Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 17

“Bà Triệu.” Văn Văn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Bà biết Triệu Huyền không quan tâm đến những chuyện này mà.”

Triệu Lan cũng gật đầu, đồng ý với Văn Văn.

“Cô ấy quan tâm đến việc đồ ăn ở căng tin có dầu mỡ không, chén đĩa có sạch không. Nếu cô ấy nói không quan tâm đến một điều gì đó thì có lẽ cô ấy thực sự không quan tâm đến nó.” Văn Văn ho khẽ một tiếng, tiếp tục nói.

“Cô ấy không phải giả vờ không quan tâm. Giống như khi cô ấy nói ăn ở căng tin không no thì ăn thêm bánh mì. Cô ấy có thể tự lo cho mình.”

“Vì vậy, bà không cần tự trách, cũng không cần cảm thấy tiếc nuối cho cô ấy. Nếu phải nói tiếc, thì phải là tiếc vì Đại học Nam Đô không có cô ấy.”

Văn Văn nói xong rồi tự cười, anh thật sự tiếc cho Đại học Nam Đô.

“Bà phải biết, cô ấy hài lòng với cuộc sống của mình nên mới ở lại đây. Cô ấy thích những món ăn bà nấu, vì vậy dù đã muộn thế này rồi nhưng cô ấy vẫn không đi ăn ngoài, cô ấy thích về nhà ăn cơm. Cô ấy thích môi trường sống ở nhà, thích nơi có thể đọc sách. Những gì cô ấy chọn đều là lựa chọn dựa vào trái tim mình.”

“Nếu cô ấy muốn đi học, cô ấy hoàn toàn có thể đi thi. Cháu tin chắc cô ấy sẽ đỗ. Nhưng cô ấy đã quyết định không thi thì chắc chắn là có lý do của cô ấy. Lý do đó có thể không phải là điều bà nghĩ.”

Văn Văn nói hợp tình hợp lý. Triệu Lan nhất thời không biết đáp lời thế nào. Bà luôn nghĩ mình đã đủ tôn trọng Triệu Huyền rồi, nhưng lúc này bà mới hiểu, bà vẫn luôn dùng tiêu chuẩn của bản thân để đối xử với cháu gái.

“Có lẽ bà nghĩ cháu không hiểu hết, nhưng cháu nghĩ những người lớn đôi khi sẽ có cái nhìn hơi phiến diện. Vì quá gần gũi nên trong mắt bà, Tiên Nhi là người yếu đuối như thế.”

“Nhưng trong mắt cháu, cô ấy thông minh, có suy nghĩ riêng, làm việc dứt khoát, không dây dưa, cũng không kiểu cách, thích màu hồng cũng được, thích màu xám cũng được, thích chó cũng được, không thích đồ ăn căng tin cũng được. Cô ấy có ý nghĩ và sự kiên định của riêng mình.”

Triệu Lan liếc nhìn phía sau Văn Văn rồi bật cười.

Hóa ra không biết từ lúc nào, Triệu Huyền đã đứng sau chiếc bàn dài, cô đang dùng khăn lau tóc, khoác trên mình bộ đồ ngủ dài bằng bông mềm, trông vô cùng lười biếng.

“Văn Văn, anh không về à?”

Giọng Triệu Huyền trong trẻo, như một viên ngọc thủy tinh rơi vào lòng Văn Văn.

[Không phải cô ấy đã nghe thấy hết rồi đấy chứ?!]

Triệu Lan liếc nhìn Văn Văn, bà mỉm cười rồi đứng dậy, chống gậy quay lại phòng tắm.

“Tiên Nhi, lát nữa nhớ khóa cửa nhé. Bà đi rửa mặt đây.” Trong mắt Triệu Lan có chút ý cười. Có lẽ bà đã nhìn ra tâm tư của Văn Văn, bà muốn tạo cơ hội cho anh ở riêng với Triệu Huyền.

