vương Lệ không kịp đề phòng. Cô ta trợn mắt nhìn Triệu Huyền, như thể đang nhìn thấy ma quỷ.