“Ơ, đã muộn thế này rồi, tôi phải về đây. Bà Triệu, hẹn gặp bà lần sau nhé, bà đừng lo lắng quá. Nhớ chăm sóc sức khỏe của mình nữa!” Văn Văn quay đầu, anh cười xòa, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi tai lại đỏ bừng.

“Tai anh đỏ quá.” Triệu Huyền đưa tay che tai anh, cô chỉ vô tình chạm nhẹ một cái nhưng làm Văn Văn run rẩy cả người.

“Không phải, cô…”

“Không phải bị lạnh à?” Triệu Huyền rụt tay lại: “Tôi tưởng anh bị lạnh tai chứ.”

“Không phải!”

Văn Văn cầm đồ của mình lên, bước nhanh ra ngoài.

[Bà tôi nói nếu tai bị lạnh thì lấy tay ủ cho ấm.]

Triệu Huyền đứng đó, chưa kịp nói gì thì Văn Văn đã chạy mất dạng.

[Sao cô ấy lại không có một chút cảnh giác nào thế? Nhỡ mình là người xấu thì sao?]

Văn Văn vừa đi vừa tức giận, tai càng đỏ hơn.

Gió lạnh mùa đông dường như không thể làm tắt ngọn lửa trong lòng anh.

“Tiêu rồi.”

Văn Văn ngồi xuống cạnh cổng sắt tầng một, anh ôm chặt lấy chân mình, mặt vẫn đỏ bừng.

Những lời Văn Văn vừa nói, Triệu Huyền đã nghe được một nửa. Những điều cô chưa từng nói ra, dường như Văn Văn đã nói giúp cô rồi, hơn nữa còn nói rất hay.

Có những điều mà chính cô cũng không nhận ra, nhưng Văn Văn lại luôn tinh ý nhận thấy.

Ngày Triệu Huyền bỏ học, cô đứng ngoài đồn cảnh sát, nghe Triệu Lan nói chuyện với Lý Giai Trinh.

“Nếu phải bán nhà để tìm luật sư thì tôi cũng đồng ý, miễn là có thể bắt họ công khai xin lỗi.” Giọng Triệu Lan rất kiên quyết, như thể không màng đến hậu quả sau này.

“Bà Lan, nếu bà thật sự muốn tốt cho Tiên Nhi thì bà nên nhận khoản tiền bồi thường này rồi coi như xong đi. Bằng chứng không đủ, bán nhà cũng vô ích thôi.” Lý Giai Trinh khuyên Triệu Lan nên nghĩ thông suốt. Chuyện không có chứng cứ, chỉ có thể coi như chưa xảy ra.

“Vậy còn nỗi oan ức của Tiên Nhi phải làm sao? Coi như xong hả? Cháu cũng biết Tiên Nhi là bảo bối trong lòng tôi, dù chết tôi cũng phải đòi lại công bằng cho nó.”

Mỗi lời Triệu Lan nói đều nghiến chặt răng, nhưng Triệu Huyền lại cảm thấy đau lòng.

Từ nhỏ đến lớn, Triệu Lan luôn ôm ấp và bảo vệ Triệu Huyền trong lòng, nhưng cô hiểu rằng hành động lần này chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cả.

“Bà Lan, bà đừng kích động quá, bệnh của bà vừa mới thuyên giảm mà.” Lý Giai Trinh vỗ nhẹ lên lưng Triệu Lan: “Ung thư tuyến giáp không phải chuyện nhỏ đâu.”

Chuyện này Triệu Lan chưa từng nói với Triệu Huyền. Cô lập tức thấy chân mềm nhũn, nỗi sợ hãi như quái vật xâm chiếm lấy cô.

Quyết định bỏ học không phải vì bạo lực học đường mà vì Triệu Huyền biết rằng, cô không muốn rời xa Triệu Lan.

Ngày nào cô cũng đến thư viện, tìm đọc rất nhiều sách y khoa. Việc cô có chút hiểu biết về pháp y cũng là nhờ tìm hiểu về bệnh ung thư tuyến giáp khi ấy.

Đại học Nam Đô từng là lựa chọn hàng đầu của cô. Nhưng đứng trước Triệu Lan, Đại học Nam Đô thậm chí còn không được tính là một lựa chọn.

Được ở bên bà thêm một ngày, thêm một năm, đối với Triệu Huyền là một điều vô cùng quan trọng.

Những cuốn sách chất đầy trên giá sách của cô, Triệu Lan chưa bao giờ xem kỹ. Chúng quá phức tạp, lại còn có nhiều cuốn hoàn toàn bằng tiếng Anh. Nếu Triệu Lan có thể hiểu, bà sẽ biết rằng tất cả đều là tài liệu nghiên cứu về ung thư.

Ngoài việc mượn từ thư viện, Triệu Huyền còn tìm tài liệu trên mạng nữa. Ngày đêm cô đều dành thời gian để đọc những tài liệu liên quan mật thiết đến bệnh tình của Triệu Lan.

Nhưng ung thư không phải là thứ mà chỉ sự thông minh của Triệu Huyền có thể vượt qua được. Mặc dù hiện tại bệnh của Triệu Lan đã được kiểm soát rồi.

Dù vậy, Triệu Huyền vẫn muốn được ở bên người thân của mình càng lâu càng tốt.

Đối với Triệu Huyền, trên đời này không có gì quan trọng bằng Triệu Lan.

Dù cô chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng cô vẫn luôn là như vậy.

Sau khi dọn dẹp xong phòng khách, Triệu Huyền đứng trước cửa phòng của Triệu Lan, tựa người vào cánh cửa mà không biết làm sao để bày tỏ tình cảm của mình.

-

Ngày hôm sau, Từ Chí và Văn Văn đã xuất phát đi núi Ngưu Lan từ sáng sớm. Trong khi đó Triệu Huyền xem lại nội dung trong hồ sơ, cố gắng nhớ lại chi tiết của vụ án.

Chỗ ở của Vương Lệ và Chu Học Nghĩa tại nhà tang lễ luôn khiến Triệu Huyền cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Trong phòng ngủ dường như còn có một căn phòng nhỏ nữa, nhưng theo bố cục thì sau khi căn nhà đó không nên nhỏ như vậy.

Triệu Huyền vẽ sơ đồ bố cục nhà trên giấy. Ghế sô pha, bàn ghế, bàn trà, giường, tất cả những đồ vật cô nhớ được đều được đánh dấu trên giấy.

“Sô pha.”

Triệu Huyền dùng bút khoanh tròn sô pha, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.

Cô lập tức ghi lại phát hiện của mình vào sổ tay, rồi lại lấy hồ sơ của Lý Phương Minh ra, phô tô lại những tài liệu cần thiết.

“Đội phó Lý, tôi muốn ra ngoài làm nhiệm vụ một chút. Tôi sẽ đi quanh khu nhà của Chu Học Nghĩa xem sao.” Triệu Huyền lấy một bức ảnh đã phô tô từ tài liệu và bỏ vào túi, nói vọng vào văn phòng của đội phó Lý.

Đội phó Lý đang nghe điện thoại, giơ tay ra hiệu đồng ý. Triệu Huyền lập tức vội vàng chạy ra ngoài.

Nhà của Chu Học Nghĩa ở khu mới, là một tòa nhà mới xây, tường ngoài vẫn còn rất mới. Nhà có thang máy, chỉ là tiện ích xung quanh vẫn chưa hoàn thiện đầy đủ.

Nhưng phát triển thêm 2, 3 năm nữa sẽ tốt hơn khu cũ nhiều, là một nơi đáng để đầu tư.

Trước đây Triệu Huyền đã đến căn nhà này rồi. Cô nhớ gần đó có một bãi đất trống chưa phát triển, thỉnh thoảng vẫn có người để xe ở đó để tiết kiệm phí đậu xe.

Cô cầm bức ảnh của chiếc xe, đi quanh bãi đất tìm kiếm. Việc đậu xe trên núi Ngưu Lan khá bất tiện, đường chính cũng chỉ rộng chừng đó, đậu ở đâu cũng sẽ rất nhanh bị người khác phát hiện.

Nếu Lý Phương Minh từng đến gặp Chu Học Nghĩa trước khi mất tích, rất có thể anh ta đã từng ghé qua nhà của Chu Học Nghĩa. Chiếc xe này có thể đã được đậu gần đó.

Gió và cát xung quanh thổi mạnh, bãi đất trống này còn lớn hơn Triệu Huyền tưởng tượng. Cô vừa đi tới đi lui vừa phải né tránh địa hình khác biệt. Việc điều tra thật sự rất vất vả.

Gần lối ra có nhiều xe hơn, mỗi xe đều cần nhiều thời gian để so sánh. Triệu Huyền là người cứng nhắc, cô kiểm tra từng chiếc một và sẽ không dừng lại nếu chưa kiểm tra hết tất cả.

Những xe đỗ ở đây đều không phải xe tốt. Xe tốt chắc chắn sẽ tìm bãi đỗ xe chính thức, họ không thiếu tiền gửi xe. Còn xe của Lý Phương Minh thuộc loại xe Nhật thông thường, có nhiều kiểu dáng tương tự nên tìm khá khó khăn.

Triệu Huyền tìm cả buổi sáng chỉ thấy 4, 5 chiếc xe tương tự, nhưng không có xe nào trùng màu và và biển số cả. Có 2 chiếc thậm chí không có cả biển số

“Tiên Nhi, bên chúng tôi không phát hiện gì mới. Còn bên cô thì sao?”

“Không có.” Triệu Huyền đứng trên bãi đất trống lớn, trông rất nhỏ bé.

“Cô đang tìm xe của Lý Phương Minh phải không?” Giọng Từ Chí từ bên kia truyền đến.

“Đúng thế.” Triệu Huyền thông qua điện thoại của Văn Văn nói chuyện với Từ Chí.

“Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ đổi màu xe.” Lời của Từ Chí làm Triệu Huyền như bừng tỉnh.

Triệu Huyền lập tức cầm lấy bức ảnh, trong đầu nhanh chóng hiện lên những chiếc xe cùng kiểu dáng vừa nhìn thấy, thì ra là do xe đã bị đổi màu.

Cứng nhắc là nhược điểm của Triệu Huyền. Cô không hài lòng với sự cứng nhắc của mình.

Triệu Huyền rất nhanh đã tìm thấy chiếc xe có cùng kiểu dáng. Cô quan sát kỹ nội thất trong xe. Chiếc vòng pha lê trên xe có in chữ “Lệ” đã thu hút sự chú ý của cô.

“Tôi có phát hiện mới rồi!” Triệu Huyền chụp ảnh chiếc xe và gửi ngay vào nhóm rồi nói tiếp: “Tôi sẽ gửi vị trí hiện tại của mình cho mọi người, để bên pháp y cùng đến đi.”

Một lý do khác khiến Triệu Huyền suýt bỏ lỡ chiếc xe này là vì không có biển số. Trên bãi đất trống này có nhiều xe, không có biển số cũng có vài chiếc. Có thể là do chưa đăng ký, hoặc là xe dán biển giả và bị bỏ lại nên cô đã suýt bỏ qua.

Văn Văn và Từ Chí đi cùng pháp y đến chỗ Triệu Huyền. Qua quá trình thu thập chứng cứ, họ phát hiện trên xe có vết máu và lớp dán bên ngoài đã được thay đổi để đổi màu xe.

“Lần này Chu Học Nghĩa chắc chắn phải đến cục một chuyến rồi.” Văn Văn nhìn tòa nhà cao tầng không xa, chính là hướng nhà của Chu Học Nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment